Lạc Thanh Hoài về đến nhà, trong tay còn cầm đùi gà.
"Đùi gà ở đâu đấy?" Mẹ Lạc hỏi.
"Hoắc Chu ca ca đưa." Lạc Thanh Hoài đưa đùi gà đến trước mặt mẹ Lạc.
Mẹ Lạc lắc đầu, "Mẹ không ăn, con ăn đi."
Lạc Thanh Hoài vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích.
Mẹ Lạc bất đắc dĩ, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, sau đó đẩy tay nó ra, "Con ăn phần còn lại đi."
Lạc Thanh Hoài đứng bên cạnh gặm đùi gà, mẹ Lạc cúi đầu nghĩ vài chuyện.
Một lúc sau, cô quay đầu muốn hỏi Lạc Thanh Hoài vài cái, lại nhìn thấy Lạc Thanh Hoài đang gặm cả xương.
Mẹ Lạc quay mạnh đầu nhìn trời, bàn tay đặt bên người trong phút chốc nắm chặt thành quyền.
"Mẹ." Lạc Thanh Hoài kéo tay cô.
Mẹ Lạc quay đầu, cố gắng trấn tĩnh, mỉm cười hỏi, "Thanh Hoài thích ăn đùi gà sao? Tối nay chúng ta cũng làm đùi gà ăn có được không?"
Lạc Thanh Hoài gật rồi lại lắc, "Con thích đùi gà này, bởi vì ca ca đưa."
Mẹ Lạc giật mình, "Con thích Hoắc Chu ca ca vậy sao?"
Lạc Thanh Hoài dùng sức gật đầu.
Hoắc Chu rất tốt, nói nó là đứa nhỏ ngoan nhất khu tập thể này.
Trước kia người khác đều nói nó cổ quái, nói nó đáng sợ, nói nó có bệnh, tới bây giờ vẫn không có ai khen nó đáng yêu... Không, đã từng có. Nhưng người kia lại mất rồi.
"Vậy con có biết cha anh Hoắc Chu là ai không?" Mẹ Lạc lại hỏi.
Nó cảm thấy chú Hoắc cũng rất tốt, vừa rồi nó đi nhận sai, chú Hoắc không những không mắng nó mà ngược lại còn khen nó dũng cảm biết chịu trách nhiệm. Lại dặn dò nó chuyện này dừng ở đây, ngàn vạn lần không cần nói cho mẹ, bởi vì như vậy sẽ làm mẹ lo lắng. Chú Hoắc còn nói, nó là tiểu nam tử hán trong nhà, phải bảo vệ mẹ, không được làm cho mẹ đau lòng.
Lời của chú Hoắc chạm tới tâm Lạc Thanh Hoài, những người khác đều coi nó là một đứa trẻ, cảm thấy nó cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không nói cho nó. Nhưng Lạc Thanh Hoài cảm thấy mình cái gì cũng hiểu, cái gì cũng có thể làm, nhưng chẳng ai tin tưởng nó, kể cả mẹ. Chỉ có chú Hoắc, chỉ có chú Hoắc mới tin tưởng nó có thể bảo vệ mẹ.
Nhưng mà, tại sao chú Hoắc lại là xưởng phó xưởng 306?
Lãnh đạo xưởng 306 chẳng có ai tốt cả!
"Ai, mẹ nói với con cái này làm gì." Mẹ Lạc ảo não, gõ gõ đầu mình, "Hoắc Chu cùng cha mình không có liên quan, con thích ca ca là được rồi, ở chung hòa thuận, đừng có động một chút lại đánh nhau, biết chưa?"
Xem đi, chính là như vậy, cái gì cũng không chịu nói.
Lạc Thanh Hoài thất thần gật đầu.
Buổi tối, trên bàn cơm có thêm một bát đùi gà kho tàu.
Lạc Thanh Hoài chỉ ăn một cái, nó kỳ thật không thích ăn đùi gà, chỉ là chú Hoắc làm đùi gà có hương vị của cha nên nó mới thích.
Buổi tối hôm nay, Lạc Thanh Hoài gặp một ác mộng.
Nó mơ thấy chính mình đá bóng cùng Hoắc Chu, đột nhiên trời mưa to, mưa thật sự rất lớn, Hoắc Chu kéo nó chạy đi tránh mưa.
Nhưng chạy vội, chạy vội, đã chẳng thấy tăm hơi Hoắc Chu đâu.
Những bạn nhỏ khác cũng không thấy, toàn bộ không gian trừ bỏ mưa to cũng chỉ còn mình Lạc Thanh Hoài, nó cô độc đứng giữa màn mưa, giống như giây tiếp theo sẽ bị trời mưa cắn nuốt, nhỏ bé cùng bất lực.
Đỉnh đầu "uỳnh" một tiếng sét, Lạc Thanh Hoài hoảng hốt chạy bừa về phía trước, lại vấp phải cái gì đó trên mặt đất.
Nó vừa giương mắt liền thấy, trên mặt đất có một thi thể, đã bị mưa to cọ rửa đến trắng bệch...
Lạc Thanh Hoài mở to mắt.
Ngoài cửa sổ là vầng trăng tròn, không có mưa to cùng sấm sét, nhưng toàn thân nó đều là mồ hôi, cũng không ngủ lại được.
Lạc Thanh Hoài yên lặng ngồi trên giường một lúc, đột nhiên bò xuống giường, chậm rãi hướng tới cửa sổ.
Cửa số phòng nó trước nay đều đóng kín, rèm cũng kéo che hết.
Lạc Thanh Hoài do dự một lúc, nhẹ nhàng vạch tấm rèm ra một khe hở nhỏ, nhìn ra ngoài.
Phía trước là nhà Hoắc Chu, Hoắc Chu đã nói với nó, từ ban công phòng cậu có thể nhìn thấy sân nhà Lạc Thanh Hoài. Phòng ngủ Lạc Thanh Hoài cùng hướng với sân, cho nên cũng có thể nhìn thấy phòng ngủ của Hoắc Chu.
Lúc này cả khu tập thể đều ngủ say, nhà Hoắc Chu hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Phòng Hoắc Chu tối như mực, cửa sổ so với các nhà khác cũng không khác gì, nhưng Lạc Thanh Hoài vừa liếc mắt một cái liền nhận ra.
Tưởng tượng Hoắc Chu đang ngủ ở một nơi mà nó liếc mắt liền có thể nhìn thấy, trong lòng Lạc Thanh Hoài bình tĩnh một chút.
Có Hoắc Chu thật tốt, đêm tối như vậy cũng không đáng sợ.
Nếu, có thể ở cùng một chỗ với Hoắc Chu thì tốt rồi.
Lạc Thanh Hoài lúc này cũng chẳng thể nghĩ được biện pháp ở cùng một chỗ với Hoắc Chu, chỉ ôm tâm tư hy vọng ngày mai Hoắc Chu có thể đến tìm nó chơi.
Ngày hôm sau, theo thường lệ Lạc Thanh Hoài giúp mẹ Lạc bán đồ ăn sáng.
Lúc nó rửa bát tâm cũng không yên, hôm nay Hoắc Chu có tới tìm nó chơi không?
Mười giờ, Hoắc Chu không tới.
Mười hai giờ, Hoắc Chu không tới.
Tới giờ ngủ trưa của bọn nhỏ trong khu tập thể, Hoắc Chu vẫn không tới.
Mẹ Lạc mỗi ngày đều phải rời khỏi nhà, một mình Lạc Thanh Hoài ngồi trong sân gắp đồ ăn, trong lòng không nhịn được bắt đầu miên man suy nghĩ.
Hay là Hoắc Chu giận nó? Rõ ràng nó đã đồng ý với anh sẽ không kể chuyện đánh nhau ra, kết quả lại không nghe lời.
Hay là Hoắc Chu ngủ cả đêm xong mới kịp phản ứng, nó là quái vật bạo lực nên mới không chơi với nó nữa?
"Thanh Hoài đệ đệ, đi đá bóng không?" Một đám trẻ con đi tới, Hứa Diệu chào Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài vội vàng nghểnh cổ nhìn ra, không thấy được bóng dáng Hoắc Chu mà lại thấy Bàn Đôn.
Trên mặt Bàn Đôn còn vài vết xanh xanh tím tím, nhìn gương mặt bình tĩnh của Lạc Thanh Hoài, không hiểu sao lại thấy có chút sợ hãi, vốn muốn trêu chọc nó, kết quả đi tới rào tre lại rụt về.
"Em không đi." Lạc Thanh Hoài lắc đầu với Hứa Diệu.
Nó không thích đá bóng, lần trước là đi theo Hoắc Chu, lần này không có Hoắc Chu, không cần thiết phải đi.
Lạc Thanh Hoài lại nhịn không được suy nghĩ, nó quả nhiên không giống những người này, đồ bọn họ thích thì nó lại không thích.
Cho nên, Hoắc Chu có phải hay không...
"Thanh Hoài!" Giọng nói quen thuộc lần nữa vang lên ở ngoài rào tre.
Lạc Thanh Hoài đột ngột đứng lên, thiếu chút nữa làm đổ giỏ rau bên cạnh.
Hoắc Chu cưỡi một chiếc xe đạp nhỏ màu xanh đứng ngoài hàng rào, ngoắc Lạc Thanh Hoài, "Mau ra đây, anh đưa em đi chơi."
Lạc Thanh Hoài đặt đồ ăn trong tay xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.
"Mẹ em đâu?" Hoắc Chu nhìn vào nhà, "Anh muốn dẫn em tới vài nơi xa một chút, có cần xin phép không?"
"Mẹ em ra ngoài rồi." Lạc Thanh Hoài chờ mong nhìn Hoắc Chu, "Chúng ta đi đâu?"
"Vậy thì tốt rồi!" Hoắc Chu vỗ vỗ yên xe đạp, "Ngồi lên đi, anh đèo em."
Lạc Thanh Hoài nhìn thấy chỗ ngồi duy nhất kia, "Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà." Hoắc Chu kéo nó một cái, "Anh không cần ngồi, đứng đạp, yên tâm đi, kỹ thuật anh rất tốt."
Lạc Thanh Hoài vẫn do dự.
"Nhanh lên, đừng để Tiểu Thái Dương nhìn thấy." Hoắc Chu giục nó, "Anh trốn cậu ấy nửa ngày rồi."
Lạc Thanh Hoài lập tức ngồi lên, kỹ thuật Hoắc Chu quả nhiên không tồi, vèo một cái liền vững vàng mà đứng đạp.
Lạc Thanh Hoài nhìn chân nhỏ của mình lắc qua lắc lại, hỏi Hoắc Chu: "Tại sao anh phải trốn Tiểu Thái Dương?"
"Cậu ấy muốn anh đi đá bóng." Hoắc Chu cười nói, "Nhưng anh muốn dẫn em đi chơi cái khác."
Cậu nhìn thấy Lạc Thanh Hoài vẫn luôn đi sandal, đoán chừng nó không có giày chơi bóng chuyên dụng. Hơn nữa rõ ràng Lạc Thanh Hoài không biết đá bóng, dẫn nó đi lại đụng độ Bàn Đôn.
Bàn Đôn dù sao cũng vừa mới ăn đòn, hai ngày nay vẫn kiêng kị nó.
"Anh muốn đưa em đi đâu?" Hai má Lạc Thanh Hoài hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, lén lút vươn tay, túm chặt vạt áo Hoắc Chu.
"Sợ à? Em ôm chặt anh đi." Hoắc Chu cảm giác được động tác của nó, "Anh dẫn em tới trường, em hẳn sẽ học ở trường này nhỉ? Chắc hẳn chưa từng tới đây bao giờ rồi."
"Vâng." Lạc Thanh Hoài ôm eo Hoắc Chu, lại nhịn không được hỏi, "Tại sao anh biết?"
"Tiểu mỹ nhân như em mà xuất hiện ở trường thì sao anh lại không biết được." Hoắc Chu đắc ý, "Em vừa mới chuyển tới đây, lại ở trong khu tập thể của chúng ta, nhất định sẽ là học sinh ở đây."
Lạc Thanh Hoài phồng má không biết đang nghĩ gì, mắt to chớp chớp một lúc mới nhỏ giọng đáp lời, "Vâng."
Trường học cũng không quá xa, hai người rất nhanh đã tới.
Đang trong thời gian nghỉ, trường học không có ai, cổng lớn cũng khóa.
Hoắc Chu vô cùng quen thuộc mà dẫn Lạc Thanh Hoài đi trèo tường.
Cậu bò lên đầu tường, sau đó vươn tay với Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài yên lặng buông tay đặt trên mặt tường, nắm chặt tay Hoắc Chu.
Lạc Thanh Hoài không nặng, Hoắc Chu kéo nó lên rồi nhảy xuống trước, dang tay với Lạc Thanh Hoài, "Em nhảy xuống đi, anh đỡ em."
Lực đạo làm cho Hoắc Chu lui về sau vài bước, cuối cùng vẫn là đứng không vững, hai người ôm nhau té lăn ra đất.
Hai người liếc nhau, không hiểu sao đều nở nụ cười, tiếng cười rất trong trẻo, cũng không hiểu tại sao bị ngã mà lại vui vẻ như vậy.
Một lúc sau Hoắc Chu mới bò dậy, "Em xem, trường học của chúng ta rất đẹp đúng không?"
Trường học đúng là rất đẹp, nhưng lực chú ý của Lạc Thanh Hoài lại không đặt ở phong cảnh trường, "Phòng học của anh ở đâu vậy?"
Hoắc Chu chỉ vào một tòa nhà sơn màu đỏ, "Tòa này."
Lạc Thanh Hoài gật đầu ghi nhớ, lại hỏi, "Phòng học của em ở đâu?"
"Em năm nay là lớp hai phải không?" Hoắc Chu hỏi lại, "Ở bên kia, cũng màu đỏ, em nhìn thấy chưa?"
Lạc Thanh Hoài nhìn thấy, nhưng nó lại nhìn thấy sân thể dục thật rộng thật rộng cũng không vui vẻ.
Này không phải quá xa sao?
Thời điểm tan học muốn gặp nhau cũng không được.
"Phòng học lớp ba ở đâu ạ?" Lạc Thanh Hoài lại hỏi.
Hoắc Chu nói, "Lớp ba học cùng tòa nhà với bọn anh."(*)
Buổi tối, Lạc Thanh Hoài hỏi mẹ Lạc, "Mẹ, học kỳ sau con có thể lên lớp ba được không? Sách giáo khoa lớp ba con cũng học xong rồi."
Mẹ Lạc chẳng hiểu gì cả, "Học kỳ sau không phải con vốn học lớp ba sao?"
"Ồ." Ánh mắt Lạc Thanh Hoài sáng lên, lấp lánh vui sướng, đầu đụng phải khung cửa cũng vẫn rất vui vẻ, "Thật tốt quá."
Mẹ Lạc nhìn con trai từ trước đến nay đều thông minh bình tĩnh, vui giận không thể hiện ra đột nhiên trở nên ngốc nghếch, có chút lo lắng.
(*) Hoắc Chu lúc này đang nghỉ hè lớp 4 nên mới nói lớp 3 học cùng tòa nhà. Lớp 5 sẽ học ở tòa nhà đối diện. Ban đầu tui còn tưởng tác giả viết nhầm =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT