*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đạo diễn, sao lại cắt bỏ đoạn này?"
Đạo diễn Lâm liếc nhìn Vệ Hân, "Bộ phim này vừa phát sóng vừa quay, chúng ta phải tùy thời điều chỉnh kịch bản." Rất nhiều khán giả gào thét muốn xem khúc mắc tình anh em giữa Hứa Nam và Mạnh Nhất Tuyên, cho nên sau khi tổ đạo diễn thảo luận, quyết định tăng phần diễn của Giang Nguyện và Hàn Tử Phong.
"Nhưng..." Vệ Hân cắn chặt môi, thấy đạo diễn Lâm không phản ứng lại cậu ta nữa, thấp giọng nói: "Tôi biết rồi."
"Anh Vệ, bọn họ cũng bắt nạt người quá rồi đi?" Trợ lý Đỗ Song tức giận bất bình nói.
"Ai bảo người ta có tình nhân tốt, tôi không có thì còn cách nào nữa đây?" Vệ Hân trào phúng nhếch khóe miệng.
"Cứ để vậy sao?" Đỗ Song thấy oan ức thay Vệ Hân.
"Thôi, không sao, cậu ta thích thì cậu ta giữ cho chắc." Vệ Hân lộ ra một nụ cười ôn hòa.
"Anh Vệ, anh cũng thiện lương quá rồi."
Vệ Hân nghe nói như thế chỉ cười cười, cúi đầu gõ điện thoại di động hẹn người đại diện Tôn Hải đêm nay cùng nhau ăn cơm.
...
"Đoàn phim thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Vệ Hân rót chén rượu cho Tôn Hải.
"Tôi nghe nói đạo diễn Lâm thêm phần diễn cho Giang Nguyện?"
Vệ Hân ngẩn ra, "Có chuyện như vậy."
"Nói một chút xem, cậu nghĩ thế nào?"
"Anh Hải không phải không cho tôi đối chọi với cậu ta sao, tôi cũng nghĩ vậy, không cần thiết. Đến lúc đó còn phiền anh Hải bận tâm giúp tôi khắc phục hậu quả."
"Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."
Rượu quá ba tuần, Tôn Hải uống rượu đã hơi lâng lâng.
Giọng nói của Vệ Hân nhỏ nhẹ mềm mại, "Nhưng anh Hải à, tôi thấy hơi lo cho anh, tôi chỉ là một tiểu bối vô danh, nhưng Tề Ngụy hắn cũng quá không coi anh..."
Tôn Hải hậm hực nói: "Hắn thì có bản lĩnh gì, chẳng qua chỉ là đi theo đúng chủ mà thôi."
"Anh Hải, anh cũng phải cẩn thận, lúc trước tôi gây xích mích với Giang Nguyện, đừng để hỏa khí của Tề Ngụy lan lên người anh."
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tôn Hải híp mắt nhìn chằm chằm đoạn eo nhỏ của Vệ Hân bị lộ ra trong lúc rót rượu, nhất thời cảm thấy có phần miệng đắng lưỡi khô.
***
"Anh, đêm nay có rảnh không?" Giang Nguyện ăn uống no đủ làm biếng trong phòng bếp.
Khương Kỳ thả miếng bọt biển cầm trên tay xuống "Rảnh? Tiểu Nguyện có sắp xếp gì à?"
Giang Nguyện cười híp mắt từ sau lưng lấy ra một bộ phim điện ảnh, "Vậy chúng ta xem phim đi."
"Phim gì?" Khương Kỳ thuận miệng hỏi.
"Brokeback Mountain"
*Brokeback Mountain – một bộ phim về tình yêu đồng giới, từng đạt giải Oscar 2006 (Đạo diễn xuất sắc nhất, kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất, nhạc phim hay nhất) và giải Quả cầu vàng 2006 (Phim hay nhất (thể loại chính kịch), kịch bản xuất sắc nhất, bài hát chủ đề hay nhất). Khương Kỳ dừng tay lại, sau một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói, "... Tiểu Nguyện trước đây chưa từng xem?"
Giang Nguyện cười vô tội, "Chưa, bạn học của em đề cử cho em, cô ấy nói muốn cùng xem với người đàn ông mà mình yêu nhất."
Khương Kỳ không nhịn được mà thấy đau đầu, "Bạn học của em... Thôi..."
"Hừm, cho nên anh là người đàn ông mà em yêu nhất?" Khương Kỳ biết rõ từ "yêu nhất" kia chỉ là vấn đề trong phiên dịch giữa tiếng Anh và tiếng Trung, nhưng tim vẫn lỡ một nhịp, cố ý trêu chọc.
"Tất nhiên rồi." Giang Nguyện chạy đi tắt đèn rồi cho đĩa vào ổ.
"Cha mà biết sẽ đau lòng lắm đấy, cả ông nội nữa." Phim vẫn chưa chiếu lên, tâm tư cẩn thận thăm dò trong mắt anh được che lại trong bóng tối.
"Không giống nhau." Giang Nguyện nói như chuyện đương nhiên, ôm một cái gối rồi theo thói quen vùi vào trong lòng Khương Kỳ.
"Sao lại không giống nhau?" Khương Kỳ do dự một hồi, vẫn vòng tay ôm lấy vai Giang Nguyện, thấp giọng hỏi.
"Thì là không giống nhau." Giang Nguyện ngẩng đầu cười với anh, "Bộ phim này em sẽ xem với anh, nhưng sẽ không xem với người nào khác."
Màn hình đã sáng lên, Khương Kỳ cảm thấy đôi mắt của Giang Nguyện tựa như những vì sao trong đêm tối, tỏa sáng lấp lánh.
...
"Anh, hai người đàn ông ở bên nhau cũng thật tốt nhỉ."
"Ừm."
Hai người đàn ông trên màn ảnh đã bắt đầu gắn bó thân mật với nhau.
Ở ngoài màn hình, Khương Kỳ ôm Giang Nguyện tay cũng không tự chủ được mà nắm thật chặt.
Giang Nguyện lặng lẽ nhấc đầu lên, bất ngờ bắt gặp đôi mắt sâu thẳm trong bóng tối của Khương Kỳ.
Ennis và Jack cũng đã bắt đầu khỏa thân vật lộn trong chiếc lều.
Mà ở ngoài bộ phim, tầm mắt của hai người vẫn dán chặt vào nhau như trước, ngoại trừ tiếng thở dốc trong phim, xung quanh thật im ắng, tĩnh lặng đến gần như không nghe thấy cả tiếng hít thở, trong một khoảnh khắc ấy Giang Nguyện nghĩ đó dường như chỉ là ảo giác của mình, Khương Kỳ cũng không phải là đang nhìn cậu.
Tầm mắt Giang Nguyện vừa dời đi quay trở lại bộ phim, một đôi tay lớn liền che mắt cậu lại, giọng nói Khương Kỳ thật trầm thấp, cũng rất khàn, "Không phù hợp với thiếu nhi."
Giang Nguyện không giải thích cậu đã sớm thành niên, ngoan ngoãn mặc kệ anh che đậy.
Tay Khương Kỳ thật ấm áp, lòng bàn tay có vết chai mỏng nhưng cũng không thô ráp, mất đi thị giác, thính lực của Giang Nguyện trở nên đặc biệt mẫn cảm.
Cậu nghe thấy tiếng hít thở thật khẽ tựa như chỉ lo đụng vỡ cái gì đó của Khương Kỳ, cũng nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ sau lưng mình, từng nhịp từng nhịp.
Tâm trí như đang đắm chìm trong mảnh tĩnh lặng và ấm áp này, mất đi sự nhạy bén vốn có, chẳng cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, trong một khoảnh khắc, cả thế giới dường như chỉ còn dư lại hai người họ.
Đỉnh đầu Giang Nguyện bị đụng nhẹ một cái, còn chưa để cậu kịp nhận ra thứ vừa chạm lên tóc mình là gì, một giây sau đôi mắt liền khôi phục lại ánh sáng.
Trong nháy mắt, hình ảnh và âm thanh lần lượt kéo tới vội vàng cuốn đi rung động nhất thời.
Giang Nguyện còn muốn nhìn Khương Kỳ lần nữa thì bị hai bàn tay đè xuống, âm thanh khàn khàn trên đỉnh đầu vang lên, "Đừng nhìn anh, xem phim đi."
Anh nhìn còn đẹp hơn cả phim. Giang Nguyện muốn nói như vậy, nhưng vẫn yên lặng vùi vào lòng anh, nhìn hai người đàn ông trong phim ở trên núi tự do bày tỏ tình yêu và khát vọng của họ dành cho nhau.
"Thật sự có một ngọn núi như vậy sao?" Giang Nguyện lẩm bẩm.
Khương Kỳ biết Giang Nguyện cũng không phải là đang hỏi địa điểm cảnh quay trong phim, trầm mặc rất lâu, mãi đến tận khi cảnh phim sắp chuyển mới trả lời câu hỏi của cậu, "Ừ, có."
"Anh sẽ dẫn em đi chứ?" Giang Nguyện tựa như đang hỏi về ngọn núi kia, như mỗi lần thấy chỗ nào đó chơi vui đều sẽ hỏi Khương Kỳ như thế này.
"Chỗ này... Tiểu Nguyện muốn đi sao?"
Giang Nguyện bỗng nhiên nửa quỳ trên ghế salon, tầm mắt nhìn thẳng Khương Kỳ, khóe miệng hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ, "Muốn, nếu anh cũng muốn đi, nhớ mang theo Tiểu Nguyện đấy."
Trên mặt Khương Kỳ không hiện ra, nhưng trong lòng thì không kém gì sơn băng địa liệt*, Tiểu Nguyện của anh rốt cuộc có biết mình đang nói gì không?
*Sơn băng địa liệt dịch từng từ là núi lở đất nứt, ý như long trời lở đất. Hai tiếng chuông giống nhau vang lên liên tiếp làm gián đoạn sự ám muội và giằng co trong bầu không khí, khi nhận điện thoại Khương Kỳ trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Ừm, biết rồi, tôi sẽ trở về ngay."
Mà Tiểu Nguyện ở bên kia sau khi nhận điện thoại lại chỉ nghe thấy Hàn Tử Phong vội vàng gọi tên cậu một tiếng, "Giang Nguyện, đừng —— "
Giang Nguyện nghi hoặc nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động chỉ còn tín hiệu báo máy bận, phát hiện hai phút trước Hàn Tử Phong nhắn cho cậu một địa chỉ, mà cậu không thấy.
"Tiểu Nguyện, xin lỗi, anh..."
"Anh, thật ngại quá, bên em có chút việc..."
Hai người không hẹn mà cùng mở miệng, rồi cũng không hẹn mà cùng ngừng nói chuyện, nhìn nhau, không nhịn được mà cười ra tiếng, có khi nào mà hai anh em họ cần phải khách khí như vậy đâu?
Đều là việc gấp, hai người chạy lên tầng thay quần áo, đơn giản thông báo việc của từng người, đưa lưng về phía nhau, kết quả là chọn hai chiếc áo đều là áo sơ mi đen, một cái chính quy, một cái thời thượng. Giang Nguyện luống cuống tay chân cài khuy sai chỗ lung tung, Khương Kỳ bảo cậu ngồi trên giường cài lại khuy áo, ngồi xổm xuống, đi tất cho Giang Nguyện.
Chưa để Giang Nguyện kịp cảm động một giây, Khương Kỳ đã cào một cái trong lòng bàn chân cậu.
Giang Nguyện cười ngã xuống giường, người bày trò còn giả vờ giả vịt hắng giọng, "Còn không đi đi."
Giang Nguyện đuổi theo Khương Kỳ đùa giỡn, Khương Kỳ chân dài bước chân cũng dài, Giang Nguyện một cước đạp vào khoảng không, nhăn mũi lên án kẻ xấu nào đó chạy xuống cầu thang, "Anh, anh lại cho em đi tất năm ngón*!"
*Tất kiểu đó đây:Khương Kỳ đứng ở huyền quan không nhịn được mà cười, màn hình trong phòng khách vẫn dừng lại ở khung cảnh trang trại rộng mênh mông.
Giang Nguyện xuống tầng lấy đĩa phim ra, nói với Khương Kỳ: "Lần sau xem tiếp."
"Được." Nụ cười của Khương Kỳ có phần nhẹ nhõm và thoải mái.
"Đi, đi thôi."
"Bắt lấy." Khương Kỳ ném cho Giang Nguyện một chiếc chìa khóa, "Lái xe đi, chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, về sớm một chút."
"Vâng, anh yên tâm, em sẽ gửi địa chỉ cho anh, anh cũng đừng vất vả quá."
***
Giang Nguyện lái xe đến địa chỉ trên điện thoại di động, ban đầu vốn định gọi lại, suy nghĩ một chút vẫn chọn gửi tin nhắn, "Không phải thiên tài thuyết minh mời tôi uống rượu sao? Sao lại đổi thành hôm nay?"
Tin nhắn gửi lại rất nhanh, "Không phải chúng ta hẹn hôm nay sao? Tôi đã tới đây rồi, cậu mau đến đi."
Giang Nguyện im lặng một lúc lâu, đầu óc hoạt động nhanh nhạy, tin nhắn đó chỉ là một phép thử, người nhắn tin trả lời kia hẳn là chỉ bịa đặt hùa theo lời của cậu thôi, nói cho cùng, cậu và Hàn Tử Phong chưa bao giờ hẹn nhau đi uống rượu.
"Được, tôi sắp đến rồi, đường hơi bị tắc, địa chỉ cụ thể là gì?"
Đối phương gửi cho cậu một số phòng riêng.
"Tôi mù đường cậu cũng không phải là không biết, đợi lát nữa ra cửa đón tôi nhé."
Giang Nguyện đi quanh quán bar một vòng, dừng xe ở cửa sau.
Vừa định xuống xe, khóe mắt chợt liếc thấy túi đồ hóa trang lần trước Triệu Song Song để lại, liền quay lại xe vài phút.
Cuối cùng còn cởi vài khuy áo.
Đung đưa lắc lư bước vào quán bar, "Ầm" một tiếng đập một xấp tiền lên quầy bar, cổ tay áo nghênh ngang tuốt lên, trên cánh tay lộ ra một vết sẹo như con rết nhìn mà ghê người, "Chà, nói tôi nghe một chút, thiếu niên lúc trước tôi vừa ý sao quay đi ngoảnh lại đã không thấy tăm hơi nữa rồi?"