Lý Mộ gãi gãi đầu: “Mấy ngày rồi sao?”

Mai đại nhân nói: “Ngươi thật đúng là có nương tử, liền quên bệ hạ, ngươi đã

năm ngày chưa đi cung Trường Nhạc.”

Lý Mộ sửa đúng nàng nói: “Cái gì có nương tử liền quên bệ hạ, ta đây không

phải lo lắng kích thích đến bệ hạ sao?”

Mai đại nhân hỏi: “Vì sao sẽ kích thích đến bệ hạ?”

Lý Mộ nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng biết, hôn nhân của bệ hạ không phải hạnh

phúc. Nương tử ta xinh đẹp như vậy, hôn sự mỹ mãn như vậy, nếu mỗi ngày

lượn lờ ở trước mắt bệ hạ, trong lòng bệ hạ có lẽ sẽ khó chịu...”

Mai đại nhân tức giận gõ một phát ở trên đầu hắn, nói: “Câu này nếu như bị

bệ hạ nghe được, cẩn thận mông của ngươi...”

Lý Mộ nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi trước kia không phải nói, lòng dạ bệ

hạ, so với biển còn rộng hơn sao?”

Ánh mắt Mai đại nhân dao động, nói: “Cho dù là bệ hạ lòng dạ rộng lớn,

cũng không phải lý do ngươi ở sau lưng tùy tiện nghị luận bệ hạ...”

Cái này tính là nghị luận linh tinh cái gì, hôn nhân của nữ hoàng vốn đã

không hạnh phúc, Lý Mộ chẳng qua đang kể lại sự thật mà thôi.

Hắn là đang chiếu cố cảm xúc của nữ hoàng, nữ hoàng phàm là giảng chút

đạo lý, thì sẽ không trách tội hắn.

Ở trong nữ nhân Lý Mộ quen thuộc, không có ai so với nữ hoàng càng giảng

đạo lý hơn, chỉ là chủ động nhận sai, biết sai liền sửa một điều này, nàng đã

đánh bại đại đa số nữ nhân.

Không chỉ có thế, từ sau khi Liễu Hàm Yên đến Thần Đô, nàng liền không

còn tiến vào mộng cảnh của Lý Mộ nữa, cũng chưa từng đến Lý phủ nữa.

Xem ra ngay cả nữ hoàng cũng rõ đạo lý, không thể thế giới thế giới hai

người của người khác.

Mai đại nhân lắc lắc đầu, nhìn Lý Mộ, nói: “Đừng quản lòng dạ bệ hạ rộng

lớn hay không, tóm lại ngươi không thể có nương tử rồi liền bỏ bê bệ hạ, ngươi

chẳng lẽ quên, lần trước bệ hạ mặc kệ ngươi, ngươi là cảm thấy thế nào?”

Lý Mộ cẩn thận ngẫm lại, sau khi Liễu Hàm Yên về Thần Đô, khoảng thời

gian này, hắn tựa như thật sự có chút xa cách nữ hoàng.

Lòng dạ nữ hoàng, cũng không giống ở mặt ngoài nhìn qua rộng lớn như vậy,

không chừng trong lòng đã đang ghi sổ Lý Mộ.

Lúc đi ngang qua chợ rau, Lý Mộ cố ý mua một con cá trích, một miếng đậu

phụ, chuẩn bị buổi sáng ngày mai làm một món canh cá trích đậu phụ.

Sau khi về nhà, Liễu Hàm Yên nhìn cá trong tay hắn, kinh ngạc nói: “Trong

nhà đã có một con cá, chàng sao lại mua một con nữa?”

Lý Mộ nói: “Cái này ta giữ lại ngày mai dùng làm canh, lúc chầu sớm, đưa đi

cho bệ hạ.”

Liễu Hàm Yên nghi hoặc hỏi: “Vì sao phải làm canh cho bệ hạ?”

Lý Mộ mang con cá tươi mới đặt ở trong vại nước nhỏ, giải thích: “Chuyện

này nói đến thì dài, thật ra bệ hạ chân thật, không phải mọi người bình thường

nhìn thấy như vậy...”

Lý Mộ mang chuyện nữ hoàng kể cho Liễu Hàm Yên nghe, Liễu Hàm Yên

sau khi nghe xong, kéo cánh tay Lý Mộ, chấn động mà lại đồng tình nói: “Nói

như vậy, bệ hạ cũng quá đáng thương rồi...”

Liễu Hàm Yên và nữ hoàng có sự từng trải giống nhau, nhưng lại có sự khác

nhau.

Nàng là vì thuần âm chi thể, bị coi là người mang điềm xấu, do đó bị cha mẹ

vứt bỏ, từ nhỏ chưa từng gặp lại người nhà.

Nữ hoàng là bị người nhà lợi dụng, hơn nữa không chỉ một lần, cho tới bây

giờ, Chu gia vẫn đang lợi dụng nàng, để đạt tới mục đích cướp đoạt chính

quyền.

Sự từng trải tương tự, khiến Liễu Hàm Yên đối với nàng sinh lòng thương

hại, ở trong mắt nàng, nữ hoàng so với mình còn đáng thương hơn một chút.

Lý Mộ tiếp tục nói: “Mấy ngày nay nàng không ở Thần Đô, bệ hạ đối với ta

rất tốt, nếu không phải bệ hạ che chở, đảng mới đảng cũ, lại thêm thư viện, một

mình ta căn bản không ứng phó được, tòa nhà chúng ta bây giờ ở là bệ hạ tặng,

bệ hạ cũng thường xuyên dạy ta tu hành, còn ban cho ta rất nhiều thứ, cho nên

ta nghĩ, tận lực cũng làm thêm một chút gì đó cho bệ hạ...”

Liễu Hàm Yên gật gật đầu, nói: “Điều này là nên, buổi sáng ngày mai chàng

ngủ thêm một lúc, ta đến làm cho bệ hạ đi...”

Lý Mộ nói: “Vẫn là chúng ta cùng nhau đi.”

Hai người buổi sáng ngày mai phải cùng nhau dậy, cho nên buổi tối cũng

theo lý thường phải làm cùng nhau ngủ.

Liễu Hàm Yên tựa như là quên lời mấy ngày hôm trước từng nói, buổi tối lại

leo lên giường Lý Mộ, trong lúc ngủ mơ, còn nắm chặt tay hắn.

Lý Mộ ở trên cái trán nàng nhẹ nhàng hôn một cái, cũng nhắm mắt lại.

Đêm khuya.

Không gian trong sân dao động một trận, một bóng người chậm rãi xuất hiện.

Nàng bước ra một bước, bước chân bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng không

giống mọi khi, đi vào căn phòng kia.

Không gian trong sân dao động lần nữa, bóng người đó lại chậm rãi phai nhạt

biến mất.

Trong phòng, Lý Mộ và Liễu Hàm Yên ôm nhau mà ngủ.

Ngoài mấy ngàn dặm, Ngọc Sơn quận, Bạch Ngọc huyện, Bạch Ngọc huyện

lệnh đột nhiên từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, nhìn một bóng người xuất hiện ở

trong phòng hắn, kinh hãi nói: “Ngươi là người nào, thế mà lại dám xông vào

huyện nha, còn không mau mau rời đi!”

Đáp lại hắn, là một đạo kiếm quang sắc bén vô cùng.

Dưới một kiếm, Bạch Ngọc huyện lệnh, đầu một nơi mình một nẻo.

Một hư ảnh từ trong thi thể hắn bay ra, nguyên thần hắn kinh sợ nhìn bóng

người trong phòng, rít lên: “Bản quan là mệnh quan triều đình, ngươi dám giết

bản quan, triều đình sẽ không tha cho ngươi, vô luận ngươi chạy trốn tới chân

trời góc biển, cũng khó thoát chết...”

Đoàng!

Hắn còn chưa dứt lời, một tia sét màu tím, bỗng nhiên nổ vang ở trong

phòng.

Nguyên thần của Bạch Ngọc huyện lệnh bị sét bổ trúng, hoàn toàn biến mất ở

trong thiên địa.

Một lát sau, mấy tên bộ khoái ùa vào phòng, trong phòng rất nhanh liền có

thanh âm truyền ra.

“Người đâu, người đâu mau tới!”

“Đại nhân bị ám sát rồi!”

Quận Ngọc Sơn.

Tin tức huyện lệnh huyện Bạch Ngọc gặp chuyện, vừa truyền ra, liền chấn

động toàn bộ quận Ngọc Sơn.

Mưu hại mệnh quan triều đình, loại chuyện ác liệt này, ở quận Ngọc Sơn, đã

bao nhiêu năm chưa từng xảy ra rồi?

Một lần trước nghe nói loại chuyện này, còn là Bắc quận Dương huyện lần

đó, không ngờ nhanh như vậy đã bị quận Ngọc Sơn gặp được. Quận thủ quận

Ngọc Sơn rất tức giận, lệnh bộ khoái quận nha ra hết, ở các thôn huyện thành trì

toàn quận truy tra tróc nã hung thủ, cho dù chỉ là cung cấp manh mối, cũng có

thể đạt được thù lao hậu hĩnh.

Quận Ngọc Sơn, huyện Trung Sơn.

Việc huyện lệnh Bạch Ngọc gặp chuyện, đã lan đến toàn bộ quận Ngọc Sơn,

huyện Trung Sơn tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Bộ khoái, dân tráng huyện nha, đã sớm kiểm tra từng thôn một, điều tra

những kẻ đáng ngờ, trong huyện thành, các khách sạn, lầu xanh lớn, toàn bộ nơi

có khả năng giấu người, trong vòng một ngày, liền bị điều tra năm sáu lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play