Liễu Hàm Yên nói: “Nhưng ta thật sự thích căn nhà nhỏ này mà, chàng xem

nó đẹp bao nhiêu, như là cung điện, phía trước còn có một vườn hoa nhỏ...”

Yết hầu Lý Mộ giật giật, nói: “Chúng ta có thể phỏng theo căn nhà nhỏ này,

xây một gian giống như đúc...”

Liễu Hàm Yên hỏi ngược lại: “Đã có rồi, chúng ta vì sao phải một lần nữa

xây một căn?”

Lý Mộ nói: “Cái này không giống, chẳng lẽ nàng không muốn có được một

căn nhà nhỏ hai người chúng ta tự tay xây dựng sao?”

Liễu Hàm Yên không sao cả nói: “Không cần phiền toái như vậy, dù sao lại

không có gì khác nhau.”

Lý Mộ nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Nàng cái người này, sao không hiểu tình

thú như vậy?”

Liễu Hàm Yên dựng thẳng lông mày, nói: “Chàng là nói ta không có tình thú

bằng Thanh muội muội sao, quả nhiên là có người mới quên người cũ, chàng có

phải cảm thấy ta nơi nào cũng kém muội ấy hay không...”

Lý Mộ vội vàng giải thích: “Không phải như thế, thật ra là...”

Liễu Hàm Yên tức giận hỏi: “Là cái gì?”

“Thật ra căn nhà nhỏ này, là của nữ hoàng bệ hạ.”

“Nữ hoàng bệ hạ, căn nhà nhỏ của nữ hoàng bệ hạ, vì sao sẽ xây ở nhà chúng

ta?”

“Là, là...”

“Chàng vì sao ấp úng, chẳng lẽ là... Khó trách chúng ta không ở nhà, chàng

liền chạy vào trong cung, ngay cả nhà cũng không về, khó trách bệ hạ đối với

chàng tốt như vậy, khó trách đồn đãi nói chàng là Lý hoàng hậu, thì ra bọn họ

nói đều là sự thật...”

...

Sau khi thôi diễn một phen, Lý Mộ lắc lắc đầu, mang suy nghĩ này ném ra

khỏi đầu óc.

Tuyệt đối không thể nói như vậy với Liễu Hàm Yên, nếu không, sự tình sẽ trở

nên càng thêm khó có thể thu xếp.

Liễu Hàm Yên còn đang chờ Lý Mộ trả lời, hỏi: “Chàng lắc đầu làm gì, rốt

cuộc vì sao không cho ta chọn căn này?”

Lý Mộ ngẩng đầu, giải thích: “Bởi vì căn nhà nhỏ của ta cùng Thanh Nhi, là

hai người chúng ta tự tay xây dựng, ta lo lắng nếu nàng không có, sẽ cảm thấy

ta bất công...”

“Thì ra là như thế.” Liễu Hàm Yên kéo tay Lý Mộ, nói: “Yên tâm đi, ta sẽ

không nghĩ nhiều, là bản thân ta không muốn phiền toái như vậy...”

Nàng dắt Lý Mộ đi vào căn nhà nhỏ, sau khi đánh giá bên trong căn nhà nhỏ,

vẻ mặt càng thêm hài lòng.

“Bên trong cũng đẹp như vậy...”

“Cái giường này thật lớn, nằm thật thoải mái...”

“Cái bàn nơi này, cũng đều là linh mộc chế tạo, bên trên khắc hoa thật tinh

xảo, nhất định là ra từ tay danh gia...”

“Tranh trên tường, là bút tích thực của Đạo Huyền Chân Nhân tiền triều sao,

tranh của hắn đều là biến mất rồi, chàng là từ nơi nào tìm được?”

“Hai bình hoa này cũng thật đẹp, nhất định giá trị xa xỉ nhỉ?”

Lý Mộ đứng ở trong phòng, trên mặt nặn ra nụ cười, nói: “Nàng thích là được

rồi...”

...

Đại điển thu đồ đệ của Huyền Cơ Tử và Ngọc Chân Tử chấm dứt, Lý Mộ đợi

thêm mấy ngày, liền trở lại Thần Đô.

Liễu Hàm Yên và Lý Thanh chưa trở về, trong thời gian kế tiếp, các nàng sẽ

tiếp nhận truyền thừa thật sự của Phù Lục phái, đây là cơ hội quan trọng nhất

các nàng về sau có thể bước vào cảnh giới thứ sáu, thậm chí cảnh giới thứ bảy.

Sau khi về Thần Đô, Lý Mộ trước ở lại nhà hai ngày, làm tốt chuẩn bị, mới

đến hoàng cung.

Cửa cung Trường Nhạc, hắn thấp thỏm hỏi Thượng Quan Ly: “Bệ hạ có đây

không?”

Thượng Quan Ly gật gật đầu, nói: “Bệ hạ đang đọc sách, ngươi tự vào đi.”

Lý Mộ đi vào cung Trường Nhạc, nhìn thấy nữ hoàng nằm nghiêng trên ghế

rồng, thấp giọng nói: “Bệ hạ.”

Mặt của nữ hoàng giấu ở sau sách, thản nhiên nói: “Chờ trẫm xem xong một

tờ này.”

Một trang sách này, nàng xem ước chừng một khắc đồng hồ.

Lý Mộ đã sớm nhìn thấy nàng cầm ngược sách, nhưng không dám nhắc nhở.

Không biết qua bao lâu, nàng mới buông sách xuống, đứng lên, hỏi: “Chuyến

đi Doanh Châu, kết quả như thế nào?”

Lý Mộ nói: “Thần đã thành công lấy được tín nhiệm của người Thi Tông, để

bọn họ luyện chế thay mười yêu thi kia.”

Nữ hoàng hỏi: “Ngươi không sợ bọn họ sau khi luyện thành, dùng chúng nó

để đối phó ngươi sao?”

Lý Mộ giải thích: “Bệ hạ yên tâm, thần đã dùng phân thần chi thuật, mang

mười yêu thi kia xử lý một lần, vô luận là người nào luyện thành, bọn họ sẽ chỉ

nghe thần chỉ huy.”

Sau đó, nữ hoàng lại hỏi hắn một ít vấn đề của đại điển thu đồ đệ, nhưng đối

với chuyện Lý Mộ lần trước ở cung Trường Nhạc trần truồng, lại chưa nhắc một

chữ nào.

Nàng không nhắc, Lý Mộ đương nhiên cũng sẽ không chủ động đi nhắc.

Hai người đối với việc này, đã đạt thành một loại ăn ý.

Sau khi ăn ý lướt qua việc này, nữ hoàng thản nhiên nói: “Dẫn trẫm tới động

phủ, trẫm muốn đi thăm vườn hoa của trẫm...”

Nếu Lý Mộ thật sự có tội, hắn nguyện ý nhận luật pháp Đại Chu chế tài, mà

không phải mỗi ngày đều đối mặt trường hợp như vậy.

Căn nhà nhỏ của nữ hoàng đã bị Liễu Hàm Yên chiếm, nàng ngủ giường của

nữ hoàng, còn hái hoa của nữ hoàng, Lý Mộ phải ăn nói với nữ hoàng như thế

nào?

Trong cung Trường Nhạc, Chu Vũ nhìn thấy Lý Mộ vẫn như cũ đứng ở tại

chỗ, nói: “Còn không mở cửa?”

Lý Mộ thở dài, tâm niệm khẽ động, xuất hiện ở trong động phủ.

Bóng người nữ hoàng cũng xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Chu Vũ đang muốn tới ngôi lầu nhỏ của mình, lại phát hiện nơi này so với

lần trước đến có sự khác nhau.

Bên hồ có thêm hai căn nhà nhỏ, một tòa rất khác biệt thanh nhã, một tòa

khác rộng lớn hoành tráng.

Tòa rộng lớn hoành tráng kia, liếc một cái, như là một cung Trường Nhạc thu

nhỏ, ngay lập tức dẫn lên sự chú ý của Chu Vũ.

Nói là lầu nhỏ, nó thật ra càng giống một tòa cung điện hơn, điêu khắc vẽ

vời, ngói xanh, ở trong một dãy nhà nhỏ đặc biệt bắt mắt, trong khác biệt lộ ra

một không khí đẹp đẽ quý giá.

Hai bên trước điện đều là vườn hoa, một đường nhỏ gấp khúc thông u, trong

vườn hoa bên trái, có một đình tránh nắng nho nhỏ, trong đình có bàn đá ghế đá,

trong vườn hoa bên phải, dưới một cây cổ thụ bóng mát như cái lọng có một

xích đu, xích đu đó không phải là một tấm ván gỗ đơn giản, mà là một cái ghế

dựa tinh xảo, trên ghế điêu khắc hoa văn chạm rỗng, nhìn qua là biết đã dùng

tâm tư.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, Chu Vũ đã yêu kiến trúc này.

Lý Mộ trầm mặc nhìn thoáng qua vẻ mặt nữ hoàng, đáy lòng thoáng nhẹ

nhàng thở ra, rèn sắt khi còn nóng nói: “Bệ hạ, đây là thần xây dựng cho ngài.”

Chu Vũ bất ngờ nói: “Cho trẫm?”

Lý Mộ gật đầu nói: “Thân phận bệ hạ tôn quý cỡ nào, chỉ có căn nhà này,

mới có thể thể hiện thân phận của bệ hạ, xin bệ hạ dời bước vào lầu đánh giá...”

Trong mắt Chu Vũ toát ra nét hài lòng, gật gật đầu, nói: “Vậy thì xem chút

đi...”

Hai người dọc theo đường mòn giữa vườn hoa, tới ngôi lầu nhỏ ba tầng này,

Lý Mộ giới thiệu từng hạng một cho nữ hoàng.

“Phòng này, là cung điện ngủ của bệ hạ, tẩm điện không gian không cần quá

lớn, nếu không bệ hạ ngủ không ngon.”

“Nơi này là khu giải trí, bệ hạ ngày sau ở nơi này chơi cờ cùng Vãn Vãn Tiểu

Bạch, hoặc là đánh bài đều được...”

“Nơi này là phòng bếp, bên cạnh một mảng khu vực này, là nơi dùng bữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play