*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự việc vật đại diện của trường học bị người làm hỏng khiến lãnh đạo trường đặc biệt xem trọng, lập tức điều tra video giám sát, tìm được hai học sinh nửa đêm lẻn vào khuôn viên trường. Nhưng sau khi biết rõ thân phận hai nam sinh, chủ nhiệm giáo dục vốn chuẩn bị nghiêm khắc trừng phạt bọn họ lại nhất thời do dự, bởi vì bối cảnh gia đình của một trong hai học sinh rất đặc thù. Theo bà biết, khu dạy học đang thi công của trường Thành Tuấn là do mẹ ruột cậu ta quyên tiền xây.

Nhưng mặc kệ như thế nào, hai nam sinh hôm nay vẫn chưa đi học, việc cấp bách là xác nhận an toàn của bọn họ trước. Thầy Đới sáng nay cũng chưa từng buông điện thoại, thường thường liên hệ với phụ huynh của hai nam sinh. Bên Sở Miên chỉ có thể liên lạc được với trợ lý của cha mẹ, mà mẹ Vu Nhiên căn bản không nghe máy. Còn đang vô cùng sứt đầu mẻ trán, thầy Đới cuối cùng cũng thuận lợi nối máy với bản thân Vu Nhiên.

Không đợi thầy hỏi tình huống, Vu Nhiên đã nhỏ giọng nói với điện thoại: "Thầy đợi một chút, Sở Miên còn đang ngủ, bên em không tiện."

Nói xong, cuộc gọi liền gián đoạn.

Vu Nhiên vừa tắm rửa thay quần áo xong đi ra đã thấy Sở Miên nằm trên giường ngủ rồi, bèn rút máy sấy ra, dùng khăn lông thấm khô nước trên tóc.

Tư thế ngủ gật tùy tiện của Sở Miên cũng ưu nhã mười phần, thân thể nằm thẳng, hai tay đặt trên bụng nhỏ. Vu Nhiên đột nhiên nảy ra một ý tưởng, rút một bông hoa hồng nhựa từ bình hoa trên bàn, rón ra rón rén đi qua đặt lên ngực Sở Miên.

Công chúa nhỏ đang ngủ, trong lồng ngực ôm hoa. Vu Nhiên lén cười nhìn hắn.

Di động trên giường rung hai tiếng, Vu Nhiên cầm lên xem, là tin nhắn của thầy Đới, đang chỉ trích cậu đây là lúc nào mà còn muốn quan tâm đến Sở Miên ngủ, quả thực không biết phân rõ nặng nhẹ.

Vu Nhiên đọc xong còn mù mờ, cậu cảm thấy mình phân rất rõ ràng mà... Vốn dĩ Sở Miên chính là càng quan trọng.

Đêm qua Vu Nhiên đã nói với Lý Quế Dung về việc đã qua, cũng thừa nhận bản thân chuẩn bị gây họa, để bà không lo lắng. Lý Quế Dung cũng không tức giận, dù sao bản thân cũng không muốn trường học thu phụ phí linh tinh, chỉ là không đánh giá cao hành động phản kháng của Vu Nhiên, không sinh ra cảm giác ý nghĩa với kết quả. Nhưng là một người mẹ, bà càng không muốn con trai mình học được việc nhẫn nhục chịu đựng, suy xét kĩ vẫn là kệ cậu tùy hứng.

Tranh thủ lúc Sở Miên còn chưa tỉnh, Vu Nhiên hỏi thăm tình hình với đám Phương Chiêu. Cho tới lúc này, phàm là học sinh hay giáo viên đi vào từ cổng chính đều nhịn không được mà dừng chân quan sát pho tượng, vào giờ ra chơi cũng có rất nhiều bạn học vây quanh chụp ảnh, đăng lên tường QQ, chợt cảm thấy nó giống một tác phẩm nghệ thuật phong cách laser hiện đại.

Vu Nhiên nhìn ảnh chụp của các bạn học, gõ chữ: "Ai, đêm qua tao dán xong thì đi luôn, không biết nó ở dưới nắng đẹp như vậy, đáng ra tao nên làm cho nó cái sừng, biến thành ngựa một sừng."

【Ném anh Nhất Châm Linh】: Đừng có nghĩ làm hành vi nghệ thuật nữa, thầy Đới hôm nay rất tức giận, tiết tiếng Anh cũng lười điểm danh, mày trở về phải thừa nhận sai lầm hẳn hoi.

Vu Nhiên hỏi: "Ừ, thế những người khác phản ứng thế nào?"

"Đều cảm thấy rất mới lạ, hơn nữa hôm qua mày tìm nhiều người xin đĩa CD như vậy, hiện tại đều biết là do mày làm." Phương Chiêu lén lút xài di động trong giờ học, "Nhưng bọn họ hình như không phản ứng lại là đây là đĩa CD do trường học cưỡng chế mua."

Gần tới kỳ thi phân lớp, việc đặt hàng tài liệu phụ đạo cũng coi là hợp lý, các bạn học nhiều lắm oán giận tài liệu quá đắt vài câu, cũng không mẫn cảm tới mức nghi ngờ tính hợp lý của phụ phí. Vì thế, mọi người nhìn thấy pho tượng tuấn mã của trường "rực rỡ hẳn lên" cũng chỉ là tò mò vây xem trong chốc lát, không thảo luận nhiều về nguyên nhân sau lưng.

Nhưng lớp 10A1 biết chuyện này Sở Miên cũng tham dự, việc này không tương xứng với tính tình thường ngày của nam sinh, cho nên mật độ bàn tán cao hơn một chút. Thôi Hà dứt khoát viết giúp hai người tổng kết nguyên nhân hậu quả, đăng lên tường QQ cùng vòng bạn bè WeChat, kêu gọi các bạn học chú ý tới việc thu phí của trường học.

Nhân số hỗ trợ chuyển phát tuy tính là khả quan, nhưng cảm xúc của các bạn học cũng không dao động quá lớn.

Tới thời điểm nghỉ trưa, dưới pho tượng tuấn mã xuất hiện hai chồng sách luyện tập do học sinh vứt bỏ.

Ban đầu, những thứ này không có chút thu hút nào, nhưng không bao lâu lại nhiều thêm vài chồng. Chờ tiếng chuông thứ hai buổi trưa vang lên, khu dạy học lục tục có người ra ném sách, toàn bộ đều là sách vở bọn họ chưa từng sử dụng, có người còn dán một tờ giấy lên - giấy lộn vô dụng.

Đám học sinh đi ngang qua phát hiện, người ném tài liệu dường như toàn đến từ khối mười một mười hai.

Thôi Hà quen biết vài đàn anh đàn chị lớp trên, theo chân bọn họ hỏi thăm một chút, biết được trước khi có kỳ thi quan trọng thì trường học đều đặt tài liệu phụ đạo cho học sinh, có một số tài liệu chưa từng được giáo viên sử dụng, chỉ để tích bụi. Hơn nữa lấy danh nghĩa trường học nhập tài liệu từ hiệu sách có thể hưởng ưu đãi, nhưng khi thu phí học sinh vẫn yêu cầu giá gốc.

Mọi người có phần bất mãn với việc này, nhưng không đến trình độ bùng nổ, trước sau cứ tích góp dần dần, mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng hôm nay biết được lớp mười có hai cậu đàn em trực tiếp lựa chọn phản đối, những đàn anh đàn chị đó đồng cảm như bản thân mình cũng bị, tự nhiên sẵn lòng ủng hộ bọn họ.

Cuối cùng, trên "tường thổ lộ của trung học Thành Tuấn" cũng xuất hiện một tuyên bố mới: "Các đàn em không sợ, đàn anh đàn chị cùng sát cánh với các em."

Tài khoản này được rất nhiều học sinh khối mười chú ý, trong lúc nghỉ trưa bọn họ lại thảo luận "đàn em" trong lời này là chỉ ai. Sau đó mọi người mới hậu tri hậu giác hiểu được, mảnh nhỏ chia năm xẻ bảy của đĩa CD dán trên pho tượng là chứng minh của việc lợi ích bị xâm phạm của họ, dưới ánh nắng mặt trời vừa rực vỡ vừa chói mắt.

Kết thúc giờ nghỉ trưa, xung quanh pho tượng chất đầy sách luyện tập cùng bài thi, lớp mười hai sắp tốt nghiệp đóng góp nhiều nhất.

"Kiểm điểm tớ viết xong rồi, phỏng chừng tới hai ngàn chữ đi. Sở Miên cậu viết chưa, có muốn tớ dạy cho không?" Vu Nhiên ngồi trên taxi nói.

Giờ này khắc này, hai nhân vật chính trong sự kiện đang trên đường tới trường học, bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị xử phạt, nói không chừng còn phải tự tay cọ rửa sạch sẽ keo cường lực trên pho tượng.

Sở Miên ngậm một túi sữa bò, lắc đầu: "Tôi cảm thấy nếu chỉ là viết kiểm điểm thì xử phạt quá nhẹ."

"Thì hẳn cũng không thể trừng phạt đi, trước kia không phải cậu đã nói là trường học sẽ cho cậu nhiều ưu đãi, không có khả năng phạt cậu sao?" Vu Nhiên nhớ lại cẩn thận, "Nếu hai ta đều làm việc giống nhau, trường học không xử phạt cậu thì khẳng định cũng không thể bên trọng bên khinh mà chỉ xử phạt tớ, đúng không?"

Sở Miên hút một ngụm sữa lớn, cân nhắc ý tứ lời này của Vu Nhiên.

Hắn buông ống hút, xoay mặt cười như không cười hỏi lại: "Cậu có khác lợi dụng tôi chỗ nào không?"

Vu Nhiên đúng lý hợp tình: "Cậu tự nguyện mà."

Sở Miên cười khẽ, uống cạn sữa bò Vu Nhiên mua cho hắn.

Hai người tới cổng lớn trường học, thấy một vòng sách vở lộn xộn dưới pho tượng đồng, đang bị bảo vệ thu dọn lại. Bọn họ chưa kịp tìm bạn học khác để hỏi rõ ràng tình huống đã bị thầy Đới nổi giận đùng đùng đưa tới văn phòng Chủ nhiệm giáo dục.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới, Chủ nhiệm giáo dục không lạnh giọng nghiêm nghị như trong tưởng tượng, khuôn mặt ngược lại bình tĩnh, thậm chí nhìn ra vài phần hòa ái, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.

Sở Miên sợ Vu Nhiên nói chuyện không rõ trật tự bèn thay cậu trả lời, vì đảm bảo chủ ý việc phá hoại pho tượng của trường là do mình khơi mào, như vậy có thể giúp Vu Nhiên tránh bị phạt thêm.

Chủ nhiệm giáo dục gật đầu, ôn hòa nói với Sở Miên: "Ừm, vừa rồi chúng tôi đã liên hệ với mẹ em. Mẹ em có thể hiểu được ý tưởng của hai em, nhưng mẹ em cũng đề nghị nếu lần sau hai em gặp vấn đề khác thì đừng hành động cực đoan như vậy, có thể ý kiến với giáo viên chúng tôi trước."

Việc Diệp Chi Hàm để ý tới chuyện này nằm ngoài dự kiến của Sở Miên, lúc suy đoán mẹ tức giận hay thất vọng, trong lòng Sở Miên ngược lại lại có một tia vui sướng.

Tiếp đó, Chủ nhiệm giáo dục dùng lời nói thấm thía mà giáo dục tư tưởng bọn họ, nhìn ra được dường như bà không có tính toán trừng phạt nghiêm khắc, hai người cúi đầu ngoan ngoãn lắng nghe, thường xuyên tích cực gật đầu, giả bộ dáng vẻ làm người phải biết hối cải.

Rời khỏi phòng giáo vụ, hai người lại bị thầy Đới kêu tới văn phòng, trực tiếp mắng bọn họ một trận, phạt làm vệ sinh hai tuần.

Trên đường về phòng học, Vu Nhiên hỏi: "Hiện tại làm sao bây giờ, tớ thấy ở bên ngoài có rất nhiều sách, lãnh đạo trường cũng không thể làm bộ không nhìn thấy chứ?"

"Chỉ cần bọn họ muốn thì sẽ không nhìn thấy." Sở Miên điềm nhiên như không, "Nhưng cũng không sao, dù sao hiện tại các bạn học đều cảnh giác, nếu lần sau trường học lại cưỡng chế mua sách thì cũng không đơn giản như vậy."

"Nếu có lần sau thì tớ sẽ đi kêu cha tớ." Vu Nhiên hạ quyết tâm, "Để cha làm loạn, trước kia ổng đi làm, ba ngày hai lần lại tìm lãnh đạo từ chối tăng ca."

"Tất cả đều thành công?"

"Cuối cùng bị khai trừ." Vu Nhiên nhếch miệng cười, "Nhưng năng lực của cha tớ vẫn còn, về sau tìm được công việc tiền lương cao hơn, tiền tăng ca càng cao, hiện tại ổng thích tăng ca nhất."

Sau khi hai người về phòng học, rất nhiều bạn học quan tâm vây quanh, biết hai người không bị trừng phạt nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm, sôi nổi ca ngợi dũng khí của bọn họ. Không riêng gì bạn học, những giáo viên vào lớp sau đó cũng nhịn không được mà nói vài câu về chuyện này.

Giáo viên ngữ văn cũng khó có hôm không viết chính tả, nghiêm túc lại dịu dàng nói cho mọi người: "Một người nếu cái gì cũng đều phản kháng thì chưa chắc là dũng cảm, nhưng nếu một người cái gì cũng đều chịu đựng thì chắc chắn là người yếu đuối. Các em còn đang trong quá trình trưởng thành, thuận theo nguyện vọng của người lớn là theo lý thường, nhưng thỉnh thoảng phản nghịch thì cũng không phải không thể."

Cô Vương vừa dứt lời, Vu Nhiên bèn đi đầu vỗ tay cổ động cho cô, cả lớp đều reo hò ầm ĩ.

Cô xua xua tay ý bảo mọi người yên lặng một chút, đổi đề tài: "Được, nếu các em đều cảm thấy tôi nói rất đúng thì tuần này chúng ta có bài tập về nhà, là lời tôi vừa nói kết hợp với những việc tự thân các em trải qua, viết bài văn sáu trăm chữ, viết vào vở."

Các bạn học trong lớp không kịp trở tay, thảm thiết kêu cô thủ hạ lưu tình.

"Tôi còn chưa nói xong." Cô Vương nhìn về phía Vu Nhiên, "Bài tập này Vu Nhiên không cần viết."

Vừa nghe lời này, hai mắt Vu Nhiên tỏa sáng, ngồi thẳng người, tưởng cô Vương bị tinh thần phản kháng của mình làm cảm động sâu sắc. Kết quả, giây tiếp theo, cô bèn giải thích nguyên nhân: "Mỗi lần tôi đọc văn của em thì rất dễ làm giảm dương thọ, em vẫn là ghi chép bài như bình thường cho tôi đi."

"Không được, em cũng muốn viết văn!"

Cô Vương nhìn sang nơi khác: "Đại biểu môn, thứ hai tuần sau nhớ kiểm tra Vu Nhiên giúp tôi."

"Em muốn viết, em muốn viết! Em mới là nam chính!" Vu Nhiên lớn tiếng ồn ào, "Em viết xong đóng dấu ở dưới, dán lên cửa văn phòng ngữ văn!"

Các bạn học cười rộ lên, không khí lớp học lại hòa hợp như trước.

Sở Miên bất tri bất giác đã quen với không khí cô trò như vậy, tâm trạng cũng thoải mái theo.

Mấy ngày gần đây, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, các nam sinh cũng chưa vội về nhà, chơi bóng rổ ở dưới lầu. Chạng vạng mùa hè vẫn sáng rực như cũ, nhiệt độ trong không khí giảm bớt một chút, còn phảng phất mùi mặt đất bị nướng chín.

Sở Miên vận động một lát, sợi tóc trên trán dính mồ hôi, hắn tạm thời dừng lại, sang bên cạnh nghỉ ngơi vài phút.

Thôi Hà đưa cho họ đồ uống ướp lạnh, Sở Miên nhận lấy, uống một ngụm lớn, ánh mắt vừa lúc dừng trên người Vu Nhiên.

"Có đàn chị tìm tôi xin QQ của cậu, tôi đều từ chối giúp cậu rồi, được chứ?"

"Ừ, cảm ơn." Sở Miên gật đầu.

Từ sau khi công khai thân phận vai chính trong sự kiện pho tượng, tường thổ lộ của trường lại bị tên Sở Miên nhẹ nhàng spam. Không chỉ có hắn, tần suất xuất hiện của Vu Nhiên cũng càng ngày càng cao, quản lý tường thổ lộ không thể không thông báo chỉ cuối tuần mới nhận bài về hai người.

"Tất sát kỹ, phi long hỏa diễm chấn hám long quyển phong - " Bóng rổ chuyền tới tay Vu Nhiên, cậu không chút do dự bước thêm một bước lấy đà nhảy, kêu to ném lên rổ, kết quả quả bóng vô tình đụng phải bảng rổ lại bay ngược ra ngoài.

"Đáng giận! Chỉ thiếu chút nữa!" Vu Nhiên tiếp đất, thở hồng hộc.

Cậu cử động cổ, muốn nghỉ ngơi một lát, bước ra ngoài lại nghe thấy gần đó có tiếng máy ảnh chụp hình.

Tiếng động ở cách đó không xa, thính lực Vu Nhiên nhạy bén, nhịn không được mà nhìn qua bên đó một cái, phát hiện mấy nữ sinh vội vã cất điện thoại đi.

"Mày bị chụp lén, Vu Nhiên." Phương Chiêu nhận ra.

"Vậy sao?" Vu Nhiên rất kinh ngạc, ngẫm nghĩ một lát lại đi qua dò hỏi những nữ sinh kia: "Vừa rồi các cậu chụp ảnh sao?"

Nữ sinh bị bắt ngay tại trận, không biết nên xin lỗi như thế nào: "Rất xin lỗi, tớ lập tức xóa đây."

"Cho tớ xem một cái." Vu Nhiên duỗi tay muốn lấy di động của các cô.

Nữ sinh ngoan ngoãn đưa cho cậu, Vu Nhiên cúi đầu nhìn, vừa lúc là khoảnh khắc bản thân đang nhảy lên không trung. Hình ảnh dừng như vậy có vẻ quá buồn cười khiến cậu không hài lòng.

"Ây da, cậu chụp cái gì vậy, quá khó coi." Vu Nhiên oán giận, "Để tớ tự chụp."

Nói xong, cậu lập tức mở camera chuyển sang camera trước, mỉm cười tự chụp một bức, khiến chủ nhân di động lập tức che miệng, kinh hỉ cười.

Thôi Hà ngáp một cái, nhìn Vu Nhiên bên đó: "Cậu ta làm gì vậy?"

"Tặng ảnh chụp." Sở Miên nói.

Hiện tại nữ sinh có hảo cảm với Vu Nhiên đều biết tìm cậu thổ lộ không được, bởi vì cậu đã từ chối hai hoa khôi, còn tỏ vẻ không có hứng thú yêu đương. Vì thế sau này có người liều mình ôm tâm tình thử một lần, tìm cậu chụp ảnh chung làm kỷ niệm. Chuyện này Vu Nhiên lại không hề từ chối ai, rất vui vẻ phối hợp, nghe người khác khen mình đẹp trai cũng rất vui vẻ.

"Đệch, thật hào phòng." Thôi Hà ý vị thâm trường mà cười cười với Sở Miên, "Cậu không nói với cậu ta rằng loại hành vi này sẽ càng hấp dẫn lực chú ý của nữ sinh sao?"

Tầm mắt Sở Miên rời khỏi Vu Nhiên, giọng nói buồn bực: "Vì sao tôi phải nói cho cậu ta?"

"Cậu không so đo là được." Thôi Hà đưa cho hắn một chai Pocari Sweat, "Cậu đưa cho Vu Nhiên đi, không cần cảm ơn."

Sở Miên không nhận, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Vu Nhiên, nói: "Cậu ta hẳn là không khát, cậu uống đi."

Nói xong, hắn trưng vẻ mặt vô cảm ra, một lần nữa trở lại sân chơi bóng.

Thôi Hà cảm thấy ý ngoài lời của Sở Miên là "Làm cậu ta khát đi", cô không nhịn được mà bật cười, cất chai nước đi.

"Vu Nhiên!" Phương Chiêu gọi một tiếng, "Nhanh lên, còn thiếu mày thôi, đừng lề mề."

Vu Nhiên đồng ý, nhưng quay đầu lại lập tức trò chuyện cùng mấy nữ sinh kia.

Mà đề tài thảo luận lại triển khai xung quanh Sở Miên.

"Đúng đúng đúng, Sở Miên chạy cự ly dài rất lợi hại." Vu Nhiên hưng phấn giới thiệu với các cô, "Nhảy song diêu(*) cũng rất lợi hại, thoạt nhìn không mất sức một chút nào... Nhưng mà tớ chưa thấy cậu ta đá cầu bao giờ, cậu ta nói không chơi, buộc dây cũng không, tớ phỏng chừng cậu ta ngại động tác đá cầu quá khó coi nên mới không chơi."

(*) Nhảy song diêu: nhảy dây với tốc độ cực cao

Nữ sinh vui vẻ cười nói, dò hỏi cậu tính cách Sở Miên có phải lạnh lẽo đến mức không hợp lòng người hay không, Vu Nhiên lập tức phản bác: "Sao có thể như vậy chứ, Sở Miên rất nóng, chỗ nào cũng nóng."

Khi nữ sinh thuận miệng nói một câu "Sở Miên chơi bóng thật đẹp trai", Vu Nhiên cũng muốn thay các cô bổ sung toàn diện: "Không chỉ khi chơi bóng đẹp trai đâu, khi cậu ấy làm bài tập cũng rất đẹp trai."

Người khác không nghe thấy bọn họ nói chuyện cái gì, chỉ nhìn ra được không khí chỗ bọn họ rất sôi động. Bóng rổ trong tay Sở Miên không có người nhận, hắn đập hai cái tại chỗ, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà ném qua chỗ Vu Nhiên, lăn vào giữa hai chân cậu.

Vu Nhiên quay đầu lại, đối diện với tầm mắt Sở Miên.

"Trượt tay." Sở Miên như không có việc gì, "Cậu đem về đây đi."

"Ừ." Vu Nhiên tích cực đồng ý, cầm bóng đi tới hướng Sở Miên.

Vừa rồi cậu nói chuyện quá nhiều nên miệng khô lưỡi khô, tìm Sở Miên muốn lấy nước uống. Sở Miên thất thần nâng tay, đột nhiên nhớ tới bản thân vừa uống, lại muốn rũ tay xuống.

Nhưng Vu Nhiên lại nhanh hơn một bước, vặn nắp chai nước bổ sung ion kia ra. Đại não Sở Miên trống rỗng một chút, cứ như vậy nhìn Vu Nhiên ngửa cổ uống vài ngụm.

... Ở vị trí mình từng dán môi.

Vu Nhiên uống đủ rồi, vặn nắp lại đưa cho hắn. Sở Miên lắc thấy bên trong không còn nhiều nước lắm, lại nhét vào tay Vu Nhiên, vội vàng nói: "Cậu dứt khoát uống hết đi."

"Được." Vu Nhiên uống một hơi cạn sạch, còn thuận tay ném cái chai sang bên cạnh.

Ánh mắt Sở Miên nhìn chằm chằm cái chai kia, thấy nó vẽ một đường cong parabol đẹp đẽ trên không trung, sau đó trực tiếp rơi vào thùng rác.

"Wow, tớ ném quá chuẩn! Khoảng cách xa như vậy!" Vu Nhiên vô cùng đắc ý, quay đầu bắt lấy Sở Miên, "Thấy không? Tớ cũng quá trâu bò!"

Cậu chờ mong Sở Miên khen ngợi, nhưng đối phương không nói gì, ném cánh tay mình ra rời đi.

... Trước khi đi còn trừng mắt lườm mình một cái.

Vu Nhiên theo sau truy hỏi: "Làm sao vậy?"

Sở Miên không hé răng.

"Bởi vì tớ ném chai của cậu sao? Cũng đã uống hết rồi mà. Cậu muốn tích chai bán lấy tiền?"

Sở Miên hít sâu, nhẹ giọng nói: "Tôi chuẩn bị tự tay ném."

"Ồ." Vu Nhiên hiểu rõ, thì ra Sở Miên cũng muốn dùng cái chai "ném rổ".

Cậu ngẫm nghĩ, cảm thấy trình độ của Sở Miên chắc chắn ném một phát là trúng.

"Được, cậu chờ tớ." Vu Nhiên xoay người tới thùng rác, "Tớ nhặt về cho cậu."

- ------

Cô Vương: @Vu Nhiên

Cô Vương Vu Nhiên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play