“Ngươi bớt ra chủ ý linh tinh.” Lý Tứ mang một cái đùi gà nhét vào trong

miệng của hắn, bịt miệng của hắn, nói: “Ngươi còn không hiểu đầu nhi sao, đầu

nhi đã quyết định muốn đi, Lý Mộ làm cái gì nói cái gì cũng vô dụng.”

Lý Mộ cười cười, bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Ở chung lâu như vậy, hắn biết tính cách Lý Thanh hơn bất cứ ai khác.

Nếu hắn thật sự giống Hàn Triết, sẽ chỉ làm ly biệt tốt đẹp biến thành ly biệt

không ra sao.

Hắn đối với cảm tình của Lý Thanh, có thưởng thức, có cảm ơn, nhưng muốn

nói là thích hoặc là tình yêu giữa nam nữ, chỉ sợ còn chưa tới loại trình độ đó.

Nếu thời gian hai người ở chung lâu một chút nữa, có lẽ sẽ đột phá một tầng

quan hệ đó, đáng tiếc không có cơ hội nữa.

Lý Tứ nhấp ngụm rượu, cảm thán: “Đáng tiếc, đáng tiếc...”

Hàn Triết uống say rồi, hai người Lý Tứ và Trương Sơn dìu hắn đi nha môn,

Lý Mộ về nhà, phát hiện Vãn Vãn ôm Tiểu Bạch, ở trong sân chơi xích đu.

Nữ hài tử trong lúc đó hữu nghị, luôn tới đặc biệt mau, chẳng sợ một cái là

nhân, một cái là hồ ly, chỉ cần nó là một cái mẫu hồ ly.

Liễu Hàm Yên ở cửa hàng, chưa trở về, Lý Mộ nấu cho các nàng hai bát mỳ,

Tiểu Bạch chưa hóa hình, không thể sử dụng đũa, bản thân Vãn Vãn ăn một

miếng, lại cho nó ăn một miếng...

Nhìn các nàng ở chung hòa hợp như vậy, Lý Mộ cũng yên tâm.

Hắn ban ngày ở huyện nha, Liễu Hàm Yên ở cửa hàng, trước kia chỉ có một

mình Vãn Vãn ở nhà, bây giờ thêm một con tiểu hồ ly có thể nói chuyện, một

người một thú, trái lại cũng có thể làm bạn với nhau.

Huyện nha, Lý Tứ và Trương Sơn đỡ Hàn Triết về chỗ của hắn, trở lại phòng

trực.

Lý Thanh nhìn nhìn bọn họ, nói: “Về sau thời gian làm việc, tối nhất không

uống rượu, bộ đầu mới tới, có lẽ sẽ so với ta đối với các ngươi càng nghiêm

khắc hơn.”

Trương Sơn vội vàng nói: “Chỉ một lần này, chỉ một lần này.”

Lý Tứ bỗng nhiên nhìn về phía Lý Thanh, hỏi: “Đầu nhi thật sự nghĩ xong rồi

sao?”

Lý Thanh hỏi: “Nghĩ xong cái gì?”

Lý Tứ nói: “Tu hành cùng cảm tình, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn?”

Trương Sơn khó hiểu nhìn Lý Tứ, hỏi: “Ngươi đang nói cái gì?”

Lý Tứ lắc lắc đầu, cảm thán: “Ở trên cảm tình, lui một bước, vĩnh viễn dễ

dàng hơn so với tiến một bước, bây giờ lui một bước, về sau nếu hối hận, muốn

tiến, đã không chỉ là một bước, chờ lúc ngươi hối hận, có lẽ, có người đã sớm đi

tới phía trước của ngươi...”

Lý Thanh nắm chặt Thanh Hồng kiếm, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà hơi

trắng bệch, trong đầu hiện lên mấy tháng qua, một vài hình ảnh hai người trải

qua, cuối cùng nàng thở sâu, ánh mắt khôi phục bình tĩnh.

Trong bình tĩnh này, ẩn chứa một tia kiên định, một tia đau đớn, cùng một tia

giấu ở chỗ sâu nhất, cho tới bây giờ chưa có ai phát hiện, thù hận...

Nàng cúi đầu, ở trong lòng yên lặng nói: “Chờ ta...”

...

Cửa huyện nha, Trương huyện lệnh tự mình tiễn Lý Thanh và Hàn Triết ra

khỏi huyện nha.

Hắn hướng hai người chắp tay khom người, nói: “Lý bộ đầu, Hàn bộ đầu, bản

quan đại biểu huyện nha, đại biểu dân chúng huyện Dương Khâu, cảm tạ hai vị

những ngày qua làm ra cống hiến đối với huyện Dương Khâu, hy vọng hai vị về

sau tu hành thuận lợi...”

Hàn Triết chắp tay đáp lễ: “Đa tạ Trương đại nhân.”

Lý Mộ và Trương Sơn Lý Tứ đứng chung một chỗ, mỉm cười nói với Lý

Thanh: “Đầu nhi, tạm biệt.”

Ánh mắt của Lý Thanh từ trên người bọn họ đảo qua, cuối cùng dừng lại ở

trên mặt Lý Mộ, nói: “Tạm biệt.”

Hai bóng người dần dần biến mất ở trong tầm mắt Lý Mộ, mọi người đã giải

tán, Trương Sơn vỗ vỗ bả vai Lý Mộ, nói: “Trở về...”

Lý Tứ đi đến trước mặt Lý Mộ, an ủi: “Đầu nhi cùng chúng ta, không phải

người của cùng một thế giới, quên nàng đi, thật ra Liễu cô nương cũng không

tệ, nàng so với đầu nhi càng thích hợp ngươi hơn, thật sự không được, còn có

tiểu nha đầu kia...”

Liễu Hàm Yên lên được sảnh, xuống được bếp, giỏi ca múa, lắm tài nhiều

tiền, so với Lý Thanh tiên khí, nhiều hơn một ít khí tức nhân gian khói lửa.

Nhưng nàng đời này cũng không tính lập gia đình.

Thời điểm Lý Mộ tan ca về nhà, nàng đã làm xong đồ ăn, còn dùng một

chồng sách lót ghế cho Tiểu Bạch, để nó có thể ghé vào trên ghế, cùng nhau ăn

cơm với bọn họ.

Kết bạn ăn cơm lâu như vậy, hắn và Liễu Hàm Yên có một cái ăn ý.

Nếu là Lý Mộ nấu cơm, việc rửa nồi rửa bát, là nàng đến làm, nếu là nàng

nấu cơm, thì Lý Mộ rửa nồi bát.

Lý Mộ chuyển bát đũa đến phòng bếp, Liễu Hàm Yên đi tới theo, đứng ở cửa

phòng bếp, hỏi: “Lúc ăn cơm đã không nói gì, cơm cũng chưa ăn mấy miếng,

ngươi có tâm sự?”

Lý Mộ nói: “Đầu nhi đi rồi.”

Liễu Hàm Yên bất ngờ nói: “Lý bộ đầu đi rồi, đi đâu?”

“Về tông môn.”

“Còn trở về không?”

“Không về nữa.”

...

Liễu Hàm Yên sững sờ, đi vào phòng bếp, xắn ống tay áo, nói: “Nếu không ta

đến rửa đi, ngươi đi nghỉ ngơi...”

Lý Mộ lắc lắc đầu: “Không sao.”

Liễu Hàm Yên thả ống tay áo xuống, nghĩ nghĩ, một lần nữa nhìn về phía Lý

Mộ, nói: “Vậy muốn ta uống với ngươi một chút hay không?”

Liễu Hàm Yên ngày thường lúc vui vẻ, cũng sẽ uống một chút rượu, nhưng

uống không nhiều.

Thấy Lý Mộ cơm chiều không ăn bao nhiêu, nàng còn cố ý một lần nữa làm

hai món nhắm rượu cho Lý Mộ.

Nàng rót cho Lý Mộ chén rượu, nói: “Chân trời nơi nào không có cỏ, lấy điều

kiện của ngươi, bộ dáng thế nào không tìm được, ngẫm lại tòa nhà lớn của

ngươi, ngươi không phải còn muốn cưới mấy lão bà sao, sao có thể bởi vì chút

suy sụp này liền không gượng dậy nổi...”

Lý Mộ chẳng qua là vì Lý Thanh rời khỏi có chút sầu não, cũng không phải

thất tình giống Hàn Triết, Liễu Hàm Yên hiển nhiên là hiểu lầm rồi.

Khó được nàng đối với mình săn sóc như vậy, Lý Mộ giơ lên chén rượu, cụng

với nàng, nói: “Sự tình không giống như ngươi nghĩ.”

“Ta biết.” Liễu Hàm Yên tất cả đều theo Lý Mộ, nói: “Cô nương nhạc

phường cùng diễn lâu, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, chỉ cần ngươi không chê thân

phận các nàng, ta giúp ngươi giật dây bắc cầu...”

Vãn Vãn từ bên ngoài chạy vào, kinh hãi nói: “Tiểu thư!”

Liễu Hàm Yên hướng nàng nháy mắt một cái, tiểu nha hoàn không tình

nguyện lại đi ra ngoài.

Liễu Hàm Yên tiếp tục nói: “Ngươi nếu không thích các nàng, hai năm nữa ta

mang Vãn Vãn gả cho ngươi, dù sao lòng của nó đều ở trên người ngươi...”

Lý Mộ bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật sự hiểu lầm rồi.”

“Không nói nữa...” Liễu Hàm Yên rót đầy chén rượu của hắn, nói: “Buổi tối

hôm nay chúng ta không say không thôi...”

Tửu lượng của Lý Mộ tuy so với Hàn Triết tốt hơn chút, nhưng cũng chỉ là

bình thường, Liễu Hàm Yên tửu lượng tựa như so với Lý Mộ còn tốt hơn,

nhưng cũng tốt hơn không bao nhiêu, ở dưới nàng cố ý giúp Lý Mộ “mượn

rượu giải sầu”, một vò rượu nhỏ kia nàng mang đến, rất nhanh đã thấy đáy.

Lý Mộ không biết hắn là khi nào mất đi ý thức, chỉ biết là hắn cùng Liễu

Hàm Yên hai người đều uống không ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play