Ông...

Đám mây trên không quảng trường, chuông đạo ngân vang lần nữa, hiển

nhiên là đang phát tiết bất mãn.

Không bao lâu, tiên hạc một lần nữa bay lên đám mây, cũng không dám dừng

lại ở Bạch Vân phong, bay về phía đỉnh núi xa xa.

Mà các đệ tử bị tiếng chuông chấn động ngất, cũng dần dần tỉnh dậy, sắc mặt

ai cũng mờ mịt.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta vừa rồi sao bỗng nhiên bị ngất đi?”

“Là chuông đạo bỗng nhiên nổi điên, các ngươi xem, đây không phải người

kia lần trước khiến chuông đạo nổi điên sao, hắn lại tới nữa...”

...

Cảm nhận được tầm mắt mọi người trên quảng trường bắt đầu tụ tập ở trên

người hắn, trong lòng Lý Mộ biết nơi đây không nên ở lâu, chắp tay với lão giả,

nói: “Xin lỗi, thêm phiền toái cho các ngươi rồi, ta còn có chút việc, rời khỏi

trước...”

Dứt lời, hắn liền bước nhanh đi đến ngoài quảng trường, đạp gió bay lên,

hướng Bạch Vân phong mà đi.

Trên mây trắng, cái chuông đạo kia sau khi quơ quơ, chậm rãi hạ xuống, như

là cảm ứng được cái gì, ở nơi Lý Mộ vừa rồi đứng thẳng, không ngừng xoay

tròn bồi hồi.

Các trưởng lão nhìn hành động quái dị của nó, vẻ mặt nghi hoặc.

Trăm ngàn năm qua, chuông đạo vẫn cực kỳ bình thường, cho tới bây giờ

chưa từng có chuyện gì, sao mỗi lần người nọ đến đỉnh núi cao nhất, nó tựa như

biến thành cái chuông khác...

Bạch Vân phong.

Lý Mộ trở lại căn nhà nhỏ ở đỉnh núi, khoanh chân ngồi ở trên giường, thề

không bao giờ bước vào đỉnh núi cao nhất nữa.

Tuy là chuông đạo sợ hắn, không phải hắn sợ chuông đạo, nhưng cái chuông

đạo này từ khi tổ đình Phù Lục phái thành lập đã có, đến nay đã hơn ngàn năm,

còn tự mình sinh ra linh trí, loại pháp bảo này đã vượt qua thiên giai, thậm chí

không thể xưng là pháp bảo nữa, mà là thuộc loại tinh quái.

Ngay cả nó còn chưa thể hóa hình, nhưng nó nếu là ý định đối đầu với Lý

Mộ, Lý Mộ chưa chắc là đối thủ của nó.

Chẳng qua, linh trí cái chuông đạo này tựa như không quá cao, tạm thời còn

chưa ý thức được một điểm này.

Lý Mộ không thể cho nó cơ hội phản ứng lại được.

Trở lại Bạch Vân phong, sau khi nhẹ nhàng thở ra, Lý Mộ bắt đầu nhớ lại

cảm thụ ngày đó lúc chém giết phân thần của Vạn Huyễn Thiên Quân.

Đó là hắn lần đầu tiên mang Trảm Yêu Hộ Thân Chú phóng ra, lấy hiểu biết

của Lý Mộ đối với chú này, hai chiêu đầu của chú này, tu vi cảnh giới thứ tư có

thể thi triển, nhưng hai chiêu sau, lại là thần thông của cảnh giới thứ năm.

Trong đó, chiêu thứ ba là phòng ngự, Thái Cực Đồ huyễn hóa ra, thế mà ngay

cả công kích của cảnh giới thứ sáu cũng có thể hóa giải.

Một chiêu cuối cùng, tựa như chuyên tấn công nguyên thần, tốc độ đạo “tuệ

kiếm” kia nhanh không thể tưởng tượng, phân thần của Vạn Huyễn Thiên Quân

ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, nguyên thần liền đã muốn chịu đánh

sụp đổ.

Tác dụng《 Đạo Đức Kinh 》, Lý Mộ còn chưa thăm dò rõ, Cửu Tự Chân

Ngôn, lại là đều lấy phụ trợ chiếm đa số, Trảm Yêu Hộ Thân Chú, là đạo thuật

mạnh nhất trước mắt Lý Mộ có thể thi triển.

Có hai chiêu sau thêm vào, ở dưới tình huống có Tô Hòa bên người, hắn đã

có thể không sợ cảnh giới thứ sáu bình thường.

Cái này nhìn như là chỉ vượt qua nửa cảnh giới, nhưng chính là nửa cảnh giới

này, lại là 99% tu hành giả cảnh giới thứ năm đều không thể vượt qua.

Lý Mộ khoanh chân ngồi ở trên giường, tiếp tục thể ngộ, bỗng nhiên sinh

cảm ứng, mở mắt nhìn phía trước.

Ngoài cửa sổ, có một cái bóng chợt lóe qua.

Lý Mộ phi thân xuống giường, ra ngoài sân, lại cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Hắn làm bộ xoay người về phòng, lại bỗng nhiên xoay người, ngẩng đầu nhìn

bầu trời.

Trên đỉnh đầu trong mây mù, lộ ra một góc của chuông đạo, lại rất nhanh rụt

trở về.

Lý Mộ bị dọa giật mình, chẳng lẽ cái chuông đạo kia rốt cuộc nghĩ thông,

mình không phải đối thủ của hắn, tính tới đây trả thù?

Cẩn thận nghĩ một chút lại không giống, Lý Mộ chỉ liếc một cái, đã khiến nó

trốn trở về trong mây, nó nếu là tới trả thù, không có khả năng nhát gan như

vậy.

Lý Mộ xoay người đi trở về phòng, lại âm thầm mang một người giấy dán ở

trên cửa.

Hắn sau khi đi vào phòng, liền yên lặng dùng thị giác người giấy quan sát.

Trong mây mù, bóng dáng chuông đạo một lần nữa hiện lên, nó đầu tiên là

thật cẩn thận hạ thấp độ cao, thấy Lý Mộ chưa đi ra, sau đó nhanh chóng bay tới

nơi Lý Mộ vừa rồi đứng thẳng, thong thả xoay tròn...

Lý Mộ nhìn mà kỳ quái, không biết cái chuông đạo này lại đang lên cơn điên

cái gì.

Hắn thông qua người giấy, đánh giá cẩn thận cái chuông này.

Chuông này cao khoảng một trượng, thân chuông cần mấy người ôm, trước

kia Lý Mộ chưa từng nhìn kỹ, giờ phút này quan sát khoảng cách gần, mới phát

hiện phía trên cái chuông này, có từng đạo phù văn phức tạp, phù văn này lộ ra

phong cách cổ xưa tang thương, lại rất có mỹ cảm...

Nhưng, một vết rạn thật sâu trên thân chuông, đã phá hủy vài đạo phù văn,

đồng thời cũng phá hủy vài phần mỹ cảm của cái chuông này.

Đầu sỏ gây nên vết rạn này, chính là Lý Mộ.

Đối với chuyện này, Lý Mộ thật ra cũng rất ủy khuất, hắn chẳng qua là niệm

vài câu khẩu quyết, niệm khẩu quyết lại không phạm pháp...

Cái chuông đạo này tựa như có một công năng, đó là mang thần thông mới,

đạo thuật mới dẫn phát lực lượng thiên địa thay đổi, phóng đại khoảng cách xa.

Lý Mộ ở huyện Dương Khâu làm phép, dẫn động lực lượng thiên địa dị biến,

các cường giả Bạch Vân sơn không cảm thụ được, nhưng chuông đạo lại có thể

mang dao động phóng đại ------ Lý Mộ có thể tưởng tượng được, khi nó ý đồ

phóng đại 《 Đạo Đức Kinh 》dẫn động lực lượng thiên địa, là trường hợp như

thế nào.

Không cần mạng như Lý Mộ, không đến sống chết trước mắt, cũng không

dám tùy tiện niệm nó, hận chỉ mong uy lực của nó suy yếu gấp mười gấp trăm

lần...

Cái chuông này, thế mà còn muốn phóng đại, quả thực so với bản thân Lý Mộ

còn tìm chết hơn...

Nhưng, chuông đạo tìm chết thì tìm chết, ở trên chuyện này, Lý Mộ vẫn là có

trách nhiệm không thể trốn tránh.

Hắn cẩn thận quan sát chuông đạo hành động xoay tròn tại chỗ, dần dần kinh

ngạc phát hiện, theo nó xoay tròn, trên thân chuông, bên cạnh vết rạn kia, tản ra

điểm sáng màu vàng cực kỳ mỏng manh...

Lý Mộ ngẩn ra một phen, cái chuông đạo này, chẳng lẽ là đang tự mình chữa

trị?

Nhưng nó vì sao phải tới nơi này chữa trị, chẳng lẽ, bên người Lý Mộ, tồn tại

thứ hữu ích cho nó tự mình chữa trị?

Lý Mộ tra xét rõ, cũng chưa cảm nhận được bên người hắn có cái gì khác

thường.

Nhưng linh giác của cái chuông đạo này, là gấp nhân loại không biết bao

nhiêu lần, có lẽ nó có thể cảm ứng được, Lý Mộ không cảm ứng được.

Lý Mộ một lần nữa ra khỏi phòng, chuông đạo lập tức bay lên, một lần nữa

tránh ở trong mây mù.

Lý Mộ đứng ở trong sân, nhìn một đám mây trên sân, nói: “Ngươi không cần

tránh nữa, ta cũng nhìn thấy ngươi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play