Trên mặt Lý Thanh lộ ra nụ cười, nói: “Ngươi không có lỗi với ai, ngươi làm

cho ta, đã đủ nhiều.”

Chu Trọng môi giật giật, đang muốn mở miệng, ở ngoài thiên lao bỗng nhiên

truyền đến một tiếng rống giận.

“Họ Chu, một mình ngươi ở bên trong làm gì, ngươi đi ra cho lão tử!”

“Ta đếm tới ba, ngươi nếu không ra, ta liền phá cửa!”

“Một...”

“Lý đại nhân, Lý đại nhân bình tĩnh, bình tĩnh...”

Lý Mộ đếm một tiếng “Một”, chuông đạo đã theo tiếng phóng to, mong chờ

muốn húc.

Cửa thiên lao từ bên trong mở ra, Chu Trọng từ bên trong đi ra, trầm giọng

nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Lý Mộ lạnh lùng nói: “Đuổi toàn bộ ngục tốt đi, ngươi một mình ở bên trong,

ta ngược lại muốn hỏi một chút, ngươi muốn làm gì?”

Chu Trọng khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói: “Bản quan thân là Hình bộ thị

lang, tra hỏi vụ án, không thể sao?”

“Tra hỏi vụ án, vì sao phải điều mọi người lui xuống?”

“Án này trọng đại, hạng người không liên quan phải tránh đi hết, có vấn đề

sao?”

“Ngươi...” Lý Mộ chỉ vào Chu Trọng, tựa như là nghĩ tới cái gì, trong đầu

bỗng nhiên có một tia sáng hiện lên, trong mắt hắn hiện ra nét hiểu ra, nói: “Thì

ra là ngươi!”

Chu Trọng bình tĩnh hỏi: “Lý đại nhân có ý tứ gì?”

Lý Mộ nhìn hắn, hỏi: “Ngươi chính là Lý Nhị à?”

Ở sâu trong ánh mắt Chu Trọng hiện lên một tia chấn động, sắc mặt bình tĩnh

như cũ, nói: “Bản quan không biết Lý đại nhân đang nói cái gì.”

Lý Mộ trước kia không biết Lý Nhị là ai, sau khi biết được Lý Thanh chính là

con gái Lý Nghĩa, thân phận Lý Nhị, đã không cần đoán nữa.

Trọng, cũng là Nhị.

Năm đó đoạt được hạng nhất phù đạo thí luyện, đưa Lý Thanh lên Phù Lục

phái, chính là Chu Trọng.

Khó trách thiên giai phù lục kia trên bàn gã, Lý Mộ chưa từng gặp, bởi vì bản

thân Chu Trọng cũng là thiên tài phù đạo khó gặp, chỉ là gã chưa bao giờ biểu

hiện ra ngoài.

Nói như thế, An Dương huyện lệnh cùng Thiên Hà huyện thừa chết, Hình bộ

chậm chạp không tra, cũng căn bản không phải Chu Trọng quên.

Lúc đó, gã đã biết hai vụ án này là Lý Thanh gây nên, cố ý đè ép xuống.

Bí ẩn trong lòng Lý Mộ, từng cái được cởi bỏ, trong lòng Chu Trọng, lại phủ

kín sương mù.

Lý Mộ tới đây, rốt cuộc ý gì?

Hắn lại là như thế nào biết được một thân phận khác của gã?

Giữa hắn cùng với Lý Thanh, lại có quan hệ gì?

Lý Mộ lòng như lửa đốt, lười nói lời thừa với Chu Trọng, nói: “Để cho ta đi

vào.”

Nỗi băn khoăn trong lòng Chu Trọng chưa giải, che ở trước mặt Lý Mộ, lắc

đầu nói: “Cô ta là tội phạm quan trọng của triều đình. Cấm thăm tù.”

Sắc mặt Lý Mộ trầm xuống, nói: “Tránh ra, nếu không ta không khách khí!”

Chu Trọng vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Lý đại nhân không khách khí như thế

nào?”

Lý Mộ nhìn Chu Trọng, nói: “Đây là ngươi ép ta.”

Hắn lấy ra linh loa, truyền âm nói: “Bệ hạ ~~~ “

Một lát sau, Lý Mộ đưa linh loa cho Chu Trọng.

Chu Trọng sau khi tiếp nhận, nghe được trong linh loa truyền đến thanh âm,

cung kính nói với linh loa: “Vâng, thần biết rồi, thần tuân chỉ...”

Hắn trả lại linh loa cho Lý Mộ, yên lặng tránh ra vị trí.

Lý Mộ đi vào thiên lao, Chu Trọng vừa muốn vào theo, Lý Mộ quay đầu lại,

nói: “Đóng cửa lại, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào, bao gồm ngươi ở trong.”

Chu Trọng nhíu mày, đang muốn mở miệng, Lý Mộ lại lấy ra linh loa, hỏi:

“Cần trực tiếp để bệ hạ nói với ngươi hay không?”

Chu Trọng không mở mồm nữa, đóng lại cửa lao, chậm rãi đi đến thị lang

nha.

Gã ngẩng đầu nhìn một cái, thị lang nha đóng cửa lại.

Trong thị lang nha, Chu Trọng đưa tay bắn ra một tia sáng trắng, tển không

hiện ra một bộ hình ảnh, trong hình ảnh là tình hình trong thiên lao Hình bộ,

nhưng, hình ảnh này vừa mới xuất hiện, liền lập tức biến thành một mảng mơ

hồ, nháy mắt cái gì cũng không nhìn thấy nữa.

“Thiên cơ bị che chắn...” Trên mặt Chu Trọng hiện ra một tia không kiên

nhẫn, nôn nóng ở trong nha phòng đi qua đi lại.

Cùng lúc đó, thiên lao Hình bộ.

Lý Mộ chạy tới chỗ sâu nhất của nhà tù, khí tức hắn quen thuộc đến trong

xương tủy kia, chỉ cách hắn một phòng giam chỗ rẽ, Lý Mộ cách nàng, chỉ có

một bước.

Hắn đã rất lâu rất lâu, chưa từng tới gần nàng như vậy.

Lý Mộ đứng ở chỗ rẽ chốc lát, mới chậm rãi bước ra một bước đó.

Trong phòng giam, Lý Thanh gập hai đầu gối, tựa vào trên một bức tường,

nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn phía cửa phòng giam, khóe miệng hiện ra một nụ

cười mỉm, nói: “Ta cho rằng không có cơ hội tự mình chúc mừng đối với

ngươi.”

Lý Mộ nhìn nàng, hỏi: “Ngươi biết hết rồi?”

Lý Thanh ôm hai đầu gối, nói: “Buổi tối ngày đó pháo hoa rất đẹp.”

Lý Mộ nhớ tới ngày đó trong lòng rung động không rõ lý do, nói: “Xin lỗi, ta

không biết Lý phủ là nhà trước kia của ngươi...”

Nếu là biết Lý phủ là nhà trước kia của nàng, một ngày trước khi bọn họ kết

hôn, là ngày giỗ người một nhà nàng, Lý Mộ đã sớm hướng nữ hoàng xin một

tòa nhà khác, chọn lại ngày thành hôn.

Hắn căn bản không thể tưởng tượng, buổi tối ngày đó, Lý Thanh là tâm tình

thế nào.

Lý Thanh lắc lắc đầu, nói: “Không sao, ta nghe dân chúng Thần Đô nói,

ngươi vì dân chúng làm rất nhiều chuyện tốt, ngươi có thể ở lại Lý phủ, ta rất

vui vẻ, phụ thân nếu biết, hẳn là cũng sẽ vui vẻ.”

Lý Mộ lấy ra một lá bùa, thân thể xuyên qua cửa phòng giam, dựa vào bên

người Lý Thanh ngồi xuống.

Lý Thanh quay đầu nhìn hắn, nói: “Đáp ứng ta một việc.”

Lý Mộ quyết đoán nói: “Không được.”

Lý Thanh nói: “Ta là đầu nhi của ngươi.”

Lý Mộ nói: “Từng là.”

“Đừng lo chuyện của ta.”

“Ta không quản chuyện của ngươi, ta chỉ là đang làm việc của ta, Lý đại nhân

một lòng vì dân, ta kính nể hắn, kính ngưỡng hắn, coi hắn là tấm gương cuộc

đời, ta giải oan cho tấm gương của mình làm sao vậy?”

...

Lý Mộ nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, nói: “Mở mồm.”

Lý Thanh quay đầu, nói: “Ngươi đi đi, đừng đến nữa.”

Lý Mộ nắm cằm của nàng, mang một viên đan dược đưa vào trong miệng của

nàng.

Pháp lực của nàng bị phong ấn, Lý Mộ tạm thời không giải phong ấn, chỉ có

thể dùng đan dược nữ hoàng ban cho chữa thương cho nàng.

Lý Thanh môi giật giật, Lý Mộ nói trước: “Ngươi biết ta mà, chuyện ta quyết

định, ai cũng không thay đổi được, chuyện này, cho dù là Thiên Vương lão tử

đến đây, ta cũng muốn quản.”

Lý Thanh quay đầu, trong thanh âm đã có một tia nức nở: “Ta là gì của

ngươi, ngươi dựa vào cái gì quản ta...”

“Ngươi là đầu nhi của ta.” Lý Mộ nhìn nàng, nói: “Trước kia là ngươi bảo hộ

ta, bây giờ đến lượt ta bảo hộ ngươi.”

Lý Thanh dùng sức nắm tay Lý Mộ: “Ngươi đấu không lại bọn họ, phụ thân

đấu không lại bọn họ, ngươi cũng đấu không lại, hơn nữa, ta đã không có cách

nào quay đầu nữa...”

Lý Mộ nắm tay nàng, nói: “Tin tưởng ta, ta nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài

trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play