Lý Mộ cười cười, nói: “Kẻ ác đó đã nhận tội, bị đưa vào đại lao rồi.”

Lời vừa nói ra, dân chúng nhất thời xôn xao.

“Cái gì, chuyện đó thế mà lại là thật?”

“Ta còn tưởng, loại chuyện này chỉ có trong kịch mới có!”

“Thôi Minh này, quả thực so với Trần Thế Mỹ còn Trần Thế Mỹ hơn, loại

người này, nên thiên đao vạn quả!”

...

Lý Mộ nhìn dân chúng tình cảm quần chúng phẫn nộ, trong lòng có chút tiếc

nuối, nếu là Tô Hòa lúc này ở Thần Đô, có thể tận mắt thấy một màn như vậy,

thì tốt cỡ nào.

Nàng chưa tới Thần Đô tìm Lý Mộ, chỉ sợ còn chưa thoát trận mà ra, sau việc

này, hắn sẽ ngay lập tức về Bắc quận một chuyến, nói cho nàng kết cục của

Thôi Minh, sau đó lại đi Bạch Vân sơn đoàn tụ với Liễu Hàm Yên.

“Lý bộ đầu, hay lắm, may mắn có ngài, loại kẻ ác này mới có thể đền tội!”

“Ngài thực là thanh thiên của Thần Đô chúng ta!”

“Xin nhận chúng ta một lạy!”

Cảm nhận được khí lực niệm tức nồng đậm trên người dân chúng truyền đến,

Lý Mộ ngạc nhiên một phen, hắn ngày thường làm chủ giải oan cho dân, có thể

dân chúng đã quen, nhưng chuyện này, hắn luôn ở phía sau màn mưu tính, trước

đài xuất lực, kim điện lên tiếng, trên công đường Hình bộ, thiếu chút nữa bị

Thôi Minh một chưởng đập chết, là một người khác...

Phốc...

Trương Xuân đứng ở bên cạnh Lý Mộ, ôm ngực, không nhịn xuống lại phun

ra một ngụm bọt máu.

Tâm tình buồn bực về nhà, Trương phu nhân nhìn thấy quan phục hắn nhuốm

máu, kinh hãi chạy lên, kinh hoảng nói: “Đây là làm sao vậy, máu này là ở đâu

ra, ông không phải vào triều sao, sao có thể biến thành như vậy...”

“Một chút vết thương nhỏ, không đáng ngại.” Trương Xuân ném vào miệng

một viên đan dược, tràn đầy trung khí nói: “Thôi Minh kia quả nhiên là cầm

thú, vừa rồi ở công đường Hình bộ, thấy sự tình bại lộ, thế mà muốn hủy diệt

nhân chứng, may mắn bản quan đứng ra, mới cứu được nhân chứng kia...”

Trương phu nhân vừa cởi quần áo dính máu của hắn, ở bên trách cứ nói: “Chỉ

ông biết thể hiện, ông nếu có việc, tôi cùng Y Y nên làm cái gì bây giờ?”

Trương Xuân hừ một tiếng, nói: “Cái này không phải thể hiện, đây là bản

quan thân là quan phụ mẫu, thân là nam nhân, phải làm, nam nhân bộ dạng tuấn

tú vô dụng, còn cần một thân chính khí, Thôi Minh nếu không phải vì bộ dạng

tuấn tú, có thể lừa được những nữ tử đó sao. Có một số nữ tử, chính là ánh mắt

thiển cận, trong mắt chỉ để ý bộ dạng nam nhân, không hiểu nội tại nam nhân

một chút nào...”

Trương phu nhân đau lòng nói: “Vâng vâng vâng, ông nói đúng hết, ông ngồi

xuống trước, có cảm giác nơi nào không thoải mái hay không, bị thương nơi

nào, có đau hay không...”

Hình bộ.

Sau khi Thôi Minh bị mang đi, Tiêu thị hoàng tộc, cùng với bộ phận quan

viên đảng cũ tới hỏi thăm tình huống.

Lại bộ thượng thư nhíu mày nói: “Tại sao có thể như vậy!”

Chu Trọng lắc lắc đầu, nói: “Bản quan cũng không ngờ, oán khí của nữ tử

kia, vậy mà sâu như thế, bản quan vốn định bức bách ả nhập ma, thuận thế đánh

chết ả, lại không ngờ, thế mà ngược lại kích phát oán khí của ả, khiến ả tiến vào

cảnh giới thứ năm, đều là lỗi của bản quan...”

Lại bộ thượng thư nói: “Cái này cũng không thể trách Chu đại nhân, xảy ra

loại chuyện này, ai cũng không đoán trước được, không ngờ được Thôi thị lang,

thế mà thực có quá khứ không chịu nổi như thế, một lần này, hắn phiền toái to

rồi...”

Thọ Vương nói: “Dù sao hắn vào Tông Chính tự, bổn vương phải nghĩ cách,

xem có thể mang hắn đưa ra hay không...”

“Tuyệt đối không thể.” Lại bộ thượng thư vội vàng nói: “Thiên địa đã xuất

hiện dị tượng, việc này, Vương gia tuyệt đối không thể nhúng tay nữa, nghĩ hẳn

Vân Dương công chúa sẽ nghĩ biện pháp, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn...”

Thọ Vương một lần nữa nhét hai tay vào trong tay áo, nói: “Vậy thì không có

cách nào nữa, điều bổn vương có thể làm, đều đã làm rồi...”

Sau khi rời khỏi Hình bộ, Lý Mộ chưa về nhà, cũng chưa về Thần Đô nha,

mà là mang theo Sở phu nhân, theo Mai đại nhân vào cung.

Vừa rồi ở công đường Hình bộ, tình hình cực kỳ hung hiểm, Lý Mộ giờ phút

này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vừa rồi quá hung hiểm rồi, nếu ngươi ở trên

công đường hoàn toàn nhập ma, Hình bộ thị lang liền có thể trực tiếp trấn giết

ngươi...”

Sở phu nhân trầm mặc một lát, nói: “Công tử từng dặn dò ta, ở trên công

đường, nhất định phải lý trí, nhưng khi Trương đại nhân thả ta đi ra, cảm xúc

của ta bỗng nhiên không chịu khống chế, bây giờ nhớ lại, lúc ấy là có người đã

khống chế ta...”

Bước chân Lý Mộ dừng lại, hỏi: “Người nào?”

Sở phu nhân nghĩ nghĩ, nói: “Là vị thị lang đại nhân nào...”

Trong lòng Lý Mộ cả kinh: “Hình bộ thị lang Chu Trọng?”

Sở phu nhân gật gật đầu.

Lý Mộ lẩm bẩm: “Hắn vì sao phải khống chế ngươi, chẳng lẽ là vì để ngươi

đánh mất lý trí, sau đó bị Thôi Minh đánh chết, chết không đối chứng?”

Sở phu nhân lắc lắc đầu, nói: “Về sau hắn lấy thế ép ta, lấy thực lực của hắn,

hoàn toàn có thể khiến ta hồn phi linh tán, nhưng hắn lại chưa làm như vậy...”

Lấy đạo hạnh cảnh giới thứ tư của Sở phu nhân, muốn hoàn toàn lấy khí thế,

khiến nàng hồn thể sụp đổ, cần thực lực cực mạnh. Lý Mộ chấn động nói: “Chu

Trọng, mạnh như vậy?”

Sở phu nhân nói: “Ta có thể cảm nhận được, vị đại nhân kia rất mạnh, rất

mạnh...”

Chu Trọng là trụ cột vững vàng của đảng cũ, tuy thân phận không bằng Thôi

Minh, nhưng địa vị ở trong đảng cũ, Thôi Minh chưa chắc so được với.

Trong tam tỉnh, Trung Thư Tỉnh trực tiếp tham dự quyết sách việc lớn quốc

gia, nhưng giải đọc quốc sách như thế nào, hơn nữa mang nó chứng thực, lại là

trách nhiệm của thượng thư lục bộ, trong đó, lục bộ có không ít không gian tự

do phát huy, tình huống bằng mặt không bằng lòng, thâu thiên hoán nhật, không

ở số ít.

Trung Thư Tỉnh chỉ để ý bày mưu tính kế, đối với thượng thư lục bộ có thực

thi hay không, thực thi như thế nào, lại ngoài tầm tay với.

Chu Trọng vì sao sẽ giúp Sở phu nhân, Lý Mộ nghĩ mãi không hiểu.

Mặc dù hắn ở Thần Đô đã có thời gian không ngắn, nhưng việc trong triều

nhiều vòng vo, hắn đến nay cũng chưa thấy thông thấu.

Có lẽ, giữa Chu Trọng cùng Thôi Minh cũng có thù cũ, muốn mượn tay Sở

phu nhân diệt trừ gã, lại có lẽ, hắn cùng Trương Xuân giống nhau, chỉ là xuất

phát từ nam nhân trung niên ghen tị đối với đồng loại ưu tú...

Mai đại nhân mang theo Lý Mộ cùng Sở phu nhân tới Thượng Dương cung.

Sở phu nhân đã là cảnh giới thứ năm, đứng hàng cường giả thế gian, nhưng

khi đối mặt một bóng lưng kia trong điện, vẫn khiêm cung cúi đầu.

Mai đại nhân đi lên phía trước, nói: “Bệ hạ, Lý Mộ cùng nữ tử Sở thị kia đến

rồi.”

Sở phu nhân quỳ lạy ở trên mặt đất, cung kính nói: “Dân nữ tham kiến nữ

hoàng bệ hạ.”

Nữ hoàng xoay người, nhẹ nhàng nói: “Đứng lên đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play