Lý Mộ trước truyền âm Xưng Tâm, không ngờ Xưng Tâm sau khi nghe xong,

không có chút do dự, quả quyết từ chối Lý Mộ, nói: “Không nên không nên, ta

là trốn ra, nếu trở về, bọn họ nhất định lại sẽ ép ta lập gia đình. Ta không quay

về, chết cũng không quay về, ở nơi này có ăn có uống, ta vì sao phải về?”

Rất khó tưởng tượng, lý tưởng của một con rồng lại là có ăn có uống.

Nhưng nàng đã không muốn, Lý Mộ cũng không miễn cưỡng.

Đối với Long tộc mà nói, sinh con đẻ cái, duy trì chủng tộc kéo dài là nhiệm

vụ số một, cũng khó trách Xưng Tâm cũng bị ép lập gia đình, càng sớm lập gia

đình, thời gian để lại cho nàng sinh rồng con liền càng nhiều. Long tộc sinh sản

vốn rất khó, nếu mỗi Long tộc đều kết hôn muộn sinh sản muộn, có lẽ đã sớm

tuyệt chủng như viễn cổ dị thú.

Cũng khó trách Bạch Yêu Vương năm đó yêu nhau với mẫu thân của hai tỷ

muội, bị Bạch Long nhất tộc phản đối. Long tộc sinh sản vốn đã không dễ dàng,

kết quả con gái nhà mình còn chạy theo một con rắn, cha mẹ nào sẽ không tức

giận?

Như vậy, Lý Mộ chỉ có đi Đông Hải trước một chuyến, trở về lại mang theo

Xưng Tâm cùng đi bái phỏng Nam Hải Long tộc.

Đông Hải long cung ở nơi nào, Lý Mộ cũng không biết, ngay từ đầu Thính

Tâm còn thường xuyên dùng linh loa liên hệ với hắn, về sau tỷ muội các nàng bị

các trưởng bối ép bế quan tu hành, Lý Mộ đã rất lâu chưa có tin tức của các

nàng.

Biển lớn mênh mông, Lý Mộ không biết vị trí Đông Hải long cung, nhưng tứ

hải Long tộc có liên hệ với nhau, Lý Mộ bảo Ngao Phong đi cùng, đi đường

thủy hướng tới sâu trong Đông Hải.

Đã lâu không gặp, đối với một đôi hoa tỷ muội quấn người kia, trong lòng Lý

Mộ cũng có chút nhớ.

Ở sâu trong Đông Hải.

Bầu trời vạn dặm không mây, mặt biển dập dờn sóng biếc, nơi này hiếm thấy

vết chân, tựa như không có bất cứ sinh mệnh nào tồn tại, nhưng dưới mặt biển,

lại là một thế giới khác.

Cá tôm chơi đùa ở mặt biển tầng nông, mặt biển tầng thấp hơn nữa, thì có

Thuỷ tộc đang tuần du, những tòa cung điện do thủy tinh san hô kiến tạo nằm ở

đáy biển.

Nơi này, là chỗ long cung của Đông Hải Bạch Long nhất tộc.

Một khắc nào đó, trên nước biển xuất hiện dao động vi diệu, hai bóng người

chậm rãi tới gần long cung, rất nhanh đã bị đám Thuỷ tộc tuần tra chung quanh

long cung phát hiện, hai tên lính tôm cầm binh khí bơi tới, lớn tiếng nói:

“Người nào, dám tiếp cận long cung!”

Lý Mộ đứng ở trước long cung, nhìn hai tên lính tôm, nói: “Ta là bằng hữu

của Bạch Yêu Vương, tới nơi này tìm hắn, làm phiền hai vị thông báo một

tiếng.”

Hai tên lính tôm liếc nhau, một tên khoát tay áo, nói: “Bạch Yêu Vương cái

gì, nơi này không có Bạch Yêu Vương nào. Nơi này là trọng địa long cung,

hạng người không liên quan cấm tới gần, ngươi mau chóng rời đi, nếu không

chớ trách chúng ta không khách khí!”

Nơi này là Đông Hải long cung không thể nghi ngờ, mẫu thân Ngâm Tâm

Thính Tâm sau khi sống lại, cả nhà các nàng liền tới nơi này, cho dù là Bạch

Yêu Vương giờ phút này không ở long cung, hai tên lính tôm cũng không nên là

loại thái độ này.

Lý Mộ không nói lời thừa với hai con tôm này, thần niệm quét ngang, rất

nhanh đã ở trong một tòa cung điện phía dưới phát hiện khí tức của Bạch Yêu

Vương.

Hắn không che giấu khí tức của mình, khi thần niệm đảo qua, Bạch Yêu

Vương cũng phát hiện hắn. Lý Mộ phát hiện, trong tòa cung điện đó, Bạch Yêu

Vương đang muốn hướng hắn tới gần, bỗng nhiên lại bị cái gì ngăn cách trở về.

Bóng người Lý Mộ chợt lóe, liền xuất hiện ở trên không tòa cung điện đó.

Cung điện này bị trận pháp phong ấn, Bạch Yêu Vương cùng Lý Mộ cách

trận nhìn nhau, vội vàng nói: “Ngươi sao lại tới nơi này, còn không mau rời

khỏi, nơi này không phải chỗ ngươi có thể tự tiện xông vào!”

Tình cảnh của Bạch Yêu Vương, hiển nhiên không giống với Lý Mộ tưởng

tượng, Lý Mộ liếc một cái liền nhìn ra, tác dụng của trận pháp này chính là

nhốt.

Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, hỏi: “Đây là có chuyện gì, Ngâm Tâm cùng

Thính Tâm đâu?”

Bạch Yêu Vương cuống lên nói: “Không kịp nói những thứ này nữa, ngươi đi

mau lên, muộn nữa thì không còn kịp...”

Hắn còn chưa dứt lời, liền có một tiếng quát lạnh lùng từ tòa cung điện nào

đó truyền ra, “Người nào lớn mật như thế, thế mà tự tiện xông vào Đông Hải

long cung ta!”

Một bóng trắng từ tòa cung điện đó bay ra, hướng thẳng đến Lý Mộ, nháy

mắt sau, ánh sáng trắng tan đi, một thanh niên mặc giáp bạc xuất hiện ở trước

mắt Lý Mộ.

Thanh niên cái trán mọc sừng, là một con bạch long có tu vi cảnh giới thứ

sáu.

Lý Mộ nhìn cũng không thèm nhìn hắn, nhìn thẳng về phía Bạch Yêu Vương,

nói: “Ta thả ngươi ra trước.”

Nói xong, hắn nâng bàn tay, hướng cung điện phía dưới ấn xuống.

Con bạch long kia thấy mình bị ngó lơ, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, trầm giọng

nói: “Nhân loại lớn mật, chớ càn rỡ!”

Trong tay hắn nhanh chóng ngưng tụ ra hai cái chùy băng thật lớn, hướng vào

đầu Lý Mộ nện xuống.

Một bàn tay Lý Mộ ấn về phía trận pháp đó, một tay khác tùy tay bổ về phía

con bạch long này.

Ầm!

Dưới một chưởng của hắn, trận pháp bao phủ ở ngoài cung điện kia, ngay cả

một hơi thở cũng chưa kiên trì được, liền trực tiếp sụp đổ.

Phành!

Cùng lúc đó, cây chùy lớn trong tay thanh niên giáp bạc cũng tan vỡ, con

bạch long này chỉ cảm thấy mình nháy mắt bị một hơi thở khủng bố tập trung,

không chút sức phản kháng bị bóp cổ.

Hai mắt hắn trợn lên, trong mắt tràn đầy chấn động cùng sợ hãi.

Nơi này là đáy biển sâu nhất của Đông Hải, thực lực tu hành giả nhân loại ở

đây mười phần không còn được một, lấy tu vi Long tộc cảnh giới thứ sáu của

gã, thậm chí không sợ nhân loại cảnh giới thứ bảy siêu thoát, nhưng lại không

địch nổi nam nhân trẻ tuổi trước mắt này một chiêu...

Ngao Phong yên lặng đứng ở phía sau Lý Mộ nhìn, Lý Mộ lần này ra tay,

càng thêm xác minh phán đoán của gã.

Hắn khẳng định là đã đạt được Ngao Thanh cùng Ngao Huyền truyền thừa,

tuy vẫn là bộ dáng nhân loại, nhưng thật ra đã không có gì khác với Long tộc,

thân thể cường đại vô cùng, ở dưới nước thực lực không chỉ chưa yếu bớt,

ngược lại càng cường đại hơn, hắn so với Long tộc càng giống Long tộc hơn.

Sau khi trận pháp bị Lý Mộ một chưởng phá hủy, Bạch Yêu Vương lập tức

bay lên, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Mộ, lẩm bẩm nói: “Ngươi, thực lực

của ngươi...”

Lý Mộ khoát tay, nói: “Chuyện này về sau nói sau, Ngâm Tâm cùng Thính

Tâm ở đâu?”

Nghĩ đến thực lực của Lý Mộ, trong mắt Bạch Yêu Vương lại trào ra một tia

mong chờ, nói: “Các nàng bị mang đi Bắc Hải rồi, ngươi nhanh đi cứu các

nàng, bây giờ còn kịp!”

Lý Mộ nhíu mày hỏi: “Họ đi Bắc Hải làm gì?”

Bạch Yêu Vương nói: “Các trưởng lão ép họ kết hôn với Ngân Long nhất tộc,

ta không đồng ý, bọn họ liền mang ta nhốt ở nơi này, các trưởng lão bây giờ đã

đi Bắc Hải, bọn họ cần giúp Ngâm Tâm cùng Thính Tâm thành tựu bán long chi

thể trước...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play