Bạch Thính Tâm đầu tiên đi vào sân, hỏi: “Thẩm thẩm ở nhà không?”

Lý Mộ nói: “Không có, các nàng ở Bạch Vân sơn.”

“Hì hì, vậy thì tốt...” Bạch Thính Tâm mặt lộ vẻ mừng thầm, nhỏ giọng nói

thầm một câu, sau đó lại sửng sốt, hỏi: “Các... nàng?”

Lý Mộ cũng không giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Các ngươi bây giờ có hai vị

thẩm thẩm.”

Bạch Thính Tâm nhìn một nữ tử xinh đẹp khác đứng ở trong sân, ngơ ngác

nói: “Vậy vị này là tam thẩm sao?”

Lý Mộ vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Không thể vô lễ, vị này là nữ hoàng bệ hạ

Đại Chu.”

Chu Vũ chỉ là thản nhiên nhìn Bạch Thính Tâm một cái, nàng liền sợ tới mức

trốn tới sau lưng Lý Mộ, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn nữ hoàng.

Nàng từ nhỏ lớn lên ở trong núi, ở nhà cũng như tiểu công chúa, muốn gió

được gió, muốn mưa được mưa, đối với Đại Chu nữ hoàng bốn chữ này không

có cảm xúc gì, nàng chỉ là mơ hồ cảm giác được, nữ nhân xinh đẹp này phi

thường lợi hại, một đầu ngón út là có thể nghiền chết nàng cái loại lợi hại đó.

Lý Mộ đi đến bên cạnh nữ hoàng, giới thiệu: “Bệ hạ, hai vị này là con gái đại

ca kết nghĩa của ta, tiểu yêu sơn dã không hiểu quy củ, xin bệ hạ chớ trách.”

Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch cũng từ một bên chạy tới, cao hứng nói: “Bạch Xà

tỷ tỷ, Thanh Xà tỷ tỷ, các ngươi đến rồi...”

Lý Mộ vừa rồi còn cảm thấy trong nhà quá lạnh lùng, bây giờ lại náo nhiệt

khiến hắn đau đầu. Vãn Vãn và Tiểu Bạch đều không nhiều lời, Ngâm Tâm

trước kia trái lại là hoạt bát, sau khi ngưng tụ thành yêu đan, cũng dần dần biến

thành thục nữ xà, duy chỉ có Thính Tâm là người điên, Lý Mộ cho rằng nàng

sau khi ngưng tụ thành yêu đan sẽ có thu liễm, không ngờ sau khi tu vi tăng lên,

nàng ngược lại càng thêm hoạt bát, ngay cả Vãn Vãn và Tiểu Bạch cũng chịu

ảnh hưởng.

Nhưng ầm ĩ cũng có chỗ tốt của ầm ĩ, ít nhất trong nhà có sinh khí hơn nhiều.

Bởi vì thêm tỷ muội các nàng, Lý Mộ lại thêm vài món ăn, sau khi ăn cơm

xong, Lý Mộ cho các nàng một xấp ngân phiếu, Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch liền

dẫn theo các nàng đi trên đường càn quét.

Yêu tinh đi ra từ tiểu địa phương hẻo lánh, lần đầu đến Thần Đô, cần một

đoạn thời gian mới có thể thích ứng.

Lúc Lý Mộ ở phòng bếp rửa bát, nữ hoàng đứng ở trong sân, nói: “Hai đứa

cháu gái này của ngươi, không phải xà yêu bình thường.”

Lý Mộ vừa rửa chén, vừa giải thích: “Bẩm bệ hạ, bọn họ phụ thân là xà tộc,

mẫu thân là long tộc, các nàng có một nửa huyết mạch long tộc.”

Chu Vũ nói: “Khó trách ngươi không chán ghét Yêu tộc, nhà ngươi yêu đã so

với người còn nhiều hơn.”

Lý Mộ xấu hổ giải thích: “Người chia ra người tốt người xấu, yêu cũng chia

yêu tốt yêu ác, không thể quơ đũa cả nắm.”

Tiểu Bạch Vãn Vãn cùng tỷ muội Bạch gia đi dạo phố, không đến trời tối hẳn

là sẽ không trở về, nữ hoàng quấn tay áo, mang Lý Mộ trở về hoàng cung,

chuyện hợp nhất Yêu tộc, còn có chút chi tiết cần ở Trung Thư Tỉnh tiến hành

thảo luận.

Các quan viên tiếp thu ý kiến quần chúng, đại thể chính sách đã chế định, Lý

Mộ sau khi xem, phát giác không có vấn đề gì, liền tới cung Trường Nhạc, tiếp

tục giúp nữ hoàng xem tấu chương.

Xem xong mấy phong, Lý Mộ liền thấy được tấu chương Cửu Giang quận

trình lên.

Sau khi vụ án Cửu Giang quận vương nổ ra, một đám môn khách dưới trướng

gã, kẻ sung quân bị sung quân, kẻ lưu đày bị lưu đày, về phần Cửu Giang quận

vương, hắn là Tiêu thị hoàng tộc, muốn quyết định sự sống chết của gã, cần ở

Hình bộ và Tông Chính tự cùng với tam tỉnh đều đi một lần lưu trình, cẩn thận

kiểm tra chứng cứ phạm tội, không có mấy tháng thời gian, là không có kết quả

cuối cùng.

Mở ra phong sổ con này, khi nhìn thấy nội dung bên trong, Lý Mộ nhíu mày.

Trên sổ con nói, Cửu Giang quận vương ở trong tù tự sát rồi.

Trong khoảng thời gian này, gã luôn bị giam giữ ở trong đại lao Cửu Giang

quận nha, ba ngày trước, ngục tốt phát hiện Cửu Giang quận vương chết ở trong

phòng giam.

Nguyên nhân cái chết là nguyên thần tiêu tán, quận nha sau khi trải qua điều

tra, ra kết luận là, Cửu Giang quận vương biết lấy tội lỗi gã phạm phải, chỉ còn

đường chết, vì tránh chịu khổ, liền tự sát mà chết.

Dù sao gã sớm hay muộn đều là một cái chết, tự mình động thủ, cũng đỡ cho

lãng phí tài nguyên triều đình, Lý Mộ buông sổ con xuống, không chú ý việc

này nữa.

Cùng lúc đó.

Thần Đô Nam Uyển, Bình Vương phủ đệ.

Thần Đô tổng cộng có bảy vị thân vương, Bình Vương là tư cách và từng trải

nhất trong đó, cũng là trụ cột của hoàng tộc cùng đảng cũ.

Trong thư phòng Bình Vương, Tiêu Tử Vũ từ từ nói: “Trên dưới tam tỉnh, tất

cả đều đã thông qua đề nghị hợp nhất Yêu tộc cảnh nội Đại Chu, phàm yêu nhập

yêu tịch Đại Chu, cũng sẽ được luật pháp Đại Chu bảo hộ, giết hại yêu dân,

giống như tàn sát dân chúng Đại Chu, địa phương cùng Cung Phụng ti cũng

không thể ngồi xem mặc kệ...”

Bình Vương thản nhiên nói: “Biết rồi, ngươi trước đi xuống đi.”

Tiêu Tử Vũ ôm quyền cáo lui, trong bóng tối góc thư phòng, một bóng đen

dần dần ngưng hình, thấp giọng nói: “Chủ nhân, đã dựa theo ngài dặn dò, xử trí

Tiêu Hằng.”

Bình Vương hừ lạnh một tiếng, nói: “Thứ được việc không đủ, hỏng việc có

thừa, suýt nữa hỏng việc lớn!”

Bóng đen chậm rãi nói: “Nếu yêu vật cũng muốn hóa thành dân chúng Đại

Chu, về sau còn muốn động thủ đối với chúng nó, sẽ không dễ dàng như vậy,

phải ngăn cản triều đình thúc đẩy việc này.”

Bình Vương phất phất tay, nói: “Thôi, vẫn là đừng trêu chọc người kia, chúng

ta cùng Chu gia đấu ba năm tổn thất, không bằng đấu với hắn ba tháng, vẫn là

bớt đi trêu chọc hắn thì tốt hơn, đợi tới sau khi hắn vấp phải trắc trở, bản thân

cũng sẽ bỏ cuộc...”

...

Khi Lý Mộ từ trong cung trở về, Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch các nàng đã trở lại.

Hai tỷ muội Ngâm Tâm Thính Tâm đang chọn phong của các nàng, Lý Mộ

hỏi: “Các ngươi đến Thần Đô, Bạch đại ca có biết hay không?”

Bạch Thính Tâm hừ một tiếng, nói: “Trong mắt ông ấy chỉ có mẹ ta, lười

quản chúng ta.”

Lý Mộ lắc đầu nói: “Vô luận như thế nào, vẫn phải nói cho hắn một tiếng.”

Bạch Thính Tâm bĩu môi: “Ta không, cha sẽ bảo thúc thúc khác mang chúng

ta bắt về.”

Lý Mộ nói: “Nghe lời, đến lúc đó ta nói với hắn.”

Bạch Thính Tâm không tình nguyện lấy ra một con ốc biển, sau khi thúc

giục, nói mấy câu với ốc biển, sau đó đưa nó cho Lý Mộ.

Lý Mộ tiếp nhận ốc biển, Lý Mộ truyền đến giọng áy náy của Bạch Yêu

Vương: “Tam đệ, thật sự là ngại quá, hai nha đầu này thêm phiền toái cho đệ

rồi, ta mấy ngày nữa sẽ bảo người mang bọn nó về.”

Lý Mộ cười nói: “Không cần, hai đứa muốn ở lại chỗ này, cứ ở nơi này tu

hành đi, ở lại chỗ này đối với bọn nó tu hành có lợi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play