Huyền Cơ Tử nhẹ nhàng nói: “Đây là một việc đệ tử hạch tâm Phù Lục phái

trước khi trở thành thủ tọa phải trải qua, toàn bộ sư huynh đệ đều từng trải qua,

đợi sư đệ ngày sau rời khỏi triều đình Đại Chu, cũng phải trải qua một lần.”

Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Đệ xem xem nơi các nàng bế quan.”

Huyền Cơ Tử vung tay áo, cảnh sắc trước mắt Lý Mộ biến đổi.

Thân thể hắn xuất hiện ở một không gian khác, nơi đây núi non xanh biếc,

chim hót hoa thơm, mặt đất bao trùm thảm thực vật thật dày, trên bầu trời, trong

mây mù lơ lửng bảy ngọn núi treo ngược, giữa ngọn núi, mây trắng bay bay,

tiên hạc bay múa, có cầu thang nối liền với nhau, hay cho một cái cảnh tượng

tiên cảnh.

Diện tích chỗ không gian này hoàn toàn không thua gì Yêu Hoàng không

gian của Lý Mộ, nghĩ hẳn là tiền bối cảnh giới thứ chín trong lịch sử Phù Lục

phái.

Những cường giả đó tuy đã mất đi, nhưng cũng để lại vô số di sản cho môn

phái.

Lý Mộ ở ngọn núi nào đó, không chỉ cảm nhận được khí tức của Liễu Hàm

Yên và Lý Thanh, trên mấy ngọn núi khác còn có khí tức mấy vị thủ tọa.

Ngoài ra, trước mắt Lý Mộ còn có những quầng sáng, hoàn toàn không có

mục đích trôi nổi ở trong không gian, khi thì bay vào mấy ngọn núi, rất nhanh

lại bay ra.

Lý Mộ nhìn những quầng sáng đó, kinh ngạc nói: “Đây là... Quầng sáng ký

ức?”

Huyền Chân Tử gật đầu nói: “Những thứ này đều là ký ức của tiền bối phái

ta, bọn họ ở lúc đại nạn đến, sẽ thông qua phép này, mang kinh nghiệm tu hành

suốt đời truyền xuống, cung cấp đệ tử sau này tìm hiểu.”

Lý Mộ nghe vậy, không khỏi dâng lên sự kính trọng đối với tiền bối Phù Lục

phái.

Yêu Hoàng Bạch Đế tuy cũng để lại ký ức, nhưng mục đích của nó là mấy

ngàn năm sau sống lại, tiền bối Phù Lục phái là vô tư như thế, bọn họ mặc dù là

ngã xuống, cũng đang liên tục phát sáng tỏa nhiệt cho môn phái.

Trong trí nhớ của bọn họ, có kinh nghiệm tu hành suốt đời, lý giải đối với

thần thông, đối với phù lục chi đạo, đệ tử sau này chỉ cần tìm hiểu ký ức của

bọn họ, thì có thể giảm đi tự mình gian khổ mò mẫm trên đường tu hành.

Đương nhiên, vô luận là phù lục hay thuật pháp thần thông, đều là đang

không ngừng sửa cũ thành mới, tri thức tu hành trước kia, bây giờ có thể có

chút tụt hậu, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, ký ức mỗi một vị cường

giả, đối với tông môn mà nói, đều là tài nguyên quý giá, không thể thay thế.

Đại phái sở dĩ sẽ kéo dài ngàn năm, làm được truyền thừa không ngừng,

những cường giả này vô tư kính dâng, nhất định tạo ra tác dụng rất lớn ở trong

đó.

Huyền Chân Tử nhìn những quầng sáng kia, giọng điệu cảm khái nói: “Nơi

này tên là “Quy Khư”, là chỗ trở về của các thế hệ tiền bối trong môn, cũng là

chỗ về cuối cùng của chúng ta.”

Lý Mộ nhìn những quầng sáng đó, trong lòng rõ ràng, ở lại chỗ này, đối với

Liễu Hàm Yên Lý Thanh tu hành, quả thực có lợi ích khó có thể đánh giá.

Lý Mộ không tính quấy nhiễu các nàng nữa, đang định rời khỏi, bỗng nhiên

có một luồng hào quang, từ ngọn núi nơi nào đó bay tới.

Trong hào quang, là một bóng người Lý Mộ ngày nhớ đêm mong thật lâu.

Liễu Hàm Yên đứng xa xa nhìn Lý Mộ, trong mắt tràn đầy nhớ nhung, cùng

với một ít cảm xúc chỉ có hai người bọn họ mới hiểu.

Hai người liếc nhau, tất cả đều ở trong không lời.

Lý Mộ dắt tay Liễu Hàm Yên, nói với Huyền Cơ Tử: “Đưa chúng ta đi ra

ngoài đi.”

Huyền Cơ Tử hỏi: “Sư đệ vừa mới tiến vào, không ngắm chút nữa sao?”

Lý Mộ cười nói: “Ngày sau là có cơ hội.”

Huyền Cơ Tử lại phất ống tay áo, ba người rời khỏi “Quy Khư”, trở lại đạo

cung ngọn núi cao nhất, ngay sau đó, Lý Mộ liền cùng Liễu Hàm Yên tiến vào

Yêu Hoàng động phủ.

Huyền Cơ Tử một mình đứng ở trong đạo cung, ngạc nhiên thật lâu.

Yêu Hoàng động phủ.

Hồ nước trong suốt, hai con cá không ngại phiền hà mổ nhau.

Trong rừng hoa đào, một con chim mái rúc vào dưới cánh chim trống.

Dưới ngôi nhà nhỏ nào đó, trong bồn hoa trăm hoa nở rất đẹp, gió khẽ thổi,

cuống hoa lắc lư...

...

Bắc quận.

Mấy ngày nay, đối với dân chúng Bắc quận mà nói, cuộc sống cũng không có

biến hóa quá lớn.

Mặt trời mọc dậy làm, mặt trời lặn thì nghỉ, ngày qua ngày.

Nhưng yêu giới Bắc quận, lại hoàn toàn sôi trào.

Sơn tinh dã quái ngày xưa, hôm nay cũng có thể có được thân phận của mình,

không cần lo lắng trở thành thức ăn của đại yêu, cũng không cần lo lắng bị tu

hành giả nhân loại diệt sát, yêu sinh của bọn họ sẽ xảy ra biến hóa trước nay

chưa từng có.

Ở dưới bầy yêu dưới trướng Bạch Yêu Vương thúc đẩy, chuyện yêu vật Bắc

quận nhập tịch bắt đầu oanh oanh liệt liệt triển khai.

Có yêu vui mừng, có người phát sầu.

Đệ tử Phù Lục phái còn tốt, không cho phép tùy tiện giết yêu đoạt hồn lấy

phách tu hành, vốn chính là quy củ tông môn, nhưng đối với một ít tán tu nhân

loại, hoặc là tu hành giả tông môn nhỏ mà nói, đây thật sự không phải một

chuyện tốt.

Con đường tu hành, tài nguyên không thể thiếu.

Bọn họ không giống tông môn lớn, cùng với các tồn tại thực lực cường đại

kia, có thể chiếm cứ bảo địa linh khí dư thừa tu hành, cũng không giống tu hành

giả dựa vào triều đình, có thể thông qua cống hiến để đổi lấy linh ngọc, nhưng

bọn họ lại không cam lòng thong thả luyện khí tu hành, muốn đẩy nhanh tốc độ

tu hành, chỉ có thể thông qua lấy hồn phách người khác luyện hóa, để cường đại

bản thân.

Nhân loại bọn họ bình thường là không dám động thủ, bởi vì triều đình Đại

Chu sẽ truy cứu đến cùng, mặc cho bọn họ tu vi mạnh nữa, cũng khó thoát trách

nhiệm.

Cho nên bọn họ chỉ dám động thủ đối với yêu vật, nhưng bây giờ, ngay cả

yêu vật bọn họ cũng không thể động vào.

“Triều đình rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, yêu vật chết sống, liên quan gì tới

bọn họ?”

“Ngay cả yêu cũng không để cho giết, thế này bảo chúng ta tu hành như thế

nào?”

“Đáng hận, thật sự là đáng hận...”

...

Yêu giới mang ơn đối với triều đình Đại Chu, tu hành giả nhân loại lại bởi

vậy sinh ra oán khí đối với triều đình, thông qua các loại con đường, truyền sự

bất mãn của bọn họ.

Thần Đô, hoàng cung.

Quan phủ địa phương các quận, ngay lập tức mang mấy tin tức này truyền trở

về.

Trên buổi chầu sớm, mấy quan viên mặt có nét lo lắng, khom người nói: “Bệ

hạ, vì lôi kéo yêu vật, đắc tội đồng tộc nhân loại, có phải có chút không ổn hay

không, việc này cần bàn bạc tiếp hay không...”

Nữ hoàng còn chưa mở miệng, một bóng người liền từ trong đám người đứng

ra.

Trương Xuân đứng ở trung gian đại điện, trầm giọng nói: “Các vị đại nhân lời

ấy sai rồi, người là mẹ người sinh, yêu là mẹ yêu sinh, người và yêu, đều là sinh

linh thế gian, mạng người là mạng, mạng yêu cũng là mạng, Đại Chu làm thiên

triều thượng quốc, phải có cái nhìn càng thêm rộng lớn, mắt không thể chỉ nhìn

chằm chằm một chỗ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play