Rất nhiều Thân quân cách sông nhìn, giọng điệu bi phẫn đến cực điểm, kế

tiếp, đối diện lại đã xảy ra một màn làm bọn họ xem không hiểu, không biết bắt

đầu từ khi nào, một đám sương xám bỗng nhiên bao phủ thi thể Lạp Kiệt, Tạp

Đế cùng Sa Nhĩ Mã, hơn nữa không ngừng khuếch tán, thi thể hơn mười Thân

quốc hộ vệ quân bị người Chu quốc giết chết, quỳ gối trước tấm bia đá kia, cuối

cùng cũng bị sương xám bao phủ.

Trong sương xám yên tĩnh như chết, Thân quốc hộ vệ quân ồn ào bên kia bờ

sông cũng chậm rãi an tĩnh lại.

Sương xám này làm bọn họ từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác quỷ dị, một

loại không khí khủng bố lan tràn ra ở trong Thân quân.

Ngao Nhuận đứng xa xa nhìn đám sương xám đó, trong lòng cũng cực không

thoải mái, cẩn thận hỏi Lý Mộ nói: “Chủ nhân, bọn họ đang làm gì?”

Lý Mộ thản nhiên nói: “Luyện thi.”

Ngao Nhuận hít mạnh vào một hơi. Những người Thân quốc này cũng quá

thê thảm rồi, chết rồi cũng không được yên, còn phải bị người ta luyện chế

thành cương thi, tuy hắn cũng không đồng tình những kẻ so với hắn còn không

có điểm mấu chốt hơn, nhưng vẫn không khỏi từ đáy lòng cảm thấy sợ hãi.

Càng làm hắn nghĩ kỹ mà sợ là, vừa rồi ánh mắt chủ nhân nhìn những thi thể

kia, khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc.

Ngao Nhuận sau khi cẩn thận nhớ lại, thân thể không khỏi run run, đó không

phải là ánh mắt lúc chủ nhân vừa mới bắt giữ hắn, nhìn hắn sao?

Chẳng lẽ lúc đó, chủ nhân tính mang hắn cũng luyện thành thi thể?

Nghĩ đến đây, Ngao Nhuận nghĩ lại mà còn sợ, nếu không phải hắn lúc ấy cơ

trí, chỉ sợ bây giờ đã trở thành một khối giao thi nghe lời, một cảm giác nghĩ lại

thấy sợ lan tràn toàn thân, Ngao Nhuận hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.

Lý Mộ nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi làm gì?”

Ngao Nhuận nuốt một ngụm nước bọt, quỳ ở trên mặt đất, thuận thế nói:

“Chủ nhân chân ngài mỏi không, ta giúp ngài đấm chút...”

Ngao Xưng Tâm cũng vội vàng chạy tới, đứng ở phía sau Lý Mộ, nói: “Ta

giúp ngươi bóp vai.”

Ở bên cạnh nam nhân này càng lâu, chuyện đáng sợ nàng nhìn thấy càng

nhiều, trước kia nàng cho rằng chết rồi xong hết mọi chuyện, không ngờ tử

vong cũng không phải chấm dứt, nàng khó có thể tưởng tượng, người ta sau khi

chết, thi thể còn phải gặp tra tấn như vậy.

Bên cạnh Trương thống lĩnh, một văn thư yết hầu giật giật, hỏi: “Tướng quân,

bọn họ đã chết, chúng ta như vậy, có phải không quá nhân đạo hay không?”

Trương thống lĩnh nhìn hắn một cái, lạnh lùng hỏi: “Nhân đạo, cái gì là nhân

đạo, nhân đạo chính là tướng sĩ, dân chúng của chúng ta, phải chịu người Thân

quốc quấy rầy không ngừng sao. Ta nói cho ngươi cái gì là nhân đạo, nhân đạo

chính là dùng hết toàn lực của chúng ta, bảo hộ dân chúng Đại Chu ta, bất cứ kẻ

nào dám xâm phạm Đại Chu ta, đều phải trả giá thê thảm đau đớn, cho dù bọn

hắn đã chết, thi thể cũng phải tiếp tục chuộc tội!”

Văn thư đó nuốt nuốt nước bọt, cúi đầu, không hỏi nhiều nữa.

Một canh giờ sau, bờ nam, ở trong sự chờ đợi bất an của mấy trăm hộ vệ

quân Thân quốc, sương mù màu xám bờ bên kia rốt cuộc dần dần tan đi.

Trong sương xám, trừ có ba người Chu quốc, còn có hơn mười bóng người

chỉnh tề đứng thẳng, trên người tản mát ra khí tức quỷ dị, thời điểm nhìn thấy

những người đó, trong Thân quân, vô số người sắc mặt biến đổi hẳn.

“Đó là Sa Nhĩ Mã sao, hắn rõ ràng đã chết, sao lại sống lại rồi?”

“Lạp Kiệt và Tạp Đế cũng ở bên trong, bọn họ đây là làm sao vậy?”

“Gia Nội Thập, Tô Tháp Nhĩ... người chết đi đều sống lại rồi, người Chu

quốc rốt cuộc đã làm cái gì đối với bọn họ?”

“Đó là Ba Lạp Đặc đại nhân sao, hắn ba năm trước chính là cường giả cảnh

giới thứ năm, thế mà cũng chết ở trong tay người Đại Chu!”

“Đáng sợ, bọn họ đã chết, lại còn không được ngủ yên...”

...

Lúc này, vẻ mặt đám Thân quốc hộ vệ quân này đã từ phẫn nộ biến thành sợ

hãi, bằng hữu, đồng bạn của bọn họ, sau khi chết không được yên nghỉ, biến

thành loại tồn tại khủng bố này, so với khai chiến cùng Đại Chu càng làm bọn

họ sợ hãi hơn.

Ba người bọn Trần Thập Nhất lắc lắc chuông trong tay, các cương thi do thi

thể phạm nhân Thân quốc luyện thành liền theo bọn họ bật nhảy đi xa.

Một canh giờ này tiến hành, chỉ là bước đầu tế luyện, sau khi hoàn thành toàn

bộ tế luyện, những cương thi này mới có thể phát huy ra thực lực mạnh nhất.

Lý Mộ nhìn phản ứng của người Thân quốc bờ bên kia, xoay người rời đi.

Hắn muốn trước mặt bọn họ, mang những người đó luyện thành cương thi,

khiến bọn họ rõ ràng nhìn thấy, kết cục xâm phạm Đại Chu, so với tử vong còn

khủng bố hơn.

Trong doanh trướng, Lý Mộ nói với Trương thống lĩnh: “Bảo văn thư trong

quân viết một công văn, do quan phủ địa phương Nam quận dán ở các nơi trong

thành, về sau giết mỗi một kẻ đến xâm phạm, đều phải báo cho mọi người.”

Bảy ngày sau, quan các trạm gác nam quân báo cáo, mấy ngày nay, người

Thân quốc không có động tĩnh lạ nữa, các huyện cũng chưa từng có chuyện

nhiễu loạn dân chúng xảy ra.

Một loạt thủ đoạn sấm sét này, cuối cùng mang người Thân quốc hoàn toàn

trấn trụ.

Lý Mộ lại thông qua linh loa hỏi nữ hoàng, trong tổ miếu, đỉnh niệm lực Nam

quận, ánh sáng vàng lại bừng lên, tuy còn chưa khôi phục như thường, nhưng

cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nghiêm trị xong đám người Thân quốc, khiến niệm lực dân chúng Nam quận

tăng vọt, chỉ cần có thể duy trì Nam quận yên ổn, chuyện niệm lực liền có thể

giải quyết.

Tuy hắn mới đến Nam quận chưa tới nửa tháng, liền giải quyết hai vấn đề

này, nhưng Lý Mộ cũng không tính cứ như vậy trở về.

Thân quốc cơn giận này, hắn không thể nuốt xuống.

Đại Chu đối với Thân quốc là không có tâm tư khác, thứ nhất Đại Chu lãnh

thổ đủ lớn, không có bao nhiêu hứng thú đối với chiếm lĩnh Thân quốc, nếu

không Thân quốc trăm năm trước đã bị nhập vào bản đồ Đại Chu.

Thứ hai, Ung quốc, Cảnh quốc, Lương quốc các nước, văn hóa tương tự,

chung ngôn ngữ với Đại Chu, quốc dân các quốc gia chỉ từ trên bộ dạng khó có

thể phân biệt, nhưng Thân quốc khác, bộ dạng người Thân quốc khác biệt rất

lớn với các quốc gia, văn hóa tập tục cũng rất khác, đối với các nước của Tổ

Châu mà nói, bọn họ là dị tộc, Đại Chu chỉ muốn giữ một mẫu ba phần đất của

mình, không có hứng thú đối với chiếm lĩnh đất của dị tộc.

Nhưng từ khi Đại Chu lập nước đến nay, Thân quốc đã không ngại phiền hà ở

bên bờ vực tìm chết điên cuồng thử, phàm là Đại Chu gặp nạn, Thân quốc nhất

định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhiễu loạn lòng dân niệm lực Nam quận,

tuy không tạo thành được thương tổn quá lớn đối với Đại Chu, nhưng cũng đủ

ghê tởm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play