Bạch Vân sơn, đạo cung đỉnh núi cao nhất.

Chưởng giáo Phù Lục phái Huyền Cơ Tử nhìn Lý Mộ, hỏi: “Tiểu hữu tâm

thần bị thương, sao không ở Bạch Vân phong tĩnh dưỡng thêm một chút?”

Trong lòng Lý Mộ thầm mắng một câu thật không biết xấu hổ, tâm thần hắn

vì sao sẽ bị thương, trong lòng bọn họ những người này sẽ biết sao? Nếu không

phải bọn họ lợi dụng hắn, hắn sao có thể tâm thần bị thương?

Lý Mộ nhìn lão, bình tĩnh nói: “Ta tới lấy năm tấm thiên giai phù lục của ta.”

Huyền Cơ Tử nói: “Thiên giai phù lục, tổ đình hàng năm cũng không xuất

hiện được mấy tấm, hơn nữa đều đã ban cho đệ tử hạch tâm, bây giờ trong tay

bổn tọa cũng không có.”

Sắc mặt Lý Mộ trầm xuống, hỏi: “Ngươi gạt ta?”

Huyền Cơ Tử mỉm cười nói: “Đợi tiểu hữu tâm thần khỏi hẳn, bổn tọa có thể

lệnh thủ tọa các đỉnh núi giúp ngươi vẽ ra năm tấm, tài liệu vẽ bùa dùng, do tổ

đình cung cấp.”

Lý Mộ kinh ngạc nhìn Huyền Cơ Tử, không tưởng tượng được, lão bộ dạng

tiên phong đạo cốt, vậy mà cũng có thể cười nói ra lời không biết xấu hổ như

vậy.

Lợi dụng hắn thì thôi, phù lục bồi thường hắn, cũng muốn tự hắn vẽ, đây là

chuyện chưởng giáo một phái có thể làm ra sao?

Lý Mộ hít thật sâu, tạm thời mang cơn giận này nhịn xuống.

Dù sao nương tử hắn còn ở Phù Lục phái, tương lai cũng có việc cầu tới bọn

họ, chỉ cần có tài liệu, tự hắn vẽ cũng không có gì, hôm nay cơn tức này, hắn

sớm hay muộn phải đòi lại ở nơi khác.

Hôm nay lão chơi hắn năm tấm phù lục, ngày mai Lý Mộ liền mang chuông

nhà bọn họ dụ dỗ chạy mất.

Lúc này, Huyền Cơ Tử lại nói: “Dựa theo lệ thường trước kia, phù đạo thí

luyện tuyển nhận đệ tử, chỉ có thể trở thành đệ tử đời thứ tư, tiểu hữu nếu là bái

vào Phù Lục phái, bổn tọa có thể ngoại lệ, cho ngươi bái ở môn hạ một vị thủ

tọa...”

Gã vừa dứt lời, một bóng người đi vào đạo cung, Lý Mộ quay đầu nhìn

thoáng qua, phát hiện người đến là Phù Đạo Tử được đám Huyền Cơ Tử coi là

sư thúc.

Phù Đạo Tử đi đến trước mặt Lý Mộ, đưa một cái ngọc giản cho hắn, nói:

“Ngươi tuy không muốn bái lão phu làm sư phụ, lại để cho lão phu hơn mười

năm tuổi thọ, lão phu mang cảm ngộ phù đạo cuộc đời này tặng cho ngươi, hy

vọng ngươi có thể mang phù đạo của lão phu phát dương quang đại.”

Huyền Cơ Tử nhìn lão giả này, nói: “Trong tổ đình, cũng có không ít đệ tử

thiên tư thông minh, sư thúc nếu là muốn, có thể chọn một người, kế thừa y bát

của ngài.”

Trên mặt Phù Đạo Tử lộ ra nét ngạo nghễ, nói: “Kế thừa y bát lão phu, bọn

hắn còn không xứng!”

Huyền Cơ Tử lắc lắc đầu, nhưng chưa nói cái gì nữa.

Vị sư thúc này tuy trình độ phù đạo siêu phàm nhập thánh, nhưng tính tình

cũng rất cổ quái, nếu không hai mươi năm trước, cũng không có khả năng rời

khỏi Phù Lục phái, chuyện này, gã cũng chỉ có thể cho lão đề nghị, không thể

làm quyết định thay lão.

Lý Mộ đứng ở trong đạo cung, tâm niệm nhanh chóng vận chuyển.

Hắn khẳng định là phải gia nhập Phù Lục phái, nếu không, chỗ nữ hoàng

cùng Liễu Hàm Yên, căn bản không thể ăn nói.

Huyền Cơ Tử vừa rồi nói, hắn có thể chọn một thủ tọa bái sư, như vậy, hắn

liền thành đệ tử đời thứ ba giống với Liễu Hàm Yên.

Mà chưởng giáo cùng thủ tọa các đỉnh núi, đều là đệ tử đời thứ hai.

Lý Mộ đã sớm nhìn bọn họ khó chịu, không muốn sau khi vào phái, còn thấp

hơn so với bọn họ một nửa.

Nếu bái vào môn hạ Phù Đạo Tử, thân phận của hắn, chính là đệ tử đời thứ

hai, cùng một bối phận với chưởng giáo, thủ tọa các đỉnh núi, cũng để kế hoạch

chấp chưởng Phù Lục phái của hắn có thể trực tiếp tiến vào nửa giai đoạn sau.

Địa vị có, thiếu chỉ là tu vi.

Chờ hắn tu vi lên rồi, thánh giai phù lục tùy tiện vẽ, mang Phù Lục phái phát

dương quang đại, đến lúc đó, Huyền Cơ Tử còn có mặt mũi nào chiếm lấy vị trí

chưởng giáo?

Nghĩ đến đây, Lý Mộ bỗng nhiên nhìn về phía Phù Đạo Tử, nói: “Vãn bối

nguyện ý bái tiền bối làm sư phụ.”

Huyền Cơ Tử vẻ mặt kinh ngạc, Phù Đạo Tử sau khi ngẩn ra một phen, liền

ngạc nhiên lẫn vui mừng nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Lý Mộ hướng lão ôm quyền khom người, lặp lại nói: “Vãn bối nguyện ý bái

tiền bối làm sư phụ.”

Phù Đạo Tử cầm lấy tay hắn, kích động nói: “Tốt, tốt, tốt, không thể ngờ

được lão phu trước khi đại nạn, còn có thể thu một vị đệ tử Thất Khiếu Linh

Lung Tâm. Ngươi yên tâm, ở trước khi lão phu chết, nhất định mang cảm ngộ

phù đạo của lão phu cả đời này, tất cả đều truyền thụ cho ngươi...”

Lý Mộ không biết cái gì là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, nhưng Phù Đạo Tử

đã nhận định trước, giải thích thay hắn, hắn ngay cả lý do cũng không cần bịa

nữa...

Hắn vốn đối với bái một người xa lạ làm sư phụ còn có chút kháng cự, nhưng

giờ phút này nhìn một vị lão nhân gần đất xa trời, kích động tới mức mắt chứa

lệ nóng, râu bạc trắng run run, không biết vì sao, một tia kháng cự kia, rất nhanh

tiêu tan vào vô hình.

Lý Mộ cười nói: “Chờ con tâm thần khôi phục, sẽ giúp sư phụ vẽ thêm mấy

tấm Thiên Cơ Phù.”

Phù Đạo Tử mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Thiên Cơ Phù chỉ có thể che chắn

thiên cơ một lần, mười năm sau, nếu không thể thăng cấp Siêu Thoát, đó là

ngày đại nạn của lão phu, nhưng, có thể thu đồ đệ như thế, lão phu chết cũng

không tiếc. Mấy lão già kia tu vi cao hơn lão phu lại như thế nào, đồ nhi của

bọn họ, có lợi hại bằng đồ nhi của lão phu sao?”

Một lát sau, trong một tòa đạo cung sau đỉnh núi cao nhất.

Lý Mộ quỳ ở trên mặt đất, cung kính hướng Phù Đạo Tử hành lễ thầy trò ba

lần, nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Thái thượng trưởng lão thu đồ đệ, vốn là cần cử hành điển lễ long trọng,

thông báo trước ba tháng, các đệ tử, tông chủ phân tông tổ đình Phù Lục phái

vân vân, cũng phải từ các nơi đến chúc mừng.

Huyền Cơ Tử vừa mới đề nghị, đã bị Lý Mộ cùng Phù Đạo Tử đồng thời từ

chối.

Lý Mộ không muốn phô trương, Phù Đạo Tử hiển nhiên cũng có nguyên

nhân khác.

Phù Đạo Tử tự mình nâng Lý Mộ dậy, nói: “Hai mươi năm trước, vi sư bất

mãn chưởng giáo sư huynh mang vị trí chưởng giáo truyền cho Huyền Cơ Tử,

dưới cơn giận dữ, rời khỏi Bạch Vân sơn, lần này về núi, chỉ muốn tìm một đệ

tử y bát, ở trước khi đại nạn đến, mang phù đạo của ta truyền xuống, việc vặt

khác, có thể miễn thì miễn đi...”

Lý Mộ có thể cảm nhận được hơi thở xế chiều trên người lão, cùng với không

cam lòng trong giọng nói, chỉ có thể nói: “Còn có mười năm thời gian, có lẽ ở

trong mười năm này, sư phụ có thể tìm được phương pháp Siêu Thoát...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play