Mấy người trong đạo cung biến sắc, nhao nhao mở lời khuyên bảo, Diệu Vân

Tử chỉ phất phất tay, nói: “Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời.”

Đạo Thành Tử cầm lấy đạo quan tượng trưng cho vị trí chưởng giáo của

Huyền Tông, thản nhiên nói: “Ngươi là tội nhân Huyền Tông, quả thực không

thích hợp đảm nhiệm chưởng giáo nữa. Diệu Huyền Tử, vị trí chưởng giáo do

ngươi tạm thay thế.”

Một bóng người đứng ra, tiếp nhận đạo quan, cung kính nói: “Vâng, sư phụ.”

Thái thượng trưởng lão chuyên quyền độc đoán, bức bách chưởng giáo thoái

vị, để đệ tử mình cầm quyền, điều này đã dẫn phát rất nhiều trưởng lão bất mãn.

“Vị trí chưởng giáo, há là một mình thái thượng trưởng lão quyết định?”

“Thái thượng trưởng lão, ngài có chút vượt quá quy củ rồi.”

“Cho dù có người tạm thay vị trí chưởng giáo, cũng cần xin chỉ thị Thiên Cơ

Tử trưởng lão mới có thể làm quyết định...”

...

Đối mặt thái thượng trưởng lão bá đạo, mọi người đều nói, thẳng đến lúc một

bóng người từ bên ngoài chậm rãi đi vào đạo cung.

Lão nhân đó chắp tay sau lưng, lưng còng, đi chân thấp chân cao, giống như

lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.

Chính là một vị lão nhân như thế, khiến toàn bộ cường giả trong đạo cung cúi

người, cung kính hành lễ.

“Ra mắt sư thúc!”

“Ra mắt sư thúc tổ!”

Làm một vị cường giả cảnh giới thứ tám duy nhất của tông môn, lão nhân

mang cả đời đều kính dâng cho Huyền Tông, lão lấy bặc tính chi thuật* Hợp

Đạo, cả đời vì tông môn tính hết thiên cơ, Huyền Tông cường đại, không tách

rời được lão nhân chỉ dẫn.

(*): thuật bói toán

Thiên cơ vốn là khó dò, tính người còn khó khăn vô cùng, huống chi là tính

vận thế đạo môn đệ nhất đại tông?

Hơn trăm năm qua, Thiên Cơ Tử trưởng lão lấy thuật bói toán quỷ thần khó

lường, vì tông môn làm ra thật lớn cống hiến, nhưng cũng bởi vậy bị thiên đạo

cắn trả, hai mắt mù, thân thể cũng bị thương thế khó khôi phục.

Lão là tồn tại đệ tử, bao gồm trưởng lão cảnh giới thứ bảy của Huyền Tông

kính trọng nhất trong lòng.

Lão nhân đi đến phía trước mọi người, chậm rãi nói: “Trong lúc Diệu Vân Tử

vân du, việc tông môn, tạm do Đạo Thành Tử cai quản thay.”

Thiên Cơ Tử sư thúc mở miệng, tông môn liền sẽ không có ai phản đối nữa,

Đạo Thành Tử sắc mặt vui vẻ, lập tức chắp tay nói: “Tôn pháp lệnh sư thúc.”

Quả nhiên, sau khi lão nhân mở miệng, mọi người liền không một ai có dị

nghị nữa, đều khom người nói: “Tôn pháp lệnh.”

Lời của Thiên Cơ Tử sư thúc, Huyền Tông không có ai sẽ hoài nghi, đạo bói

toán của lão thế gian không ai có thể bằng, lão thậm chí không cần giải thích

mệnh lệnh của lão, bởi vì lão có thể nhìn thấy tương lai mọi người đều không

nhìn thấy.

Lão nhân nhìn Đạo Thành Tử, nói: “Tương lai Huyền Tông, ở trên người của

ngươi.”

Đạo Thành Tử sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Đệ tử nhất định quản lý tốt tông

môn, không để sư thúc thất vọng!”

Không bao lâu, trên bầu trời Đông Hải, Diệu Trần nhìn Diệu Vân Tử, hỏi:

“Ngươi cứ như vậy bỏ đi, sư tổ năm đó chưa truyền ngôi cho Đạo Thành Tử sư

thúc, chính là vì tâm tính lão không thích hợp làm chưởng giáo, lo lắng lão sẽ

triệt để hủy diệt Huyền Tông. Ngươi đi, Huyền Tông lão liền có thể muốn làm

gì thì làm.”

Diệu Vân Tử nói: “Đây là ý tứ của sư thúc tổ, ngươi chẳng lẽ không tin tưởng

sư thúc tổ sao?”

Diệu Trần trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: “Sư thúc tổ mỗi một lần

quyết định, ta đều tán đồng, duy chỉ có lần này... Nhưng lão nhân gia nhìn thấy,

so với chúng ta xa hơn nhiều, chẳng lẽ Đạo Thành Tử sư thúc thật là tương lai

của Huyền Tông?”

Trong một mảng không gian tĩnh mịch, Thiên Cơ Tử khoanh chân ngồi ở trên

mặt cỏ khô vàng. Lão nhắm mắt lại, tạo bộ dạng bấm ngón tay, rất nhanh, một

sợi tơ máu liền từ trong miệng của lão tràn ra, trong chỗ không gian này, cỏ cây

cũng càng thêm khô vàng.

Thiên Cơ Tử chậm rãi mở mắt, lẩm bẩm: “Không phá thì không lập, hướng

tử mà sinh, trong tử cầu sinh, mới có một đường thiên cơ...”

...

Trên không mặt biển Đông Hải, trên linh thuyền thật lớn, Lý Mộ cũng đã biết

được thân phận lão nhân kia của Huyền Tông.

Thiên Cơ Tử, một vị trưởng lão bối phận chữ Thiên duy nhất của Huyền

Tông, cũng là trưởng lão bối phận cao nhất đạo môn, lão lấy một thân thuật bói

toán quỷ thần khó lường, trong cả đời, tránh cho đạo môn mấy lần hạo kiếp, ma

đạo đến nay không dám quy mô xâm nhập, một nguyên nhân rất quan trọng đó

là Thiên Cơ Tử còn chưa ngã xuống.

Nhưng cái này cũng không phải lý do Huyền Tông có thể ỷ thế hiếp người.

Lý Mộ từng đáp ứng Tiểu Bạch, sẽ để nàng tự tay báo thù giết hại đồng tộc.

Hắn hôm nay rời khỏi Huyền Tông, nhưng chuyện giữa hắn cùng Huyền

Tông chỉ vừa mới bắt đầu.

Lý Mộ dùng pháp khí đưa tin liên hệ Huyền Cơ Tử, báo cho hắn biết chuyện

mình muốn ở Thần Đô xây dựng lại Phù Lục các. Lý Mộ vốn không tính làm

tuyệt như vậy, nhưng việc tới nước này, hắn cũng không cần giữ lại thể diện gì

cho Huyền Tông nữa.

Tu hành giả Tổ Châu giờ phút này ở lại Huyền Tông, có một bộ phận rất lớn

đều đặt sẵn bùa, sẽ ở trong ba tháng, đến Đại Chu Thần Đô lấy bùa.

Cái giá rẻ đến trái với thường thức, nếu là để người khác vẽ bùa, tự nhiên là

thiệt thòi, nhưng nếu Lý Mộ tự mình động thủ, còn kiếm lãi to.

Hắn muốn ở Thần Đô kiến tạo một cái phường thị tu hành so với Huyền Tông

còn lớn hơn, tiểu thương lớn nhỏ trong phường thị, triều đình chỉ từ trong đó rút

lấy nhiều nhất một thành lợi nhuận, lại ở cạnh phường thị kiến tạo một đàn

tràng, mời cường giả Cung Phụng ti, cách mỗi mấy ngày giảng đạo một lần,

phường thị cùng đàn tràng mở ra quanh năm. Lấy sức ảnh hưởng của triều đình,

lấy vị trí tuyệt hảo trung tâm Tổ Châu của Thần Đô, hội giao lưu đạo môn

Huyền Tông một lần này, sẽ là một lần cuối cùng.

Lúc đi ngang Thần Đô, Lý Mộ và Tiểu Bạch xuống khỏi thuyền bay trước,

hai vị thái thượng trưởng lão và Ngọc Chân Tử tiếp tục hướng bắc về tổ đình.

Lý Mộ vừa mới bước vào cửa nhà, không gian trong sân dao động một trận,

nữ hoàng mang theo Mai đại nhân Thượng Quan Ly đi ra.

Lý Mộ đi lên phía trước, nói: “Bệ hạ...”

Chu Vũ mặt âm trầm nói: “Trẫm biết cả rồi.”

Nàng đi đến bên người Tiểu Bạch, nhẹ nhàng ôm nàng, nói: “Tỷ tỷ sẽ báo thù

cho ngươi.”

Huyền Tông ngay cả mặt mũi Phù Lục phái cũng không nể, càng đừng nói

triều đình Đại Chu, Lý Mộ đi lên phía trước, nói: “Bệ hạ bớt giận trước, Huyền

Tông thế lớn, việc này cần bàn bạc kỹ hơn.”

Chu Vũ thản nhiên nói: “Trẫm sẽ không xúc động như vậy.”

Nàng nhìn về phía Mai đại nhân, hỏi: “Điều tra xong rồi sao?”

Mai đại nhân gật gật đầu, nói: “Đã điều tra xong, Huyền Tông ở Đại Chu,

tổng cộng có hai mươi ba cái đạo thống, phân tán ở năm quận phía đông.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play