Sau khi tìm được Huyễn Cơ, hắn chỉ cần hỏi thăm ra vị trí tên trưởng lão

Thánh Tông kia bế quan, thì có thể hoàn toàn xoay chuyển thế cục Thiên Hồ

quốc, bước ra bước đầu tiên bình định Yêu quốc.

Bạch Huyền lại nhìn về phía con Sơn Miêu yêu kia, hỏi: “Bọn chúng vì sao

sẽ nấp ở trong tộc các ngươi?”

Sơn Miêu yêu nhếch khóe miệng, đắc ý nói: “Hồ Cửu từng cứu cả tộc chúng

ta, cho nên đối với chúng ta không hoài nghi chút nào cả.”

Lý Mộ thầm than, Hồ Cửu nhìn người, cho tới bây giờ chưa từng chuẩn,

không biết gã khi nào mới có thể nghĩ được xa chút.

Trên mặt Báo Ngũ đám yêu vật lộ ra nét khinh rẻ, bán đứng mình ân nhân

cứu mạng, không lấy làm sỉ nhục, trái lại cho là vinh dự, cho dù là yêu vật, bọn

họ cũng khinh thường loại vô sỉ này.

Bạch Huyền hài lòng nói: “Ngươi đi xuống trước, bổn hoàng sẽ thưởng ngươi

thật hậu.”

“Đa tạ ngô hoàng!”

Sơn Miêu yêu ngàn ân vạn tạ đi xuống, Bạch Huyền lẩm bẩm: “Nên thưởng

hắn cái gì mới tốt, Ưng Thất, không bằng để hắn tạm thời tới dưới trướng của

ngươi...”

Lý Mộ đã là chính thống lĩnh đội thân vệ thứ hai của Bạch Huyền, hắn nghĩ

nghĩ, trầm giọng mở miệng: “Đại trưởng lão, thuộc hạ cho rằng, yêu này không

thể lưu lại.”

Bạch Huyền nhìn về phía hắn, nghi vấn nói: “Vì sao?”

Lý Mộ nói: “Bẩm đại trưởng lão, Hồ Cửu là ân nhân cứu mạng của cả tộc

bọn hắn, bọn hắn bán đứng ân nhân cứu mạng, còn dễ dàng như thế, đủ thấy

Sơn Miêu nhất tộc, phần nhiều hạng người vong ân phụ nghĩa, gió chiều cao

theo chiều đó, loại yêu này dễ dàng bị ích lợi thu mua nhất, bọn hắn hôm nay có

thể bán đứng Hồ Cửu, ngày mai có thể bán đứng thuộc hạ, bán đứng đại trưởng

lão, thuộc hạ thật sự là không dám giữ hắn bên người.”

Bạch Huyền ngẫm lại lời của Lý Mộ, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.

Không có người nào so với hắn càng hiểu phản bội hơn, đối với bọn hắn

những người này mà nói, ở dưới ích lợi, quyền thế, thực lực dụ hoặc, không có

gì là bọn hắn không làm ra được.

Bản thân Bạch Huyền là người như vậy, nhưng hắn lại không hy vọng bên

cạnh có người như vậy.

Hắn càng hy vọng thủ hạ bên người, đều có thể trung thành và tận tâm giống

Ưng Thất, mà không phải đề phòng mọi lúc bọn họ bán đứng cùng phản bội.

Hắn nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Sơn Miêu nhất tộc không biết xấu

hổ như thế, quả thực không thể ủy thác trọng trách, bổn hoàng và sư muội từ

nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như tay chân, bán đứng sư muội, chính là bán đứng

bổn hoàng...”

Hắn nhìn về phía một thân vệ bên cạnh, thân vệ kia theo Bạch Huyền mười

mấy năm, hiểu được ý tứ mỗi một ánh mắt của hắn, hướng hắn nhẹ nhàng gật

gật đầu.

Bạch Huyền sau đó nói: “Hồ Đại, Ưng Thất!”

Lý Mộ cùng một hồ yêu cảnh giới thứ năm đứng ra, trăm miệng một lời: “Có

thuộc hạ!”

Bạch Huyền trầm giọng nói: “Ta lệnh các ngươi dẫn thủ hạ tới Sơn Miêu nhất

tộc, mang Huyễn Cơ sư muội về.”

Hai người nói lần nữa: “Tuân mệnh!”

Trải qua Bạch Huyền hai lần đề bạt, Lý Mộ đã là thủ lĩnh đội thân vệ thứ hai,

về phần Hồ Đại, là tâm phúc của Bạch Huyền, tu vi đã tới cảnh giới thứ năm

đỉnh phong, trước khi đi, Bạch Huyền tựa như còn cho hắn một món pháp bảo

lợi hại.

Lần hành động này, lấy Hồ Đại dẫn đầu, Lý Mộ tuy tu vi không cao, nhưng

rất được Bạch Huyền tín nhiệm, có thể tham gia, hoàn toàn là theo ở phía sau

Hồ Đại kiếm công lao.

Ngoài Thiên Hồ quốc, trên thuyền bay trời cao, Hồ Đại thở phào, nói: “Hy

vọng Sơn Miêu nhất tộc có thể lưu lại bọn họ.”

Lý Mộ kỳ vọng tương tự nói: “Ông trời phù hộ, bọn họ tuyệt đối đừng đi...”

Sơn Miêu tộc.

Trong động phủ.

Hồ Cửu khó hiểu nhìn Huyễn Cơ, hỏi: “Huyễn Cơ đại nhân, chúng ta ở nơi

này rất an toàn, vì sao phải đi?”

Huyễn Cơ giải thích: “Thương thế của ta đã khôi phục một ít, tiếp tục ở lại

chỗ này, có thể sẽ mang đến tai nạn cho Sơn Miêu nhất tộc, Bạch Huyền phái

nhiều người như vậy tìm chúng ta, tốt nhất đừng ở một chỗ lâu.”

Hồ Cửu gật gật đầu, nói: “Vậy được rồi.”

Hắn ra khỏi động phủ, nói với hai Sơn Miêu yêu: “Mấy ngày nay quấy rầy

các ngươi rồi.”

Một Sơn Miêu yêu cười nói: “Không quấy rầy, Cửu đại nhân từng cứu cả tộc

chúng ta, đây chính là cơ hội chúng ta báo ân.”

Hồ Cửu nói: “Ta là đến nói cho các ngươi, chúng ta phải đi, phản đồ kia truy

nã chúng ta khắp nơi, tiếp tục ở lại chỗ này, sẽ mang bọn ngươi liên lụy vào.”

Ở sâu trong ánh mắt con Sơn Miêu yêu kia hiện ra một tia bối rối, nhưng rất

nhanh liền kiên định nói: “Cửu đại nhân yên tâm, không có ai biết các ngươi ở

đây, các ngươi liền an tâm ở lại chỗ này, bằng không, Sơn Miêu nhất tộc chúng

ta, không biết khi nào mới có thể báo đáp ân tình của ngươi.”

Sơn Miêu nhất tộc nho nhỏ, vậy mà có tình có nghĩa như thế, trên mặt Hồ

Cửu hiện ra cảm động, nhưng vẫn từ chối nói: “Các ngươi nhớ, các ngươi chưa

từng gặp chúng ta, mặc kệ bất luận kẻ nào hỏi, cũng phải nói như vậy.”

Sơn Miêu yêu gật gật đầu, nói: “Ta đi thông truyền trưởng lão, chuyện này,

Cửu đại nhân cần phải hướng trưởng lão giáp mặt nói rõ.”

Hồ Cửu một lần nữa đi vào động phủ, chờ đợi trưởng lão Sơn Miêu nhất tộc

tới đây.

Nhưng hắn cũng chưa đợi được trưởng lão Sơn Miêu nhất tộc, ngược lại cảm

nhận được ngoài động phủ truyền đến trận pháp dao động.

Hồ Cửu cùng Huyễn Cơ bước đến cửa động phủ, phát hiện động phủ đã bị

một tòa trận pháp bao trùm, Sơn Miêu nhất tộc đứng ở ngoài trận pháp.

Hồ Cửu nhìn bọn họ, chất vấn: “Các ngươi đang làm gì?”

Huyễn Cơ hít thật sâu, nói: “Ngươi còn nhìn không ra sao, bọn họ không

muốn để cho chúng ta đi.”

Trưởng lão Sơn Miêu nhất tộc đứng ở bên ngoài, nhìn Huyễn Cơ cùng Hồ

Cửu, cười nói: “Hai vị đại nhân thương thế còn chưa khỏi hẳn, đi vội như vậy

làm cái gì?”

Hồ Cửu đương nhiên nghe ra ý ở ngoài lời Sơn Miêu trưởng lão, hắn ngây ra

tại chỗ, khó có thể tiếp nhận nói: “Ta từng cứu cả tộc các ngươi, các ngươi thế

mà phản bội ta!”

Nụ cười trên mặt Sơn Miêu trưởng lão dần dần biến thành trào phúng, thản

nhiên nói: “Cửu đại nhân, ngươi quá ngây thơ rồi, chớ quên, nơi này là Yêu

quốc, không nói mấy thứ đó của nhân loại. Bạch đại trưởng lão đang tìm các

ngươi khắp nơi, chỉ cần giao ra các ngươi, Sơn Miêu nhất tộc chúng ta liền

không cần tránh ở vùng khỉ ho cò gáy này nữa, có thể được ban thưởng hậu

hĩnh, có thể chuyển đến Thiên Hồ thành linh khí dư thừa, ta sao có thể để các

ngươi cứ như vậy rời khỏi?”

Hồ Cửu nhìn chằm chằm hắn, nói: “Làm yêu không thể vô sỉ đến loại tình

trạng này.”

Sơn Miêu trưởng lão đáp lại hắn: “Cửu đại nhân, kiếp sau đừng ngây thơ như

vậy nữa.”

Hồ Cửu không nhiều lời với hắn nữa, bắt đầu ra sức công kích trận pháp này,

trải qua đuổi giết dài đến hơn một tháng, mấy lần sinh tử đại chiến, thực lực hắn

có thể phát huy ra đã mười phần không còn một, miễn cưỡng có tu vi cảnh giới

thứ tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play