Hắn đang muốn rời khỏi, Dương Tu lại gắt gao cầm lấy cánh tay hắn, Ngụy

Bằng quay đầu cả giận nói: “Ngươi làm gì!”

Dương Tu nghiến răng nói: “Ngươi ngu xuẩn, uy hiếp công sai, nhiều nhất

giam năm ngày, chống lại lệnh bắt chạy trốn, thì không phải chuyện năm ngày

nữa!”

Lý Mộ nhìn gã thêm một lần, không hổ là con Hình bộ lang trung, ý thức

pháp luật, so với đám Ngụy Bằng mạnh hơn nhiều.

Ngụy Bằng ngơ ngác đứng ở tại chỗ, trên mặt lộ ra nét hối hận nồng đậm.

Lý Mộ thản nhiên liếc hắn, nói: “Còn thất thần làm gì, đi thôi.”

Hắn bẻ quặt cánh tay Ngụy Bằng ở sau người, hướng Thần Đô nha đi đến.

Dương Tu nhìn về phía Chu Thông, nói: “Lễ bộ viên ngoại lang Trịnh đại

nhân không phải kiêm Thần Đô thừa sao, nhanh đi mời hắn đến, có lẽ Ngụy

Bằng không cần ngồi đại lao.”

Chu Thông lắc lắc đầu, nói: “Vô dụng, bệ hạ vừa mới hạ chỉ, mang Thần đô

úy thăng làm Thần Đô thừa, Trịnh đại nhân không kiêm nhiệm Thần Đô thừa

nữa.”

Dương Tu thở dài, nói: “Vậy thật sự không có cách nào rồi.”

Một lát sau, đại lao Thần Đô nha.

Ngụy Bằng ngồi ở trong tù, sắc mặt tái nhợt vô cùng, cũng không biết là bị

dọa, hay là bị tức.

Dương Tu nhìn Ngụy Bằng trong phòng giam, nói: “Không có cách nào cả,

chính ngươi gây chuyện trước, cha ta cũng không thể nào cứu được ngươi, chỉ

có thể ủy khuất ngươi ở nơi này vài ngày, ngươi cần cái gì, ta đi mua đến cho

ngươi.”

Ngụy Bằng cắn răng nói: “Ta muốn một bộ Đại Chu luật!”

Khi Lý Mộ lại cùng Vương Vũ đi ở trên đường, dân chúng trên đường đã

nhiều hẳn lên.

Hắn đến Thần Đô chưa được một tháng, giờ phút này đứng ở đầu đường

Thần Đô, cảm giác lại hoàn toàn khác với trước kia.

Lúc mới đến Thần Đô, dân chúng trên đường này gặp được, trên đường đi

gặp người già ngã không đỡ, gặp chuyện bất bình không giúp, bọn họ ánh mắt

lạnh nhạt, vẻ mặt chết lặng, giữa người với người tràn đầy tâm lý đề phòng.

Hôm nay, Lý Mộ từ trên mặt bọn họ, đã không nhìn thấy bao nhiêu lạnh nhạt

cùng chết lặng.

Luật lấy bạc chuộc tội huỷ bỏ, ở bề ngoài, mang quan viên quyền quý, cùng

dân chúng bình thường của Thần Đô bày ở cùng vị trí, đây là lần đầu tiên trong

mười mấy năm qua, khiến cho lòng dân Thần Đô ngưng tụ trước nay chưa từng

có.

Cái này đối với duy trì bảo vệ quốc gia yên ổn tự nhiên hữu ích, chỗ tốt đối

với bản thân Lý Mộ cũng không nhỏ.

Hắn hôm nay, ở Thần Đô tuy còn chưa tính là mọi người đều biết, nhưng đi ở

trên đường, người có thể nhận ra hắn vẫn là không ít. Lý Mộ đi cả con đường,

trên người có niệm lực cuồn cuộn không ngừng hội tụ.

Nếu là lại làm vài việc tốt sảng khoái lòng dân, chỉ sợ người dân tín nhiệm

đối với hắn, cũng sẽ dần dần chuyển biến thành kính yêu, thúc đẩy bảy loại tình

cảm của hắn viên mãn cuối cùng.

Chưởng quầy quán mỳ từ trong cửa hàng thò đầu, nói với Lý Mộ: “Lý bộ

đầu, muốn ngồi xuống ăn bát mỳ hay không?”

Vừa lúc đến thời gian ăn cơm, quán mỳ này hương vị rất không tệ, bộ khoái

nha môn thường xuyên chiếu cố. Lý Mộ dứt khoát ngồi xuống ở cạnh sạp nhỏ

bên đường, nói: “Cho hai bát mỳ.”

Chưởng quầy rất nhanh từ trong cửa hàng mang sang hai bát mỳ sợi nóng hôi

hổi, nói: “Ta biết mà, Lý bộ đầu đánh lũ con cháu quan gia đó, nhất định có

nguyên nhân, bây giờ luật lấy bạc chuộc tội rốt cuộc bị phế đi, phế hay lắm, luật

pháp trước kia, căn bản không coi chúng ta đám dân chúng này là người, ngài

đến Thần Đô, thật là phúc của dân chúng Thần Đô, mọi người đều rất cảm kích

ngài.”

Lý Mộ buông đũa, cười nói: “Người các ngươi thật sự nên cảm kích là bệ hạ,

nếu không phải bệ hạ, luật lấy bạc chuộc tội không có khả năng huỷ bỏ.”

Lý Mộ rất rõ, đám quan viên kia của Lễ bộ Hình bộ, vì sao có thể chịu được

hắn ở trước mặt bọn họ nhảy qua nhảy lại.

Chính là vì sau lưng hắn có nội vệ, mà nội vệ bảo hộ đối với Lý Mộ, lại là

đương kim nữ hoàng bày mưu đặt kế.

Tính tới trước mắt, hắn ngay cả mặt nữ hoàng cũng chưa từng thấy, cũng

không biết khi nào, mới có thể thật sự ôm đùi của nàng.

So với hoàng đế mà nói, cường giả cảnh giới thứ bảy hai mươi tám tuổi, dụ

hoặc đối với Lý Mộ lớn hơn nữa.

Các đời hoàng đế Đại Chu, có đường tắt tu hành khác với bất cứ tu hành giả

nào, trong tổ miếu hoàng thất thai nghén ra một luồng đế khí, có thể tạo nên cho

hoàng thất một vị cường giả thượng tam cảnh.

Nữ hoàng chính là vì được tổ miếu tán thành, đạt được một tia đế khí này,

thành công tấn thăng cảnh giới thứ bảy, cũng có được tư cách trở thành đế

vương.

Lý Mộ đang ở cạnh quán mỳ ăn mỳ, cũng chưa nhìn thấy, ở phía sau hắn, có

ba bóng người đứng.

Không chỉ có hắn, người đi đường lui tới trên đường, không có một ai nhìn

thấy được các nàng.

Chưởng quầy quán mỳ thấy chung quanh không có người nào, cũng tiếp lời

nói: “Ba năm trước, nữ hoàng bệ hạ lúc vừa mới đăng cơ, Thần Đô còn có rất

nhiều dị nghị, nhưng mọi người không thể không thừa nhận, ba năm qua, cuộc

sống của mọi người, so với trước kia tốt hơn hơn nhiều, nói tới, ta còn từng thấy

nữ hoàng bệ hạ một lần.”

Lý Mộ kinh ngạc nói: “Ngươi từng thấy bệ hạ?”

Chưởng quầy sạp mỳ gật gật đầu, nói: “Từng thấy chứ, chẳng qua lúc đó, bệ

hạ còn không phải bệ hạ, cũng không phải thái tử phi, nàng còn ở chỗ ta ăn mỳ.

Lúc đó, ta như thế nào cũng không thể ngờ được, nàng về sau sẽ trở thành nữ

hoàng bệ hạ.”

Vương Vũ húp canh xong, buông bát, khinh thường nói: “Đừng chém gió

nữa, thời điểm bệ hạ không phải thái tử phi, cũng là đích nữ Chu gia, sẽ đến

ngươi nơi này ăn mỳ?”

Chưởng quầy sạp mỳ liếc hắn, nói: “Ngươi tin hay không là tùy.”

Dứt lời, hắn liền đi vào trong bận rộn.

Vương Vũ lau miệng, nói: “Lão già này, mội khi nói dối, mắt cũng không

chớp một lần. Bệ hạ xuất thân cao quý, sao có thể giống với chúng ta, đến loại

địa phương này.”

Đối với cái đùi hắn nhận định muốn ôm, Lý Mộ thật ra còn chưa có bao

nhiêu hiểu biết, hắn nhận thức đối với nữ hoàng, chỉ giới hạn trong tin vỉa hè.

Vương Vũ từ nhỏ lớn lên ở Thần Đô, lại thường xuyên sưu tập tin tức quyền

quý hào tộc, có lẽ so với Lý Mộ biết được càng nhiều hơn.

Hắn nhìn về phía Vương Vũ, hỏi: “Ngươi đối với chuyện của bệ hạ, biết bao

nhiêu?”

Nói tới loại chuyện này, Vương Vũ liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Cái đó

thì nhiều, bệ hạ là con gái nhỏ của Chu thái phó, có dung mạo nghiêng nước

nghiêng thành, từ nhỏ đã có thiên phú tu hành rất cao, lúc hai mươi tuổi, đã

bước vào cảnh giới thứ năm.”

“Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.” Lý Mộ hồ nghi nói: “Không phải

nói, nàng sau khi gả cho thái tử, cũng không được thái tử thích, nếu nàng bộ

dạng xinh đẹp như vậy, thái tử sao có thể không thích.”

Ở trong tiềm thức của Lý Mộ, nữ hoàng bệ hạ, tu vi tuy cao, hẳn là bộ dạng

không được tốt lắm.

Nếu không, nàng sao có thể thẳng đến lúc trở thành hoàng hậu, vẫn là tấm

thân xử nữ, nếu không là vì nàng bộ dạng quá xấu, chính là đồn đãi có sai lầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play