Cung Trường Nhạc.

Chu Vũ chờ trái chờ phải, cũng chưa đợi được Lý Mộ vào cung, nàng cuối

cùng vẫn nhịn không được phóng ra thần niệm, nhưng chưa ở Lý phủ cảm ứng

được khí tức của hắn, không chỉ có Lý phủ, toàn bộ Thần Đô đều không có.

Nàng một lần nữa trở lại Lý phủ, hỏi một hạ nhân thỏ yêu trong phủ: “Lý Mộ

đâu?”

Hạ nhân thỏ yêu đó nói: “Đại nhân đi Bạch Vân sơn tham gia điển lễ rồi.”

Chu Vũ trở lại cung Trường Nhạc, tức giận chà chà chân, thấp giọng nói:

“Khốn kiếp, trong lòng ngươi rốt cuộc còn có trẫm hay không!”

Nghĩ đến đây, nàng lại bắt đầu lo được lo mất.

Tuy nàng ở trong mơ của Lý Mộ thường xuyên nhìn thấy hai người nắm tay

tản bộ ở các nơi của Thần Đô, nhưng có một số việc chưa mặt đối mặt chính

mồm nói ra, tóm lại là thiếu chút.

Chẳng lẽ mỗi lần Lý Mộ chủ động, nàng trốn tránh cùng né tránh, khiến hắn

đau lòng thất vọng rồi?

Chu Vũ ở trong điện đi qua đi lại, biểu cảm trên mặt lúc mừng lúc lo, thẳng

đến lúc Mai đại nhân tiến vào xin chỉ thị, lần này chưởng giáo Phù Lục phái

song tu đại điển, triều đình nên dâng món quà gì, nàng ngày mai liền chuẩn bị

xuất phát, Chu Vũ nghĩ một lát, trong lòng bỗng toát ra một ý niệm.

Hôm sau, nữ quan bên người nữ hoàng Thượng Quan Ly tuyên bố, bệ hạ cần

bế quan chút thời gian, chầu sớm tạm thời hủy bỏ...

Bạch Vân sơn.

Làm tổ đình Phù Lục phái, Bạch Vân sơn ngày thường phi thường yên tĩnh,

gần đây lại náo nhiệt phi phàm, mở rộng sơn môn, nghênh đón khách nhân đến

tổ đình chúc mừng.

Đại điển song tu của chưởng giáo và trưởng lão cảnh giới thứ bảy Đan Đỉnh

phái, là việc lớn hàng đầu Phù Lục phái cùng Đan Đỉnh phái mấy chục năm khó

gặp, ba ngày trước, chưởng giáo cùng một vị thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh

phái đã tới Phù Lục phái.

Làm người ta bất ngờ là, đại điển lần này, Linh Trận phái thế mà cũng đến

đây hai vị thái thượng trưởng lão, nội môn ba vị cường giả cảnh giới thứ bảy

đến đây hai vị, chỉ có chưởng giáo trấn thủ sơn môn.

Phải biết, Nam Tông cùng Bắc Tông đều là đạo môn lục tông, chỉ một vị thủ

tọa cảnh giới thứ sáu, về phần Huyền Tông, tuy đoạn thời gian trước từng có

xung đột kịch liệt với Phù Lục phái, nhưng lần này buổi lễ long trọng, vẫn phái

một vị thủ tọa cảnh giới thứ sáu tới chúc mừng.

Song tu đại điển của chưởng giáo một phái, một phái khác ít nhất cũng cần

phái ra một vị cảnh giới thứ sáu, mới phù hợp lễ nghi cơ sở nhất.

Mà giống Đan Đỉnh phái cùng Linh Trận phái như vậy, phái ra hai vị cảnh

giới thứ bảy của môn phái, đó là lễ tiết quy cách siêu cao, đại biểu bọn họ coi

trọng trình độ lớn nhất đối với Phù Lục phái.

Đan Đỉnh phái có trận hình này cũng không kỳ quái, dù sao cũng là việc lớn

chung của hai phái, Linh Trận phái thế mà cũng phái ra thái thượng trưởng lão,

liền khiến mọi người nghi hoặc thêm khó hiểu, trong đạo môn lục phái, quan hệ

Phù Lục phái cùng Linh Trận phái từ khi nào trở nên thân mật như thế?

Đỉnh núi nào đó của Bạch Vân sơn, Lý Mộ sớm về tông dẫn theo Lý Thanh,

cùng nhau ôn chuyện với Hàn Triết.

Hàn Triết nhìn Lý Mộ và Lý Thanh nắm tay, thở dài nói: “Ngươi cùng Lý sư

muội cuối cùng là tu thành chính quả, ngay cả chưởng giáo chân nhân cũng đã

tìm được đạo lữ, ta khi nào mới có thể giống các ngươi...”

Tần sư muội bên cạnh nghiến răng. Lý Mộ mỉm cười với Hàn Triết, nói:

“Đừng vội, duyên phận chung quy sẽ gặp được...”

Lại là vài đạo hào quang xẹt qua không trung. Mấy ngày nay, tu hành giả đến

Bạch Vân sơn chúc mừng nhiều đếm không xuể, mỗi ngày đều có vô số người ở

trên trời bay tới bay lui.

Nhưng một lần này, đoàn người nhanh chóng xẹt qua bầu trời, lại đưa tới mọi

người chú ý.

“Yêu khí thật cường đại!”

“Khí tức này, sợ là huyền yêu cảnh giới thứ bảy nhỉ...”

“Hai vị huyền yêu cảnh giới thứ bảy, bọn họ tới nơi này làm gì?”

“Đây chỉ sợ là cường giả Yêu quốc, chẳng lẽ cũng là đến chúc mừng Phù Lục

phái, Phù Lục phái từ khi nào có mặt mũi lớn như vậy?”

“Ta là nghe nói Yêu quốc không nể mặt đạo môn chút nào cả, cổng thành

Thiên Hồ quốc kia dựng thẳng một tấm bia đá, bên trên viết đệ tử Huyền Tông

cùng chó không thể đi vào, thế mà sẽ có loại cường giả này tới tham gia đại

điển Phù Lục phái...”

Các tu sĩ ùn ùn nghị luận, Lý Mộ đầy mặt ngạc nhiên.

Hắn ở trong đoàn người kia, cảm nhận được khí tức của Vạn Huyễn Thiên

Quân, Thanh Sát Lang Vương, cùng với Huyễn Cơ.

Hắn chỉ nói với Huyễn Cơ một câu, không ngờ nàng lại gióng trống khua

chiêng tới nơi này như vậy, phải biết rằng, Liễu Hàm Yên và Lý Thanh cũng ở

tổ đình, nàng chẳng lẽ muốn kính trà cho hai vị tỷ tỷ sao?

Lý Mộ còn chưa lấy lại tinh thần, các đỉnh núi của Bạch Vân sơn bỗng nhiên

truyền đến tiếng xôn xao lớn hơn nữa.

Một cự long màu trắng xuất hiện ở chân trời nơi xa, phía sau cự long còn đi

theo một chiếc thuyền rồng, trên một lá cờ xí thật lớn đón gió tung bay trên

thuyền rồng, viết một chữ “Chu” thật to.



Bạch Vân sơn.

Gần đây ở tổ đình Phù Lục phái nghe ngóng, làm các tu hành giả đến từ các

nước các môn phái thế gia, trong lòng sinh ra một chút nghi vấn.

Phù Lục phái và Huyền Tông, rốt cuộc ai mới là đứng đầu đạo môn lục tông?

Luận thực lực, không hề nghi ngờ là Huyền Tông, nhưng luận nhân mạch và

quan hệ, Huyền Tông tựa như không xứng với danh hiệu đạo môn đệ nhất. Yêu

quốc không tiếp đệ tử Huyền Tông, triều đình Đại Chu mang đàn tràng Huyền

Tông đuổi ra khỏi quốc cảnh, căn bản không cho đạo môn đệ nhất đại tông bất

cứ thể diện gì.

Mà đến Phù Lục phái, hai phe lại coi trọng như thế.

Song tu đại điển chưởng giáo Phù Lục phái, nữ hoàng Thiên Hồ quốc đích

thân tới chúc mừng, Vạn Huyễn Thiên Quân cùng Thanh Sát Lang Vương hai vị

yêu vương cảnh giới thứ bảy đã đến, càng đủ nể mặt Phù Lục phái.

Mà nữ hoàng Đại Chu, cũng phái nữ quan bên người, cưỡi rồng đến Bạch

Vân sơn, tặng một phần hậu lễ, bao gồm Huyền Tông ở trong, đạo môn lục

tông, một tông nào có thể có loại phô trương xa hoa này?

Nếu Phù Lục phái có thể có một vị trưởng lão cảnh giới thứ tám, như vậy

Huyền Tông vô luận là từ trên thực lực hay trên ảnh hưởng, đều sẽ mất đi địa vị

đạo môn đệ nhất đại tông.

Trong đạo cung đỉnh núi cao nhất, đối với khách nhân Yêu quốc cùng Đại

Chu triều đình, Huyền Cơ Tử tự mình đón.

Vạn Huyễn Thiên Quân mỉm cười với hắn, nói: “Chúng ta không mời tự tới,

còn xin chưởng giáo chân nhân chớ trách.”

Huyền Cơ Tử chắp tay nói với mấy người: “Ở xa tới là khách, nếu chiêu đãi

không chu toàn, còn xin hai vị đạo hữu thứ lỗi.”

Vạn Huyễn Thiên Quân nói: “Thiên Hồ quốc và Phù Lục phái chẳng phân

biệt ngươi ta, chưởng giáo không cần khách khí.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play