Lý Mộ đang bận, sau khi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại cúi đầu, hỏi: “Có

việc gì?”

Mai đại nhân đi vào, nói: “Không có việc gì thì không thể tới thăm chút?”

Lý Mộ cầm lấy bút, vừa ở trên giấy viết cái gì, vừa nói: “Đương nhiên có thể,

nhưng ta bây giờ không rảnh tiếp đón ngươi, trong ấm có trà, ngươi tự rót.”

Cùng Mai đại nhân không cần khách khí cái gì, Lý Mộ ở trước mặt nàng, so

với ở trước mặt nữ hoàng còn thả lỏng hơn.

Mai đại nhân chưa rót trà, đi đến phía sau Lý Mộ, hỏi: “Ngươi đang viết cái

gì?”

Lý Mộ nói: “Kịch bản.”

Mai đại nhân đứng ở phía sau Lý Mộ, như có hứng thú nhìn chốc lát, bỗng

nhiên nói: “Có một vấn đề, ta muốn hỏi ngươi rất lâu rồi.”

Lý Mộ thuận miệng nói: “Vấn đề gì?”

Mai đại nhân hỏi: “《 Liêu Trai 》ngươi viết ta từng xem, ngươi có phải đối

với yêu quỷ, có... sở thích gì đặc thù hay không?”

Lý Mộ nói: “Đó là họ Bồ viết, chuyện liên quan gì tới ta?”

Mai đại nhân nói: “Chuyện nội vệ muốn tra, không có không tra được.”

Lý Mộ ngẩng đầu, nói: “Vậy ngươi bảo nội vệ hỗ trợ điều tra một chút, vụ án

của Lý Nghĩa đại nhân năm đó, liền không cần phiền toái Tông Chính tự cùng

Đại Lý tự...”

Mai đại nhân ho nhẹ một tiếng, nói: “Nội vệ mới thành lập bao lâu, sao có

khả năng tra được chuyện mười mấy năm trước, ngươi còn chưa trả lời vấn đề

vừa rồi của ta đâu.”

Lý Mộ lắc đầu nói: “Đương nhiên không có, ta chỉ là đối xử bình đẳng mà

thôi, trong đó trừ có yêu quỷ, cũng có nữ tử nhân loại, ngươi sao chỉ nhìn thấy

yêu quỷ?”

Mai đại nhân giật mình nói: “Thì ra là như thế, ta còn tưởng ngươi đối với

Tiểu Bạch có ý tưởng gì...”

Lý Mộ kinh ngạc nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi hôm nay sao nhiều lời kỳ

quái như vậy, giống như bệ hạ...”

Nói tới đây, Lý Mộ nhớ tới một chuyện, nói với nàng: “Ngươi gần đây thật sự

càng ngày càng giống bệ hạ, cái này không tốt, ngươi không giống với bệ hạ,

học bệ hạ, sẽ trì hoãn việc cả đời của ngươi, làm không tốt ngươi thật sự phải cô

độc sống quãng đời còn lại.”

Mai đại nhân khoanh hai tay, nói: “Ngươi nói xem, ta cùng bệ hạ nơi nào

không giống nhau.”

Lý Mộ ăn ngay nói thật: “Bệ hạ cho dù không phải hoàng đế, cũng là mỹ

nhân có tiếng Thần Đô, mặc kệ là điêu ngoa kiêu căng cũng tốt, dịu dàng dễ

mến cũng thế, cũng không thiếu người thích, ngươi cảm thấy, bộ dạng ngươi có

xinh đẹp bằng bệ hạ không?”

Cũng chính là Mai đại nhân, Lý Mộ mới có thể nói những lời trong lòng này

với nàng, đổi làm Thượng Quan Ly, nàng cô đơn cả đời hay không, không có

bất cứ quan hệ gì với Lý Mộ, hắn cũng sẽ không nói loại lời có khả năng đắc tội

với người ta này.

“Ta biết rồi.” Mai đại nhân gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Ngươi cảm thấy bệ hạ

bộ dạng xinh đẹp?”

Lý Mộ nhìn nàng, hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy như vậy sao?”

Mai đại nhân tựa như có chút xấu hổ, nói: “Ta, ta đương nhiên cảm thấy như

vậy.”

Lý Mộ một lần nữa cầm lấy bút, nói: “Nếu không có việc gì, ta bận trước,

vượt ở trước khi hết giờ làm, ta phải viết xong nó...”

Mai đại nhân cũng không quấy rầy Lý Mộ, xoay người đi ra khỏi Trung Thư

tỉnh.

Không qua bao lâu, hai nội vệ lại đưa tới một thùng quýt cống, nói là nữ

hoàng ban cho, Lý Mộ vui vẻ nhận lấy.

Quýt cống này hương vị là thật sự không tệ, Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch đều rất

thích ăn, hai thùng quýt cống đó, chia cho Trương Xuân mấy quả, để lại một ít

cho Lý Thanh, còn lại, rất nhanh đã bị các nàng ăn hết rồi.

Lúc hết giờ làm, Lý Mộ nghĩ đến Lưu Nghi là người Nam quận, cách Thần

Đô mấy ngàn dặm, có thể ở nơi này ăn quýt quê nhà, hẳn là cũng có thể nguôi

ngoai đi tình cảm nhớ nhà.

Trong thị lang nha, Lưu Nghi nhìn Lý Mộ đưa qua hai quả quýt, hỏi: “Quýt

linh Lý đại nhân còn chưa ăn hết?”

Lý Mộ nói: “Ăn hết rồi, nhưng bệ hạ vừa rồi lại tặng một hộp, Lưu đại nhân

là người Nam quận, bản quan muốn giữ lại hai quả cho ngươi.”

Lưu Nghi nhìn Lý Mộ đưa qua quýt, mặt lộ vẻ cảm động, đang muốn đưa tay

đi đón, như nghĩ tới cái gì, hai tay bỗng nhiên lại rụt về, nói: “Lý đại nhân nếu

không vẫn là nói chuyện trước đi...”

Lý Mộ lộ ra vẻ mặt cái gì cũng không thể giấu được ngươi, nói: “Thực không

dám giấu, ta muốn để triều đình tiến hành sưu hồn đối với đám người Lại bộ thị

lang, đây là phương pháp tra án đơn giản nhất, sổ con ta đã viết tốt rồi, Lưu đại

nhân hỗ trợ ký cái tự là tốt rồi...”

Sắc mặt Lưu Nghi cứng đờ, nói: “Lý đại nhân, quýt linh quá mức quý trọng,

bản quan không thể thu...”

“Chỉ đùa một chút.” Lý Mộ để lại hai quả quýt ở trên bàn, nói: “Sự tình lần

trước, đã rất cảm tạ Lưu đại nhân, hai quả quýt linh này, là một chút tâm ý...”

Nhìn bóng lưng Lý Mộ biến mất, trên mặt Lưu Nghi lộ ra nét cảm khái, ba

thùng quýt linh, ân sủng của bệ hạ đối với Lý Mộ, đã vượt qua tiên đế đối với

hoàng hậu cùng quý phi...

Lúc này, trung thư hữu thị lang từ bên ngoài đi vào, đặt mấy sổ con lên bàn,

nói: “Lưu đại nhân, mấy sổ con này ngươi đọc trước, ngày mai hai chúng ta

thảo luận sau, lại nộp cho Nghiêm đại nhân... Ồ, nơi này sao lại có hai quả quýt,

bản quan lấy một quả...”

“Dừng tay!”

Lưu Nghi chợt quát một tiếng, dọa trung thư hữu thị lang nhảy dựng, sau đó

hắn mới ý thức được có chút thất thố, mang hai quả quýt thu vào trong tay áo,

nói: “Hai quả quýt này, đối với bản quan có ý nghĩa đặc thù, Từ đại nhân nếu là

muốn ăn, mấy ngày nữa ta tặng ngươi một thùng...”

Diệu Âm phường.

Lý Mộ mang mấy tờ giấy giao cho Diệu Âm phường chủ, nói: “Kính nhờ.”

Diệu Âm phường chủ nghiêm túc nói: “Lý đại nhân yên tâm, chuyện này, ta

nhất định mau chóng làm tốt...”

Sau khi Lý Mộ rời khỏi, ánh mắt Diệu Âm phường chủ nhìn về phía mấy tờ

giấy trong tay.

Trên giấy này viết, là một đoạn kịch nam hoàn chỉnh, kịch nam kể là, chuyện

một quan viên họ Triệu tiền triều, bởi vì đắc tội quyền quý, bị gian thần hãm hại

mà chịu khổ diệt môn, đứa con mồ côi họ Triệu may mắn sống sót sau khi lớn

lên báo thù cho gia tộc...

Lý phủ, Ngọc Chân Tử sau khi từ trong tay Lý Mộ tiếp nhận vài tờ giấy, nhẹ

nhàng rời đi.

Tổ đình Phù Lục phái ở Bạch Vân sơn, phân tông chi nhánh trải rộng Đại

Chu ba mươi sáu quận, những mạch nhánh này truyền thừa từ tổ đình, đồng

lòng với tổ đình, không lâu sau, đoạn kịch nam này liền xuất hiện ở các quận

của Đại Chu...

Sau khi an bài xong những thứ này, chuyện kế tiếp liền không thể vội, điều

phải làm chỉ có chờ đợi.

Liễu Hàm Yên ở trong sân đánh đàn, Lý Mộ vừa nghe, vừa bóc quýt nữ

hoàng vừa tặng, đưa vào miệng của nàng, quay đầu nhìn thấy Vãn Vãn và Tiểu

Bạch mắt long lanh nhìn, cũng đút cho các nàng mấy múi.

Một khúc kết thúc, Liễu Hàm Yên quay đầu nói: “Chuyện Lý bộ đầu thế nào

rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play