Trưởng lão Thánh Tông kia bị thương nặng, trong thời gian ngắn là không

khôi phục được, Lý Mộ cho dù không thể diệt trừ lão, cũng phải khiến lão

thương càng thêm thương, miễn trừ một vị cảnh giới thứ bảy toàn thịnh uy hiếp.

Nhưng, hắn bây giờ, còn chưa được Bạch Huyền tín nhiệm, khẳng định

không tiếp xúc đến cơ mật trung tâm như vậy.

Tuy đã trở thành thân vệ, nhưng Bạch Huyền trước mắt còn chỉ là để hắn

trông cửa.

Hắn phải làm chút gì đó, tranh thủ Bạch Huyền tín nhiệm trước rồi nói tiếp.

Trong lòng Lý Mộ tính toán, chán đến chết đứng ở cửa hoàng cung phơi

nắng, một đám người từ nơi xa đi tới, đi vào hoàng cung.

Những người đó sau khi đi vào, một tên Bạch Huyền thân vệ trực bên cạnh

hắn khác oán hận nói: “Lũ sói con này lại tới nữa!”

Lý Mộ hỏi: “Bọn hắn tới làm gì?”

Hồ Thập Bát nói: “Đương nhiên là cướp địa bàn, cũng không biết Thánh

Tông là nghĩ như thế nào, rõ ràng chúng ta mới là người một nhà, bọn họ lại

tình nguyện nâng đỡ lũ sói con nuôi mà không biết ân này!”

Hồ Thập Bát oán khí với Thiên Lang tộc rất sâu, trên thực tế không chỉ có gã,

đại bộ phận Yêu tộc Thiên Hồ quốc đều không thích bọn họ.

Không chỉ bởi vì hai tộc trước kia là kẻ địch nhiều thế hệ, đều là bốn đại Yêu

tộc, mâu thuẫn của Lang tộc cùng Hồ tộc là sâu nhất, mấy trăm hơn nghìn năm

qua, loại mâu thuẫn này đã sớm bị khắc vào trong xương tủy.

Tuy bây giờ hai tộc đã từ kẻ địch biến thành minh hữu, nhưng thù hận khắc

vào trong xương cốt vẫn không thể hóa giải.

Huống chi, mặc dù là minh hữu, hai tộc cũng có tranh chấp ích lợi.

Ở dưới Thánh Tông bày mưu đặt kế, Hồ tộc và Lang tộc đồng thời bắt đầu

thâu tóm đối với thế lực lớn nhỏ khác của Yêu quốc.

Hai tộc đều muốn lớn mạnh bản thân, lúc tranh địa bàn, tự nhiên cũng sẽ

không nhường.

Nhưng siêu cấp cường giả Vạn Huyễn Thiên Quân của Hồ tộc đã không còn,

Mị Tông sau khi nội loạn, cũng nguyên khí tổn thương lớn, thực lực chỉnh thể

đã xa không bằng Lang tộc, ngay từ đầu, địa bàn bọn họ cướp đi, rất nhanh đã

bị Lang tộc đoạt trở về.

Về sau Bạch Huyền hướng Thánh Tông trưởng lão kháng nghị, sau khi

trưởng lão Thánh Tông ra mặt, Lang tộc mới yên tĩnh một chút.

Hơn nữa, Thánh Tông trưởng lão còn hạ lệnh, đối với địa bàn có tranh luận,

cấm hai tộc tiến hành xung đội vũ trang quy mô lớn nữa, sửa thành lấy phương

pháp truyền thống nhất của Yêu tộc giải quyết.

Phương pháp tiêu trừ tranh luận truyền thống nhát của Yêu tộc, tựa như lúc

Lý Mộ cùng Báo Ngũ tranh Hồ Lục.

Nắm tay lớn chính là đạo lý cứng rắn, tất cả dựa vào thực lực nói chuyện,

Lang tộc và Hồ tộc nếu có tranh luận, hai tộc đều tự đẩy ra một người, đấu một

phen, người thắng có được quyền lên tiếng duy nhất, kẻ thua cũng chỉ có thể

trách mình tài năng không bằng người ta.

Vì tránh cho phá hoại quá lớn, đối với thực lực yêu so đấu, hạn chế ở cảnh

giới thứ năm trở xuống.

Cái này hiển nhiên là vì chiếu cố Hồ tộc, đã trải qua một đợt nội loạn, cường

giả Hồ tộc đã không còn sót lại bao nhiêu, nếu buông ra hạn chế, Lang tộc đối

với Hồ tộc căn bản chính là nghiền áp.

Mặc dù là cộng thêm điều hạn chế này, Thiên Hồ quốc cũng chưa từng thắng

nổi một lần.

Điều này dẫn tới địa bàn bọn họ vốn nhìn trúng, đã có không ít rơi vào trong

tay Thiên Lang tộc, địa bàn tốt một chút, đều bị Thiên Lang tộc thâu tóm, Hồ

tộc chỉ có thể nhặt thứ sót lại, bắt nạt thỏ tộc các tiểu Yêu tộc Lang tộc chướng

mắt.

Sau nhiều lần thông qua so đấu, thắng được lượng lớn địa bàn, Lang tộc liền

thích phương thức này, có khi thậm chí sẽ cố ý khơi mào xung đột, sau đó danh

chính ngôn thuận mang địa bàn Hồ tộc nhìn trúng thu để mình sở hữu.

Thiên Hồ quốc, trước hoàng cung.

Phành, phành, phành!

Hai bóng người trên thân tản mát ra khí tức thú tính nguyên thủy, ở trên

quảng trường trước điện chiến đấu quấn lấy nhau, không cần pháp bảo, không

mượn dùng ngoại vật, thuần túy lấy yêu thân yêu thuật đánh nhau, không ngừng

truyền ra tiếng trầm đục yhân thể va chạm.

Hồ tộc bên này xuất chiến là Báo Ngũ, Lang tộc thì phái ra một tên hổ yêu.

Hổ yêu nhất tộc thuộc về ma đạo Yêu Tông, cũng là thực lực đứng đầu Yêu

quốc, từ sau khi Thiên Lang tộc gia nhập ma đạo, liền thống lĩnh Yêu Tông, hổ

yêu nhất tộc, tự nhiên cũng trở thành dưới trướng Thiên Lang tộc.

Báo Ngũ tuy tốc độ rất nhanh, nhưng so sánh với hổ yêu, trên lực lượng ở

hoàn cảnh xấu tuyệt đối.

Ngay từ đầu, hắn còn có thể bằng vào tốc độ không gì sánh kịp của mình

chiếm lợi một chút, về sau thể lực dần dần tiêu hao, xu thế thua càng rõ ràng,

không chú ý một cái, bị hổ yêu vỗ một chưởng ở ngực, toàn thân như diều đứt

dây, máu tươi điên cuồng phun ra, bay ra ngoài lôi đài.

Một lang yêu cảnh giới thứ sáu nhìn Bạch Huyền, mỉm cười nói: “Bạch lão

đệ, thật sự xấu hổ, xem ra Hắc Phong sơn này, chúng ta phải nhận rồi.”

Hắc Phong sơn vốn là Hồ tộc phái người đi qua thâu tóm trước, nhưng bị

Lang tộc chạy tới sau đó nhặt tiện nghi, ở nơi này, người của Hồ tộc lại thua,

hoàn toàn mất đi quyền nắm giữ đối với Hắc Phong sơn.

Bạch Huyền sắc mặt âm trầm, trong lòng cực kỳ không cam lòng.

Nhưng trưởng lão Thánh Tông trước khi bế quan định ra quy củ, hắn không

thể không giữ, Bạch Huyền lạnh lùng nhìn lang yêu kia một cái, lớn tiếng hỏi:

“Kế tiếp, ai muốn xuất chiến?”

Phía sau hắn không một ai lên tiếng trả lời.

Hồ tộc số lần thua quá nhiều, ai cũng biết, nếu có thể vãn hồi thể diện của đại

trưởng lão cùng Mị Tông, được ban thưởng nhất định không phải ít.

Nhưng Thiên Lang quốc phái tới tranh đoạt địa bàn với Hồ tộc, đều là cường

giả đã bước nửa chân vào cảnh giới thứ năm, bọn họ có thể đột phá bất cứ lúc

nào, nhưng mạnh mẽ mang thực lực ngưng lại ở cảnh giới thứ tư, lũ yêu này

thực lực vừa mạnh, xuống tay vừa ác, nếu là bị bọn họ đánh hỏng căn cơ tu

hành, có lẽ cuộc đời này vô vọng tiến giai. Mấy ngày qua, không biết có bao

nhiêu hạng người nóng lòng lập công, đều là đứng thẳng vào sân, rời sân nằm

ngang, thậm chí có vài vị trực tiếp bị đánh chỉ còn yêu hồn.

Có vết xe đổ như vậy, ai còn dám đứng ra?

Trên quảng trường, sắc mặt Bạch Huyền đen như đáy nồi.

Bại trận còn chưa tính, vậy mà ngay cả ra sân cũng không ai dám lên, quả

thực là mất hết thể diện của hắn.

Sau hôm nay, chỉ sợ Thiên Lang tộc sẽ hoàn toàn cho rằng hồ quốc không

còn ai nữa, ở trên chuyện tranh đoạt Yêu quốc, làm càng thêm quá phận.

Ngay tại lúc Bạch Huyền muốn tùy tiện chỉ một người ra sân, chợt có một

thanh âm truyền đến, từ xa đến gần.

Một bóng người mỏng manh bước đến, cao giọng nói: “Đại trưởng lão, thuộc

hạ nguyện ý xuất chiến!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play