Hoắc Chu muốn tới bệnh viện đưa chứng cứ, Lạc Thanh Hoài đi ra cửa trước, muốn giúp anh dẫn kẻ giám sát đi.
Nhưng đi tới cửa trước, Lạc Thanh Hoài không nhìn thấy người giám sát.
Sao lại thế này?
Bỏ chạy?
Hay là đã biết trước, vẫn đi theo Hoắc Chu như cũ?
Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên có cảm giác bất an mãnh liệt, lan tràn khắp đáy lòng.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, trước đó Hoắc Chu cũng nói qua hình như có chỗ nào không đúng.
Trực giác của một người có thể là ảo giác, nhưng hai người đều cảm thấy không ổn thì sao?
Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu?
Lạc Thanh Hoài lo lắng Hoắc Chu xảy ra chuyện, nhanh chóng vòng đến mặt bên khu chung cư, vừa vặn nhìn thấy Hoắc Chu bắt xe rời khỏi, sau đó không có ai khả nghi đi theo.
Lạc Thanh Hoài không đuổi theo Hoắc Chu mà đứng ở góc tường, sửa lại sự việc trước đó một lần nữa, rốt cuộc phát hiện được lỗ hổng tư duy của mình.
Hắn theo thói quen mà cảm thấy loại người giống Cam Lê cùng Long Hạo Kiệt nhất định sẽ theo hướng mà tránh cảnh sát.
Nhưng trên thực tế, đối với bọn chúng mà nói, cảnh sát có đôi khi cũng là công cụ dùng rất tốt.
Đối với Cam Lê cùng Cam Kiến Cương, phương thức diệt trừ Long Hạo Kiệt tốt nhất không phải là trực tiếp giết y, mà là đẩy Long Hạo Kiệt đến tay cảnh sát.
Cứ như vậy, có thể nói là bản thân Long Hạo Kiệt, chẳng hạn như những loại dược phẩm đó, Thang Tiểu Vân liền không đổ lên đầu hai người được.
Mà Long Hạo Kiệt mặc dù tới tay cảnh sát cũng sẽ không dễ dàng nhận thua, y sẽ cắn lại Cam Lê cùng Cam Kiến Cương. Chẳng sợ bởi vì Thang Tiểu Vân còn trong tay bọn chúng mà y sẽ có điều kiêng dè, nhưng lấy năng lực của Long Hạo Kiệt, khẳng định vẫn có cách không liên lụy đến bà ta.
Đối với việc này, Lạc Thanh Hoài cảm thấy bản thân có thể nghĩ đến thì Cam Lê cùng Cam Kiến Cương khẳng định cũng có thể nghĩ đến. Có thể nghĩ đến mà còn dám làm như vậy, chỉ có thể nói rằng bọn chúng đã chuẩn bị tốt đường lui.
Đường lui ở đâu?
Đối với hoàn cảnh trong nước mà nói đều rất nguy hiểm, trong đầu Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên lóe lên một cái, nghĩ đến hành động nhiều năm trước của Cam Kiến Cương – xuất ngoại.
Muốn tiện giấu kín mà vẫn buôn bán tốt, khả năng lớn nhất là bọn chúng sẽ tới nước M. Bên kia vốn dĩ đã loạn, là hang ổ của buôn ma túy. Hơn nữa, lần trước bọn chúng cũng thực hiện giao dịch với người nước M.
Lạc Thanh Hoài hậu tri hậu giác suy đoán, nói không chừng giao dịch lần trước thì mục đích chính yếu căn bản không dừng ở ma túy, mà là hai bên đang nói tới hợp tác!
Lạc Thanh Hoài tùy tay nhặt một cành cây khô, vẽ sơ đồ quan hệ lên mặt đất.
Nếu xuất ngoại, Cam Lê có thể quang minh chính đại rời đi, Cam Kiến Cương thì không được.
Cho nên, bọn chúng một là nhập cư trái phép, hai là... Cam Lê sẽ giết Cam Kiến Cương.
Bất kể là loại nào đều là phiền toái lớn.
Lạc Thanh Hoài lấy di động ra, muốn gọi điện thoại cho Cam Lê, mặc kệ như thế nào, trước ngăn chặn y rồi nói sau.
Vào đúng thời điểm này, di động của hắn vang lên – là Mưu Tuân.
Lạc Thanh Hoài nhận điện thoại.
"Lạc Thanh Hoài! Cậu mau tới cứu ta!" Giọng Mưu Tuân nghẹn ngào, "Ta biết cậu là cảnh sát! Cậu mau tới cứu ta! Trong tay ta có chứng cứ buôn lậu ma túy của Long Hạo Kiệt cùng Cam Lê, cậu mau tới! Chậm thì ta liền bị giết!"
Trong lòng Lạc Thanh Hoài nhảy dựng, lại cố ý nói: "Ngài đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."
"Ta không lừa cậu!" Giọng Mưu Tuân vô cùng run rẩy, như là vừa sợ lại vừa gấp, còn có tiếng hít sâu rõ ràng, phỏng chừng là rất đau, "Ta bắt được chứng cứ, lại bị Long Hạo Kiệt phát hiện, y muốn giết ta. Ta hiện tại tránh ở biệt thự Nhất Sơn, cậu tới cứu ta, ta đem chứng cứ..."
Điện thoại của lão bỗng nhiên im lặng, không biết là hết pin hay bị người dứt khoát ngắt máy.
Lạc Thanh Hoài không xác định được đây rốt cuộc là một màn kịch hay là sự thật.
Nhưng có hai điểm hắn rất chắc chắn: thứ nhất, nguy hiểm; thứ hai, hắn nhất định phải đi xem một cái.
Hắn không thể liên lạc với cảnh sát, bởi vì nếu đây chỉ là một màn kịch, cảnh sát vừa động sẽ lập tức bại lộ.
Đám Cam Lê muốn chạy trốn thì khẳng định sẽ không gióng trống khua chiêng, chỉ cần ứng phó phù hợp thì một mình hắn cũng có thể ngăn bọn chúng lại.
Lạc Thanh Hoài cũng coi như kẻ tài cao, gan cũng lớn, trực tiếp bắt một xe đến biệt thự Nhất Sơn.
Tới cửa biệt thự, hắn ngẫm nghĩ, vẫn là nhắn một tin cho Hoắc Chu.
Sau đó hắn lén lẻn vào biệt thự.
Tuy rằng bảo vệ ở đây đúng là rất lợi hại, nhưng không làm khó được một người xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Lạc Thanh Hoài.
Bên trong biệt thự Nhất Sơn, Lạc Thanh Hoài tới nơi đã tới lần trước, lúc này xung quanh tất cả đều là người mặc quần áo đen đi tuần tra.
Lạc Thanh Hoài có cảm giác chẳng lẽ tất cả người của tổ chức Đá Ngầm đều ở đây?
Phải đi vào như thế nào?
Lạc Thanh Hoài tạm thời không có ý kiến gì hay, hắn đơn phương độc mã cũng có thể xông vào, nhưng sẽ kinh động người bên trong.
Hắn không biết tình huống bên trong như thế nào, vẫn là quan sát kỹ rồi nói.
Hắn vừa mới tìm được một nơi ẩn nấp tốt thì nhìn thấy Cam Lê dẫn theo một đám người vội vã tới.
Lạc Thanh Hoài không rõ nguyên do, đầu óc chuyển động nhanh một phút đồng hồ, hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận.
Mưu Tuân chỉ là một mồi nhử!
Long Hạo Kiệt lợi dụng Mưu Tuân, câu cả hắn cùng Cam Lê tới!
Nếu hắn đoán không sai, Long Hạo Kiệt hẳn đã biết kế hoạch của Cam Lê, cho nên tương kế tựu kế, dẫn cả mình cùng Cam Lê tới đây, để hắn bắt lấy Cam Lê.
Mà Long Hạo Kiệt, lúc này chỉ sợ đã chạy thoát!
Lạc Thanh Hoài khẩn trương, vội vàng lấy di động ra, muốn báo cáo tin tức cho cảnh sát.
Kết quả di động không hề có tín hiệu!
Long Hạo Kiệt cũng thật cao tay, trước tiên đã cắt đứt tín hiệu của bọn họ.
Như vậy, Lạc Thanh Hoài chỉ có thể ở lại ngăn cản Cam Lê, mặc kệ ai chết ai bị thương, đối với Long Hạo Kiệt mà nói thì đều là chuyện tốt.
Lạc Thanh Hoài do dự mãi, vẫn là lựa chọn ở lại.
Lúc này ra ngoài tìm Long Hạo Kiệt, căn bản không có phương hướng.
Long Hạo Kiệt không bị hạn chế xuất cảnh, y chỉ cần muốn chạy trốn thì cả đường thủy đường bộ đều có thể, lúc này đuổi theo thì căn bản không biết truy hướng nào.
Còn không bằng cứ ở lại đây, chỉ cần bắt được Cam Lê cũng không sợ không tìm thấy Long Hạo Kiệt, bọn chúng khẳng định đều hiểu rất rõ đối phương.
Người của Cam Lê mang đến đã đánh nhau với bảo vệ của biệt thự.
Nơi này hẻo lánh, biệt thự xung quanh lại cách rất xa, động tĩnh lớn như vậy cũng không kinh động tới người khác. Cũng có thể có người phát hiện nhưng cũng không nguyện ý quản.
Lạc Thanh Hoài không có ý định tiến lên, hắn dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có một mình. Huống chi tình huống bên trong không rõ, trong tay Cam Lê còn có súng, nếu hai bên nhất trí đối phó hắn thì sẽ càng phiền toái.
Những người Cam Lê mang theo quả nhiên đều là tinh anh, người Long Hạo Kiệt để lại không phải là đối thủ, rất nhanh đã thua trận.
Nhưng mà những kẻ đó cũng không phải là ăn chay, bên phía Cam Lê cũng tổn binh hao tướng, chờ bọn chúng xông vào được thì bên Cam Lê đã chỉ còn có bốn người.
Lạc Thanh Hoài chờ đám Cam Lê vào phòng mới lén đi theo, nhanh chóng trèo qua cửa sổ vào trong.
Trong đó không có một bóng người, đám Cam Lê vừa đi vào cũng không thấy.
Chẳng lẽ ở trên lầu?
Lạc Thanh Hoài đang muốn lên lầu, bỗng nhiên cảm giác dưới chân truyền đế trấn động rất nhỏ.
Lạc Thanh Hoài nhìn từng nơi một lần, rốt cuộc phát hiện được một cầu thang dẫn xuống tầng hầm trong phòng chiếu video.
Cam Lê tuy rằng không lấp kín cửa nhưng vẫn phái một người ở lại bảo vệ.
Chỉ cần hắn đi xuống, nhất định sẽ bị người phát hiện.
Lạc Thanh Hoài ngẫm nghĩ, tùy tay vo một viên giấy nhỏ ném xuống phía dưới, bên chân kẻ bảo vệ kia. Động tĩnh không lớn không nhỏ, vừa vặn để kẻ bảo vệ này phát hiện, cũng sẽ không kinh động đến những người khác.
Kẻ bảo vệ kia quả nhiên hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là cúi đầu nhìn xem là thứ gì.
Lạc Thanh Hoài liền bắt lấy một giây thời cơ này, như tia chớp trượt xuống, một tay che lại miệng kẻ bảo vệ, tay kia chém một nhát sau cổ.
Người bảo vệ còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị đánh hôn mê.
Lạc Thanh Hoài lấy đi súng của gã, cẩn thận dựa người vào bên cầu thang, một tay đặt đằng sau giữ người không ngã, nhìn không kỹ thì sẽ không phát hiện là gã đã hôn mê.
Động tác liên tiếp này hoàn toàn không kinh động tới vài người phía trước còn đang tìm tòi khắp nơi.
Lạc Thanh Hoài cầm súng vòng qua một cây cột, bỗng nhiên ngừng lại.
Tầng hầm này đèn đuốc sáng trưng, có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Đối diện có mấy phòng nhỏ, ở nơi trung tâm có một chiếc ghế dựa, phía dưới ghế dựa là một vết máu lớn nhìn rất ghê người.
Trên ghế dựa trói một người, trên người cắm ít nhất hai mươi con dao – là Mưu Tuân.
Mưu Tuân hiển nhiên đã chết, trên mặt còn giữ lại biểu cảm đau đớn bị giày vò.
Thời điểm lão gọi tới, những cái khác không nói, đau đớn là thật.
Người này trước nay có thú vui tra tấn người khác, chính mình trước khi chết cũng chịu đủ tra tấn, không biết này có tính là vận mệnh định sẵn mọi việc đều có báo ứng không?"
"Đoàng!" Cam Lê đang lục soát phía trước bỗng nhiên bắn một phát súng.
Ba thủ hạ của y lập tức vây quanh.
Mấy người cùng nhau bước vào một căn phòng, hai phút cũng chưa ra.
Lạc Thanh Hoài do dự một chút, cũng lén đi theo, đứng bên cửa lặng lẽ nhìn vào trong.
Ba thủ hạ của Cam Lê còn đang lục tung tìm đồ vật.
Trong phòng còn có người thứ năm, từ vị trí của Lạc Thanh Hoài chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng kẻ đó chứ không nhìn thấy mặt. Nhưng hắn có thể thấy Cam Lê lấy súng chống lên đầu người nọ, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị giết người.
"Dừng tay!" Lạc Thanh Hoài không có cách nào khác, đành phải xuất hiện ngăn cản.
Đám Cam Lê hoảng sợ, cùng nhau xoay người lại, bốn khẩu súng đồng thời chỉ hướng Lạc Thanh Hoài.
"Đừng so súng với tôi." Lạc Thanh Hoài lớn tiếng nói, "Tôi là cảnh sát, đọ súng thì các người không phải đối thủ của tôi."
"Quả nhiên." Cam Lê còn giữ người trong tay, lại nói chuyện với Lạc Thanh Hoài, "Tiểu Lạc, cậu gạt ta."
Tới loại thời điểm này mà y còn có thể nói những lời này, nghe thật giống như đang rất oan khuất.
"Không phải ông cũng lợi dụng tôi sao?" Súng của Lạc Thanh Hoài vẫn luôn nhắm chuẩn Cam Lê, làm như không thấy với những kẻ còn lại, "Tôi biết ông đã sớm biết thân phận của tôi, không cần phải tiếp tục diễn."
"Ta đúng thật là không biết trước mà." Cam Lê cũng rất trầm ổn, nghiêm túc nói, "Trước đó ta chỉ là hoài nghi, thẳng đến hôm nay cậu lấy vân tay của ta cùng dược phẩm, ta mới tin tưởng cậu là nằm vùng."
Lạc Thanh Hoài không muốn vô nghĩa với y: "Đừng vô nghĩa, đưa tay chịu trói đi, cảnh sát đã tới cửa, các người đều chạy không thoát."
"Đừng gạt ta, Tiểu Lạc. Di động của ta không có tín hiệu, của cậu nhất định cũng không có tín hiệu, cảnh sát làm sao có thể tìm được đến nơi này?" Cam Lê cười cười, "Nếu cậu đủ tự tin thì trực tiếp nổ súng đi, giằng co với chúng ta làm gì? Hiện tại chúng ta bốn người, cậu một người, dù súng của cậu nhanh thì cũng không có khả năng một phát súng giết cả bốn người chúng ta. Nếu không thì cậu ném súng đầu hàng đi, nói không chừng ta còn có thể tha cho cậu một mạng. Tiểu tử thông minh, thân thủ tốt như cậu, ta thật sự rất coi trọng, mọi người cùng nhau phát tài có gì là không tốt?"
"Chúng ta đây là không thể đồng ý." Lạc Thanh Hoài hơi hơi híp mắt, ánh mắt sắc bén khóa vào Cam Lê, "Tôi đúng là không có khả năng một súng bắn chết bốn người, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng trước khi chết có thể giết được ông, ông tin không?"
Rõ ràng là việc hoàn toàn không có phần thắng, nhưng nghe Lạc Thanh Hoài nói như vậy, trong lòng Cam Lê lại có cảm giác lạnh lẽo như bị họng súng của Lạc Thanh Hoài đặt ngay đầu.
"Ta đúng là không muốn cùng cậu lưỡng bại câu thương." Cam Lê không muốn đánh nhau với Lạc Thanh Hoài, "Cậu cũng là bị Long Hạo Kiệt lừa tới nhỉ? Cậu thông minh như vậy lại không nghĩ được sao? Long Hạo Kiệt đã chuẩn bị chạy thoát. Các người mà không đi bắt y thì y sẽ xuất cảnh, đến lúc đó các người nhất định sẽ không bắt được y nữa. Y không phải là kẻ thù giết cha của cậu sao? Cậu cứ như vậy mà từ bỏ, thả y đi? Hiện tại cậu đi bắt Long Hạo Kiệt đi, ta đảm bảo sẽ không ngăn cản cậu."
Lạc Thanh Hoài nói: "Tôi biết Long Hạo Kiệt muốn chạy trốn, nhưng tôi không biết y muốn chạy trốn đi đâu, còn có trốn như thế nào? Hiện tại tôi đuổi theo cũng chưa chắc đuổi được y, còn không bằng cứ bắt lấy ông trước."
"Y muốn chạy trốn đến nước M." Cam Lê lập tức nói, "Ngồi thuyền đi, ở bến tàu Kim Hà."
"Cảm ơn." Lạc Thanh Hoài cắn môi dưới, "Nếu khi tôi bắt ông mà y còn chưa sa lưới, tôi nhất định sẽ đi bắt y."
"Ta nói nhiều với cậu như vậy mà cậu vẫn nghe không vào sao?" Cam Lê nhíu mày, "Chúng ta không có thù hận cá nhân gì, ta cũng không phải đầu não của tổ chức, mặc kệ là phương diện nào thì Long Hạo Kiệt vẫn đều quan trọng với cậu hơn nhỉ? Cậu không đuổi theo bắt y, còn ở đây dây dưa với ta làm gì?"
"Ấn theo logic của ông, vậy cũng là ông so quan trọng với Long Hạo Kiệt, Cam..." Lạc Thanh Hoài lộ ra biểu cảm khó xử, "Tôi nên gọi ông là gì đây? Cam tổng hay là thư ký Cam?"
Cả người Cam Lê chấn động, ánh mắt trong nháy mắt trở nên nguy hiểm: "Cậu..."
"Tôi vẫn luôn thắc mắc, cái gì Cam Kiến Cương cũng đều giao cho thư ký ông đi làm thay, có khi nào có thể có một khả năng – loại chuyện Tử Mạn cũng là thư ký "làm thay"?" Ánh mắt Lạc Thanh Hoài lại càng nguy hiểm, "Cam Kiến Cương chỉ là một con rối? Từ trước đến giờ đều là như vậy."
Ngón tay Cam Lê kéo nhanh: "Nếu cái gì cậu cũng đã biết thì ta liền nói thật với cậu. Không sai, ta chính là..."
Y nói chuyện với Lạc Thanh Hoài, bỗng nhiên động tay, đột nhiên đẩy người vẫn giữ trong tay cho Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài kỳ thật đã sớm có phòng bị với Cam Lê, thậm chí người trong tay y là ai cũng đã sớm có dự cảm.
Nhưng mà đột nhiên nhìn thấy gương mặt của Cam Kiến Cương, Lạc Thanh Hoài trong nháy mắt vẫn có cảm giác bị bóp nghẹt.
Cam Lê muốn chính là trong nháy mắt này, y trực tiếp kéo cò súng, ba kẻ kia cũng lần lượt nổ súng.
Lạc Thanh Hoài vội vàng né tránh, còn duỗi tay tiếp được Cam Kiến Cương, cánh tay trái của hắn trúng một phát đạn, viên đạn trực tiếp xuyên qua cánh tay mà bay ra ngoài.
Nhưng Lạc Thanh Hoài cũng đủ mạnh mẽ, hắn không buông tay ra, một tay kéo Cam Kiến Cương qua, thuận thế tránh ở cửa.
Hắn duỗi tay sờ vào cổ Cam Kiến Cương, ngay sau đó ném thi thể sang một bên. Trong lòng Lạc Thanh Hoài rất rõ ràng, Cam Kiến Cương nhất định đã chết từ sớm. Bất kể là Long Hạo Kiệt hay là Cam Lê thì đều không thể để Cam Kiến Cương tồn tại. Hắn nhận lấy thi thể, thứ nhất là tôn trọng người chết, thứ hai là tránh cho đám Cam Lê lấy thi thể Cam Kiến Cương làm lá chắn chạy ra ngoài.
Một người giữ ải vạn người khó vào, chỉ cần hắn giữ cửa tốt, tầng hầm không có cửa sổ, đám Cam Lê trên cơ bản không có khả năng xông ra.
Nhưng Lạc Thanh Hoài có thể tính tới việc Cam Lê lấy thi thể làm lá chắn, lại không tính đến Cam Lê còn lấy người sống làm lá chắn thịt.
Lạc Thanh Hoài bị trúng đạn, hơn nữa vừa rồi còn phí một giây xác nhận sống chết của Cam Kiến Cương, chờ hắn khôi phục thì Cam Lê đã tránh sau ba tấm chắn thịt sống vọt ra ngoài.
Khoảng cách quá gần, căn bản không phù hợp nổ súng, Lạc Thanh Hoài một chân đá qua thì ba người đổ hai người. Lạc Thanh Hoài vung tay, báng súng gõ lên sau cổ người còn lại, người đó cũng đổ theo.
Nhưng Cam Lê đã vọt ra, vừa chạy vừa bắn phá Lạc Thanh Hoài. Mà hai người vừa rồi bị Lạc Thanh Hoài gạt ngã cũng không sốt ruột chạy trốn, mà nằm trên mặt đất nhặt súng lên, cũng bắt đầu đánh hắn, nhìn dáng vẻ thế là liều chết cũng muốn đưa Cam Lê ra ngoài.
Người này cũng thật giỏi lung lạc nhân tâm, khó trách có thể một lần lại một lần dẫn dắt tổ chức tội phạm.
Ngăn cách hai kẻ ngã vào trong phòng, lực chú ý của Lạc Thanh Hoài đều đặt lên người Cam Lê.
Thân là một cảnh sát, không đến thời điểm bất đắc dĩ thì sẽ không nổ súng, chẳng sợ đối mặt với mình chính là một tội phạm cực hung cực ác.
Cam Lê lúc này đã chạy tới cửa cầu thang, Lạc Thanh Hoài chuẩn bị đuổi theo, đối phó với một mình Cam Lê thì hắn vẫn là có nắm chắc.
Nhưng vào lúc này, Cam Lê bỗng nhiên xoay người, vọt đến chỗ Lạc Thanh Hoài.
Tình huống là như thế nào?
Lạc Thanh Hoài đột ngột không kịp phòng bị, lăn ra sau, phía sau lưng nóng rát đau đớn, hẳn là bị đạn bắn trầy da, cũng may không phải thương nặng.
Nhưng Cam Lê tại sao lại đột nhiên chạy lại?
Lạc Thanh Hoài rất nhanh đã nghĩ ra, trên đó có người!
Không phải người của Long Hạo Kiệt đã trở lại chứ?
Người trong phòng lúc này nghe được động tĩnh, cũng mở cửa hướng ra bên ngoài.
Lạc Thanh Hoài vốn dĩ đã chiếm ưu thế, nháy mắt lại chật vật.
Không có cách nào, chỉ có thể nổ súng.
Lạc Thanh Hoài nhắm ngay Cam Lê, bỗng nhiên nghe thấy trên lầu một truyền đến một giọng nói.
"Người bên trong nghe rõ, các người đã bị bao vây, mau buông vũ khí..."
Lạc Thanh Hoài kêu to một tiếng: "Hứa Diệu!"
"Lạc Thanh Hoài?" Giọng Hứa Diệu vừa vang lên, người đã không màng nguy hiểm nhảy xuống.
Hứa Diệu đã đến, làm đám Cam Lê phân tâm, áp lực của Lạc Thanh Hoài chợt giảm.
Ngay sau đó, rất nhiều cảnh sát lần lượt nhảy xuống.
Đạn của nhóm Cam Lê rất nhanh đã bắn hết, rất nhanh đã bị bắt giữ.
Lạc Thanh Hoài thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói với Hứa Diệu: "Biệt thự này hẳn có chứng cứ buôn lậu ma túy của bọn chúng, các người cẩn thận lục soát một chút."
Hứa Diệu lúc này vừa còng xong Cam Lê, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lạc Thanh Hoài cả người đầy máu, lập tức sợ hãi: "Cậu bị thương? Tiểu Vương, lấy hòm cấp cứu tới đây!"
Cánh tay Lạc Thanh Hoài trúng hai phát súng, phía sau lưng cũng bị cọ sát đầy máu, lại lăn trên mặt đất hai vòng, máu tươi trộn lẫn bùn đất, thoạt nhìn vô cùng chật vật."
"Không cần, thương nhẹ." Lạc Thanh Hoài tùy tay cởi áo dính máu ra, quấn lên miệng vết thương trên cánh tay, lộ ra cơ thể rắn chắc, "Hoắc Chu đâu?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT