Cách ngày kết hôn còn có không đến nửa tháng, nên chuẩn bị, Lý Mộ đều đã

chuẩn bị tốt.

Đám người Âm Âm Diệu Diệu, hôm nay là tới bầu bạn Liễu Hàm Yên đi dạo

phố sắm đồ.

Lý Mộ vừa lúc cũng là ngày nghỉ, vì thế liền đi theo phía sau bọn họ, giúp

các nàng xách đồ.

Đi dạo phố cùng nữ nhân là một chuyện rất phiền toái, Lý Mộ mua đồ quyết

đoán dứt khoát, sau khi liếc một cái nhìn trúng, sẽ trả tiền, các nàng thì phải soi

mói mặc cả, hàng hóa so sánh ba nhà, mặc dù nàng bây giờ không thiếu bạc,

cũng làm không biết mệt đối với loại chuyện này.

Liễu Hàm Yên cùng các nữ nhân đi ra khỏi một tiệm son phấn. Trên đường,

chợt có một người trẻ tuổi bước nhanh tiến lên, kinh ngạc hỏi: “Hàm Yên cô

nương? Thật là ngươi?”

Liễu Hàm Yên nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Ngươi là...”

Người trẻ tuổi nói: “Ta là Đỗ Minh? Học sinh thư viện Vạn Quyển, ta trước

kia thường xuyên nghe ngươi đánh đàn? Ngươi không nhớ ta sao?”

Liễu Hàm Yên nghĩ nghĩ, khách khí nói: “Thì ra là Đỗ công tử, ta nhớ ra rồi.”

Đỗ Minh nhìn nàng, hỏi: “Hàm Yên cô nương bây giờ còn ở Diệu Âm

phường không? Từ sau khi ngươi đi, nơi đó không còn mấy nhạc sĩ đáng nghe.”

Liễu Hàm Yên lắc lắc đầu, nói: “Không còn ở đó nữa.”

Đỗ Minh hỏi: “Không biết Hàm Yên cô nương bây giờ ở nhạc phường nào

diễn tấu, về sau ta nhất định cổ vũ nhiều hơn. Đúng rồi, hôm nay ta đặt tiệc ở

Phiêu Hương lâu, không biết Hàm Yên cô nương có thể nể mặt không...”

Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên bị người ta vỗ vỗ bả vai.

Đỗ Minh nhíu mày, khi quay đầu lại, nhất thời liền bị dọa đến giật mình, run

giọng nói: “Lý… Lý Mộ, ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Người bị Lý Mộ từ thư viện bắt ra ngoài, bây giờ kẻ thì chết, kẻ thì bị phán

xử, dẫn tới bây giờ vừa thấy Lý Mộ hắn liền khẩn trương.

Lý Mộ nhìn hắn, nói: “Mời nương tử ta ăn cơm, ta trái lại muốn hỏi một chút,

ngươi muốn làm cái gì?”

Đỗ Minh nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Liễu Hàm Yên, mặt lộ vẻ chấn động,

rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, lập tức nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không biết

Hàm Yên cô nương là nương tử của ngươi, vô tình mạo phạm, ta đi ngay, đi

ngay...”

Nói xong, hắn liền bước vội rời khỏi, không dám nhìn Liễu Hàm Yên thêm

một cái nào nữa.

Âm Âm nhìn Đỗ Minh chạy đi, cười nói: “Có tỷ phu thật tốt, trước kia những

người này luôn bám dính mãi, đuổi cũng đuổi không đi, bây giờ xem bọn hắn ai

còn dám phiền Hàm Yên tỷ tỷ...”

Cách đó không xa, Đỗ Minh đã chạy ra rất xa, còn chưa hết kinh hồn.

Mấy người trẻ tuổi đứng ở tại chỗ, một người nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không

phải nói nhìn thấy người quen sao, sao nhanh như vậy đã trở lại, chẳng lẽ nhận

lầm người?”

Đỗ Minh nhìn nhìn phương hướng nào đó, vẫn khó có thể tin, lẩm bẩm:

“Hàm Yên cô nương sao có thể trở thành thê tử của hắn...”

Mấy người nghe vậy, đều ngạc nhiên.

“Cái gì, Lý Mộ kia có thê tử rồi, không phải nói hắn vẫn là trai tân sao?”

“Hàm Yên cô nương? Chẳng lẽ là nhạc sĩ hàng đầu Diệu Âm phường hai năm

trước, nàng không phải rời khỏi Thần Đô rồi sao?”

“Nàng sao lại nhấc lên quan hệ với Lý Mộ?”

...

Liễu Hàm Yên cái tên này, ở Thần Đô có chút danh tiếng, không chỉ vì nàng

bộ dạng xinh đẹp, còn bởi vì nàng tài nhạc cao siêu, rất được một số người mê

nhạc yêu thích.

Về sau nàng không hiểu sao rời khỏi Thần Đô, ở trong phạm vi nhỏ, còn dẫn

lên chấn động không nhỏ.

Đỗ Minh trừ thích nàng diễn tấu, đối với con người của nàng cũng có vài

phần quý mến, lúc ấy mất mát thật lâu, lần này ở Thần Đô nhìn thấy nàng, tràn

ngập bất ngờ cùng kinh hỉ, ngọn lửa vốn đã tắt trong lòng, lại lần nữa nâng lên

đốm lửa.

Sau đó liền bị một chậu nước lạnh của Lý Mộ dập tắt.

Hắn nhìn phương hướng nào đó, thở dài, nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc...”

...

Khi hai người đi dạo phố xong về nhà, Lý Mộ một tay xách đồ, một tay khác

dắt nàng.

Có người dân nhìn thấy, kinh ngạc nói: “Lý đại nhân, vị cô nương này là...”

Lý Mộ cười cười, giải thích: “Là nương tử của ta.”

Người dân đó nghi hoặc nói: “Lý đại nhân thành thân rồi sao?”

Lý Mộ nói: “Còn chưa, nhưng cũng chính là tháng sau, nếu có thời gian, tới

uống chén rượu mừng...”

“Chúc mừng Lý đại nhân, chúc mừng Lý đại nhân.”

“Lý phu nhân thật xinh đẹp, cùng Lý đại nhân trai tài gái sắc...”

“Chúc Lý đại nhân cùng phu nhân bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử...”

...

Bọn họ đi cả quãng đường, xuyên qua phố ngõ, thỉnh thoảng có người dân

đặt câu hỏi, Lý Mộ không ngại phiền hà giải thích với mỗi một người dân, nghe

dân chúng chúc phúc, trên mặt Liễu Hàm Yên mang theo ngượng ngùng, trong

mắt lại là hạnh phúc không giấu được.

Lý Mộ vốn chính là nhân vật đề tài của Thần Đô, nửa năm qua, dân chúng

Thần Đô mỗi một lần bàn luận sôi nổi, đều có liên quan với hắn.

Tin tức hắn mùng chín tháng sau thành thân, một khi truyền ra, liền nhanh

chóng trở thành chuyện dân chúng nghị luận nhiều nhất.

“Không biết là vị nữ tử nào, có phúc như vậy, có thể gả cho Lý đại nhân, thực

hâm mộ nàng ấy...”

“Ài, đáng thương ba đứa con gái như hoa như ngọc đó của lão phu, lần này là

hoàn toàn hết hy vọng rồi, không biết Lý đại nhân có thu thiếp thất không?”

“Thôi đi, chỉ ba đứa con gái đó của ngươi, Lý đại nhân có ân đối với chúng

ta, ngươi muốn lấy oán trả ơn, chúng ta không đáp ứng trước!”

“Ta vừa mới nhìn thấy cô nương đó, phi thường xinh đẹp, xứng đôi Lý đại

nhân.”

“Lý đại nhân khiến ta nhớ tới mười mấy năm trước, vị đại nhân kia, cũng là

vị quan tốt làm chủ cho dân chúng, hắn hình như cũng họ Lý, chỉ tiếc, ài...”

“Ta cũng nhớ ra rồi, đáng tiếc vị Lý đại nhân kia, không gặp được minh chủ,

tiên đế, cũng không phải nữ hoàng bệ hạ...”

“Tòa nhà Lý đại nhân bây giờ ở, chính là Lý phủ năm đó.”

“Những người năm đó hại chết hắn, nhất định sẽ không được chết tử tế...”

“Suỵt, ngươi không muốn sống nữa à, nếu như bị người ta nghe được, ngươi

có mười cái đầu cũng không đủ chặt...”

...

Mùng bảy tháng mười.

Hôm nay cũng không phải một ngày đặc thù, chỗ ở của một ít quan to quý

nhân vẫn như mọi khi, nhưng phường thị dân chúng ở lại, trình độ náo nhiệt của

nó, lại không thua gì ngày hội.

Hai ngày sau, chính là ngày Lý đại nhân thành thân.

Từ hôm nay trở đi, các cửa hàng của Thần Đô, vì chúc mừng việc này, mang

hàng hóa thương phẩm bán chiết khấu, một ít dân chúng trong nhà rõ ràng

không có hỷ sự, lại ở trước cửa treo đèn lồng lớn màu đỏ, đầu đường cuối ngõ

dán chữ hỉ, ai biết tự nhiên biết là Lý đại nhân thành thân, người không biết, còn

tưởng rằng là bệ hạ lập hậu.

Cho dù là tiên đế năm đó lập hậu, dân chúng cũng không tự phát chúc mừng

như vậy.

Vô số quan viên trong triều, đều không quen nhìn phương thức làm việc của

Lý Mộ, nhưng ở lúc thấy một màn như vậy, cũng không thể không cảm thấy

kính nể từ đáy lòng.

Làm quan đến mức này, còn cầu gì hơn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play