Quỷ trảo đánh trượt, bảy người còn chưa phản ứng lại, mười tám hư ảnh kia

đã phát ra công kích đối với bọn họ.

Một bóng người tay cầm thanh kiếm lớn, hướng bên trong chặt chém một

trận, quỷ vật kia bị thanh kiếm lớn chém trúng, bóng người lập tức phai nhạt đi

vài phần, lớn tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận, kiếm này chuyên đả thương nguyên

thần hồn thể!”

Một bóng người khác biến ảo pháp quyết trên tay, trong trận pháp, sét màu

tím rậm rạp từ trên trời giáng xuống, phạm vi sấm sét cực lớn, hầu như bao trùm

toàn bộ góc trong trận pháp, bảy người không thể tránh né, chỉ có thể cứng rắn

kháng đỡ...

Đúng lúc này, dưới chân bọn họ lại dâng lên một quầng lửa, ngọn lửa này

không phải lửa phàm, tựa như ngay cả linh hồn cùng nguyên thần bọn họ cũng

muốn thiêu đốt sạch sẽ.

Bảy người liên thủ, phòng ngự sấm sét đỉnh đầu, lửa dưới chân, trong trận

pháp lại bỗng nhiên thổi lên cơn gió màu xanh, gió này cạo ở trên người, tựa

như cắt thịt cạo xương, ngay cả yêu vật thân thể cường hãn kia, cũng nhịn

không được phát ra từng trận rống đau đớn, người còn lại, càng kêu thảm thiết

không ngừng...

Lý Mộ đứng ở ngoài trận pháp, khoanh hai tay, nhìn bảy người bị nhốt ở

trong trận pháp, lạnh lùng nói: “Kêu đi, hôm nay cho dù là kêu rách cổ họng,

cũng sẽ không có ai tới cứu các ngươi...”

Đạo môn rất nhiều chi nhánh, phù lục, đan dược, trận pháp, võ đạo, thần

thông..., trong đó, dưới mỗi một chi nhánh lớn, lại có vô số chi nhánh nhỏ, giới

tu hành càng thêm tôn trọng thần thông đạo pháp, Huyền Tông lấy đạo pháp

thần thông nổi tiếng, thực lực cũng mạnh nhất, là đứng đầu đạo môn lục phái.

So sánh mà nói, Phù Lục phái thuộc về tiểu chúng (so với đại chúng) trong tu

hành, nhưng tiểu chúng Phù Lục phái, lại không ai dám xem nhẹ.

Thậm chí, tuyệt đại đa số tu hành giả, tình nguyện so đấu thần thông đạo

pháp với đệ tử Huyền Tông, vật lộn cận thân với đệ tử Nam Tông, cũng không

muốn đấu pháp với đệ tử Phù Lục phái.

Bởi vì bọn họ căn bản không biết con bài chưa lật của đệ tử Phù Lục phái.

Một khi xem nhẹ đệ tử Phù Lục phái, liền sẽ xuất hiện tình huống xấu hổ như

trước mắt.

Lý Mộ một tiểu tu sĩ cảnh giới thứ tư, lấy mười tám tấm Kim Giáp Thần Binh

Phù địa giai thượng phẩm, một tấm Na Di Phù cự ly ngắn, liền mang bảy cường

giả cảnh giới thứ năm vây ở trong phù trận.

Phù Đạo Tử không hổ là thiên tài phù đạo Phù Lục phái mấy trăm năm qua

khó gặp một lần, một cái Thập Bát Đô Thiên Đại Trận này do mười tám tấm

Kim Giáp Thần Binh Phù tạo thành, là lão chịu ma đạo Thập Bát Âm Ngục Đại

Trận dẫn dắt, tiêu phí mấy năm thời gian, nghiên cứu ra.

Phù trận này, không chỉ có uy lực không thua Thập Bát Âm Ngục Đại Trận,

còn vượt qua khuyết điểm của Thập Bát Âm Ngục Đại Trận.

Sở Giang Vương bố trí Thập Bát Âm Ngục Đại Trận, cần mười tám vị quỷ

tướng hiến tế sinh mệnh, hơn nữa vị trí không thể di động.

Thập Bát Đô Thiên Đại Trận, chỉ cần mười tám tấm Kim Giáp Thần Binh

Phù, trận pháp liền có thể mang theo di động, uy lực đại trận, có liên quan với

phẩm chất phù lục tạo thành phù trận, mười tám lá bùa địa giai thượng phẩm, có

thể vây khốn được Động Huyền, nếu là có mười tám tấm thiên giai phù lục, vây

khốn Siêu Thoát cũng không phải vấn đề.

Những kim giáp thần binh này đều có thần thông riêng, bảy người trong trận

pháp, thừa nhận mười tám loại công kích khác nhau, kêu khổ không ngừng, chỉ

có thể liên hợp, chế tạo ra một vòng bảo hộ pháp lực, tránh ở trong vòng bảo hộ,

bị động phòng thủ.

Quỷ tu trong bảy người, chính là Ngũ Quan Vương dưới trướng U Minh

Thánh Quân, cũng là tu vi cao nhất trong bảy người.

Hắn vừa dùng pháp lực duy trì vòng bảo hộ, vừa quan sát mười tám thần binh

kia, nói: “Mọi người không cần kinh hoảng, thời gian phù lục duy trì có hạn,

linh lực hao hết sẽ mất đi hiệu lực, chỉ cần kiên trì một lát nữa, hắn liền vô kế

khả thi...”

Bảy người bị mười tám thần binh này đánh trở tay không kịp, lúc này mới

biết, vì sao Thiên Quân đại nhân sẽ treo giải thưởng một tiểu tu cảnh giới thứ tư

như vậy. Thực lực bản thân hắn tuy thấp kém, nhưng phù lục thật sự lợi hại,

Thôi Minh và Tống Đế Vương chết ở trong tay hắn không oan...

Lý Mộ đứng ở ngoài trận pháp, từ sau khi bảy người bỏ qua tiến công, liên

thủ phản kháng, tình hình nơi đây liền trở nên giằng co.

Phù lục trận, tuy đơn giản dễ mang theo, nhưng cũng có khuyết điểm của nó.

Thập Bát Đô Thiên Đại Trận, nếu do mười tám vị cường giả Tạo Hóa bố trí,

pháp lực cuồn cuộn không ngừng, khi khô kiệt cũng có thể dùng linh ngọc bổ

sung, trận pháp có thể tồn tại thời gian dài, nhưng linh lực phù lục là có hạn,

không có khả năng duy trì vô hạn...

Mấy người liên thủ làm ra một vòng bảo hộ pháp lực như vậy, thời gian lâu,

trái lại thật có khả năng kéo dài tới lúc phù lục hao hết linh lực.

Ngũ Quan Vương tránh ở trong vòng bảo hộ, trào phúng nhìn Lý Mộ, nói:

“Tống Đế Vương chính là chết như vậy ở trong tay ngươi nhỉ, bổn tọa không

tin, ngươi phù lục này linh lực vô cùng vô tận, xem ngươi có thể vây chúng ta

tới khi nào...”

Phù lục linh lực đương nhiên sẽ không vô cùng vô tận, nhiều nhất một khắc

đồng hồ, những thần binh này sẽ bởi vì linh lực hao hết mà tiêu tán.

Đương nhiên, trận phù trong tay Lý Mộ, cũng không chỉ một bộ.

Vị thủ tọa nào đó bởi vì thật sự không có thứ tốt gì lấy ra coi như lễ gặp mặt,

vì thế bị Phù Đạo Tử gõ rất nhiều tài liệu vẽ bùa, Lý Mộ dùng chúng nó vẽ

không ít phù lục, chỉ trận phù Thập Bát Đô Thiên Đại Trận, hắn đã gom hai bộ.

Nhưng, Lý Mộ cũng không nỡ, mang hai bộ trận phù, đều dùng ở trên thân

mấy kẻ Ma Tông này.

Hắn huýt gió, chợt có một vật từ trong tai hắn bay ra.

Vật ấy ngay từ đầu, nhỏ hầu như không nhìn thấy, nháy mắt liền biến thành

cao mấy trượng.

Lý Mộ lại huýt gió một tiếng, chuông đạo sau khi phóng to chợt xông vào

trận pháp, ở trong ánh mắt hoảng sợ của bảy người, hung hăng đánh vào trên

vòng bảo hộ bọn họ làm phép ngưng ra.

Vòng bảo hộ kia bị chuông đạo đập vào, giống như trứng gà gặp phải tảng đá,

nháy mắt đã sụp đổ.

Phốc...

Trong bảy người, có thân thể trực tiếp phun ra máu tươi, không có thân thể,

hồn thể tan rã, càng nghiêm trọng hơn là, không có vòng bảo hộ kia bảo vệ, bảy

người sẽ lần nữa đối mặt mười tám tên thần binh kia công kích.

Ngũ Quan Vương đã bị thương nặng, sau khi vòng bảo hộ kia biến mất, thình

lình trúng một tia sét, hồn thể càng thêm tan rã, lại vận lên một tia hồn lực cuối

cùng, chống cự lại Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt.

Lúc này, trong tay một thần binh, thanh kiếm lớn lập lòe ánh sáng vàng kia,

đã hướng về gã hung hăng chém xuống.

“Không!”

Ngũ Quan Vương phát ra một tiếng rống, trong thanh âm tràn ngập không

cam lòng cùng sợ hãi.

Thanh kiếm lớn hạ xuống, hồn thể Ngũ Quan Vương trực tiếp sụp đổ, hóa

thành hồn lực tinh thuần.

Ma Tông bảy người, chỉ còn lại có sáu người

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play