Thẳng đến lúc rốt cuộc nhìn thấy bóng người mập mạp của Thọ Vương,

không đợi Thọ Vương đến gần, hắn đã vội vàng hỏi nói: “Điện hạ, thế nào rồi?”

Thọ Vương vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Yên tâm đi, không có việc gì.”

Cao Hồng thở phào một hơi, sau đó trên mặt liền hiện ra vẻ hưng phấn, hỏi:

“Vậy Lý Mộ bao giờ chết?”

Thọ Vương chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Chờ lúc cứu các ngươi.”

Cao Hồng rốt cuộc yên tâm, chậm rãi ngồi xuống, tựa vào trên tường, nói:

“Ta đã có chút không chờ nổi nữa.”

Thọ Vương trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhìn hai người, nói: “Các ngươi có

đói không, muốn ăn cái gì, ta bảo người đưa vào cho các ngươi.”

Các quan viên bị nhốt ở Tông Chính tự, ngày thường ở nhà, cũng đều là ăn

ngon mặc đẹp, tự nhiên ăn không quen đồ ăn của Tông Chính tự.

Thọ Vương làm Tông Chính tự khanh cân nhắc đến một điểm này, từ tửu lâu

ngoài cung, đưa đồ ăn tới cho bọn họ.

Trong thiên lao, các quan viên ăn nhanh như gió.

“Cái móng giò này, là hương vị Phiêu Hương lâu không thể sai được.”

“Tuyệt đối là đồ ăn Phiêu Hương lâu, hương rượu này không sai được.”

“Đồ ăn Tông Chính tự thật sự khó có thể nuốt xuống, vẫn là Phiêu Hương lâu

ăn ngon, đa tạ Thọ Vương điện hạ.”

Trừ bị hạn chế tự do, hơn hai mươi quan viên, ở trong Tông Chính tự, thật ra

cũng chưa chịu bao nhiêu đau khổ. Thọ Vương an bài cho mỗi người bọn họ

phòng giam một người, thay đệm chăn mới, vì chiếu cố bọn họ riêng tư, còn

bảo người ta mang từng phòng giam đều dùng rèm vải ngăn cách.

Một ngày ba bữa, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, trước một canh giờ, sẽ có ngục

tốt mang thực đơn các tửu lâu lớn ở Thần Đô đưa lên, mỗi người có thể gọi bốn

món ăn một món canh, thêm một bầu rượu ngon.

Nếu nửa đêm đói bụng, thậm chí còn có thể gọi bữa khuya, vì thế, Thọ

Vương cố ý mang đầu bếp Phiêu Hương lâu mời vào Tông Chính tự, chờ lệnh

mọi lúc, cho dù là đám phạm quan kia đêm khuya có nhu cầu, các đầu bếp cũng

phải từ trong chăn bò ra thỏa mãn bọn họ.

Chỉ từ thức ăn mà nói, các quan viên này bình thường ở nhà ăn, cũng không

ngon bằng của Tông Chính tự.

Không chỉ có thế, Thọ Vương thậm chí cân nhắc đến nhu cầu trên thân thể

của bọn họ, lợi dụng cỗ kiệu của mình, vụng trộm đưa nữ tử lầu xanh ngoài

cung vào Tông Chính tự, ở ban đêm an ủi các phạm quan này.

Cái này cũng khiến ấn tượng của quan viên trong thiên lao đối với Thọ

Vương thay đổi rất nhiều.

Trừ ngu xuẩn, uất ức, trên người Thọ Vương vẫn là có điểm lóe sáng, mạo

hiểm bị ngự sử ngôn quan buộc tội, mang bọn họ đám phạm quan này các

phương diện đều chiếu cố cẩn thận, cái này không phải tùy tiện người nào cũng

có thể làm được.

Trong Tông Chính tự này, có một vị người phe mình, quả nhiên là tốt.

Trong sân Tông Chính tự, Trương Xuân nhìn các ngục tốt đưa đồ ăn đầu bếp

Phiêu Hương lâu làm vào thiên lao, ánh mắt nhìn về phía Thọ Vương, chậm rãi

nói: “Điện hạ, thế này có chút quá phận rồi nhỉ?”

“Quá phận?” Thọ Vương liếc hắn, nói: “Cái này tính là quá phận cái gì,

ngươi lúc trước đặc biệt chiếu cố con gái Lý Nghĩa, bổn vương có nói nửa câu

quá phận không? Ngươi người này sao lại như vậy.”

Trương Xuân ngạc nhiên nói: “Ta chỉ là mang phòng giam của nàng, dùng

mành che lại, đổi chăn đệm mới cho nàng.”

Thọ Vương nói: “Bổn vương cũng là mang phòng giam bọn họ che lại, đổi

giường mới cho bọn họ.”

Trương Xuân nhìn bóng người ở phòng bếp Tông Chính tự bận rộn, nói:

“Nhưng ngươi mang đầu bếp tửu lâu đưa vào cung, cũng quá đáng rồi chứ?”

Thọ Vương nói: “Vậy là quá phận sao? Một điểm này không quá phận chút

nào cả. Ta nói cho ngươi cái gì gọi là quá phận. Lý Mộ dùng ngự thiện phòng

của bệ hạ, nấu ăn cho nữ tử khác, vậy mới gọi là quá phận.”

Trương Xuân sau khi ngạc nhiên, lại nói: “Nhưng ngươi cũng không thể để

bọn họ uống rượu chứ? Tông Chính tự là nghiêm lệnh cấm tù phạm uống rượu.”

Nói xong, hắn lại khoát tay, nói: “Chuyện ngươi đưa rượu cho đám tội thần

đó thì không nói nữa, ngươi còn tìm nữ nhân cho bọn hắn. Ngươi mang Tông

Chính tự coi là nơi nào, tửu lâu, hay là kỹ viện?”

Thọ Vương liếc hắn, nói: “Tù phạm bình thường trước khi hỏi tội chém đầu,

còn được ăn một bữa cơm no, Tông Chính tự này rốt cuộc là ngươi định đoạt,

hay là ta định đoạt?”

Trương Xuân cả giận nói: “Ngươi…”

Sau đó, hắn liền tựa như ý thức được cái gì, ánh mắt kinh ngạc nhìn Thọ

Vương.

Thọ Vương khẽ thở dài, lắc lắc đầu.

Trương Xuân yên lặng câm miệng, sau khi nghĩ một chút, nói: “Cho dù là

muốn tìm nữ tử lẩu xanh, nhưng Vương gia ngài, phẩm vị cũng quá độc đáo rồi,

cái này không phải để bọn họ hưởng lạc, mà là để bọn họ chịu tội. Hạ quan biết

Thần Đô có lầu xanh, nữ tử nơi đó, bộ dạng phải nói là tuyệt vời.”

Thọ Vương khó chịu nói: “Bổn vương phẩm vị làm sao vậy, mập mạp, múp

míp, tốt bao nhiêu.”

Trong thiên lao, hai quan viên ăn xong một con cá chua ngọt, vừa dùng

xương cá xỉa răng, vừa lảm nhảm: “Thọ Vương điện hạ cái gì cũng tốt, chỉ là

phẩm vị đối với nữ tử, bản quan thật sự không dám gật bừa. Nữ tử hắn tìm đến,

bản quan sờ trong bóng tối cũng không đành lòng xuống tay.”

Thọ Vương từ bên ngoài đi vào, nói: “Ngươi nếu không hài lòng, buổi tối

hôm nay đổi cho ngươi một người xinh đẹp.”

Quan viên đó cười nói: “Đa tạ Thọ Vương điện hạ.”

Thọ Vương đến gần một phòng giam tận cùng bên trong, hỏi Nam Dương

quận vương: “Ở quen không?”

Nam Dương quận vương nói: “Không quá quen, nhưng vẫn cảm tạ vương

huynh chiếu cố.”

Đối với Thọ Vương, Nam Dương quận vương ban đầu là khinh thường, Thọ

Vương tuy là một trong bảy vị vương một chữ, địa vị so với hắn quận vương

này tôn quý hơn nhiều, nhưng Thọ Vương yếu đuối cùng vô năng, Thần Đô ai

cũng biết.

Hiện nay, hắn đánh giá đối với Thọ Vương yếu đuối vô năng tuy chưa thay

đổi, nhưng đối với gã không chán ghét như vậy nữa.

Thọ Vương ngồi xổm cửa phòng giam, nói: “Nam Dương quận một chỗ tốt

như vậy, ngươi lúc trước vì sao phải tới Thần Đô?”

Nam Dương quận vương cười cười, nói: “Nam Dương nơi nào cũng tốt, duy

chỉ có một điểm không tốt, đó là nó không phải Thần Đô.”

Thọ Vương lẩm bẩm: “Thần Đô, Thần Đô có cái gì tốt?”

Nam Dương quận vương nói: “Quyền lực, tài phú, nữ nhân, tài nguyên tu

hành, muốn cái gì, Thần Đô liền có cái đó, không phải tốt hơn Nam Dương

quận ngàn lần vạn lần.”

Thọ Vương thở dài, nói: “Thần Đô tuy tốt, nhưng cũng bẩn.”

Nam Dương quận vương chưa nghe hiểu thứ Thọ Vương nói, hỏi: “Vương

huynh, khi nào có thể thả chúng ta ra ngoài?”

Thọ Vương đạo: “Chuyện các ngươi phạm, các ngươi tự mình biết, nếu cứ

như vậy thả các ngươi, không có cách nào ăn nói với dân chúng, cũng không có

cách nào ăn nói với triều đình, ngược lại sẽ bị đảng mới bắt thóp, cho nên, kịch

nên diễn, vẫn phải diễn.”

Nam Dương quận vương hỏi: “Diễn như thế nào?”

Thọ Vương chậm rãi nói: “Các ngươi vẫn sẽ bị phán tử hình, sau đó đưa đến

bên ngoài, xử trảm. Đương nhiên, đây đều là diễn trò, đao của đao phủ sẽ không

thật sự chặt xuống, viện trưởng sẽ lấy đại pháp lực, bố trí ra một ảo cảnh, để dân

chúng cho rằng các ngươi thật sự chết rồi, sau đó, các ngươi cần thân phận mới,

xuất hiện ở Thần Đô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play