Nam sinh đương tuổi dậy thì vĩnh viễn lách không khỏi đề tài trưởng thành, che che giấu giấu lẫn nhau trước phụ huynh giáo viên, lại trò chuyện thật vui vẻ với các bạn đồng lứa tại trường học. Sở Miên không phản cảm những nội dung này, hắn chỉ là không hiểu được, rõ ràng mọi người đều không có kinh nghiệm, vì sao bọn họ còn có thể không kiêng nể gì mà đùa cợt giảng giải đủ mọi loại tư thế mịt mờ lại hạ lưu, chẳng lẽ không có chút liêm sỉ nào sao?
Càng làm hắn không dự kiến được là không ngờ Vu Nhiên cũng có chỗ tương tự với những nam sinh thấp kém đó, thậm chí còn gọi điện thoại khoe khoang cái gì mà kiên trì thời gian dài ngắn, vì thế hình tượng trong lòng Sở Miên càng thêm điên đảo, so với Muggle thì càng thêm ngu ngốc.
Vì thế, suốt tháng ba này, "Mị Mị chán ghét hết thảy" cứ như vậy mà tràn ngập tên Vu Nhiên. Lần này đến lý do chán ghét Sở Miên cũng không buồn tự hỏi nữa, trực tiếp lặp lại hai chữ kia như viết cho hả giận, bút máy ấn trên trang giấy ra dấu thật sâu.
Viết đến cuối cùng, Sở Miên phát hiện trang thừa của sổ không còn nhiều lắm, kiên trì không đến tháng tư là hết. Trước khi mua sổ mới, những trang trống này có thể dùng để ghi những thứ khác.
Hắn ngẩn người vài phút, kẻ một đường ngang ngắn lên trang giấy mới.
Kỳ thi cuối tháng làm nóng không khí còn hơn mùa xuân, giờ nghỉ trưa trong buổi thi cho phép học sinh tự do ra vào cổng trường. Vu Nhiên mỗi lần đều phải đi McDonald ăn hamburger hai tầng, còn kêu gọi các bạn bè cùng nhau đi.
Phương Chiêu đổ hết một hộp khoai chiên vào khay ăn, đổ thêm hai gói tương cà chua, quay mặt nói với Triệu Vô Lực: "Mày học tao ăn này, khá thích."
Triệu Vô Lực phản ứng chậm hơn người khác nửa nhịp, chờ cậu ta đổ sốt ra khay chấm nhỏ mới nhớ tới lời Phương Chiêu nói, không khỏi có phần tiếc nuối.
Hai người ngẩng đầu, phát hiện Sở Miên ăn một cây khoai mới chấm sốt một chút, động tác ưu nhã đối lập với bọn họ. Phương Chiêu không khỏi tán thưởng: "Sở Miên, cách ăn của cậu là tớ thấy cao cấp nhất."
"Cao cấp chỗ nào?" Vu Nhiên tò mò thò lại gần, "Này đã là gì, tao ăn khoai chiên còn không cần chấm tương cà, cao cấp hơn!"
"Xì." Chu Duy Tê ở bên cạnh cố ý cười nhạo một tiếng, "Này tính là gì, tao ăn khoai chiên chỉ ăn ruột."
"Tỏ vẻ cái đếch gì, mày ăn cho tao xem!"
Triệu Vô Lực phát hiện bọn họ bắt đầu đấu đá, bản thân cũng không cam lòng yếu thế: "Này tính là gì, tao ăn khoai chiên chỉ ăn tương cà!"
Nói xong, cậu ta liền cúi đầu vươn đầu lưỡi, đưa một lượng lớn tương cà trên khay vào miệng. Tương cà đặc sệt đỏ thẫm dọc theo khóe môi cậu ta thong thả chảy xuống, tựa như máu tươi đầm đìa, ghê người như vậy, những người khác nhìn đến sửng sốt.
Phương Chiêu nhanh chóng ngăn cậu ta lại: "Anh, không đến mức ấy, đừng như vậy..."
Vu Nhiên lập tức thoải mái cười to, ngày thường cậu bị người ta đánh giá là "đồ ngốc" đã thành quen, nhưng Triệu Vô Lực còn ngốc hơn mình, bởi vậy sinh vật đứng thứ hai chuỗi thức ăn từ dưới đếm lên đột nhiên sinh ra cảm giác ưu việt, nhịn không được mà nói: "Triệu Vô Lực, mày là người duy nhất khiến tao bội phục vì chỉ số thông minh thấp! Ha ha ha ha..."
"Cậu có biết cậu ta cùng trường thi với tôi không?" Giọng Sở Miên chậm rì rì bay tới.
Vu Nhiên đang cười cười chợt im lặng, cúi đầu cắn hamburger.
Qua nửa buổi, cậu mới mở miệng lại: "Kỳ thật khoai tây chấm sundae(*) là ngon nhất, chúng mày biết chứ?"
(*) Sundae: 1 loại kem tráng miệng, bao gồm nhiều muỗng kem phủ sốt hoặc siro và một số loại topping khác như hạt rắc, kem đánh bông, kẹo dẻo, đậu phộng, anh đào maraschino hoặc các loại trái cây khác.
Cậu lấy mấy cây khoai chiên xoay xoay trong sundae chocolate, cách ăn này lập tức bị mọi người ghét bỏ, sôi nổi công kích "khẩu vị hắc ám". Vu Nhiên cũng không cãi lại, lấy một cây lớn dứt khoát đưa tới bên miệng Sở Miên.
Sở Miên theo bản năng ngậm lấy, kem nhanh chóng tan ở đầu lưỡi, hương vị càng thêm ngọt lành. Hắn quên phân biệt khoai chiên chấm sundae có vị gì, không tự giác mà nuốt xuống, trong đầu chỉ còn sự thật "Vu Nhiên đút cho mình ăn".
"Ăn ngon chứ?" Vu Nhiên chờ mong hỏi.
Sở Miên gật đầu có lệ.
Loại hành động giữa nam sinh này... đại khái coi như thân mật đi. Sở Miên chú ý động tác tiếp theo của Vu Nhiên, thấy cậu không đút cho những người khác mới yên tâm dời tầm mắt.
Hôm nay, sau khi trở về, trên sổ Sở Miên lại có thêm nhiều đường kẻ ngang.
Sau đó hắn liên tục tự hỏi, vì sao Vu Nhiên lại chỉ tự tay đút khoai chiên cho một mình mình, rõ ràng lúc ấy khoảng cách với Chu Duy Tê còn gần hơn. Cuối cùng hắn đưa ra một kết luận: bởi vì Vu Nhiên cảm thấy khoai chiên chấm sundae ăn ngon nhất, cho nên mới cố ý cho hắn.
Chiếu theo suy nghĩ này, Vu Nhiên cảm thấy phim đen là đồ vật đáng quý nên mới truy hỏi hắn muốn xem hay không; Vu Nhiên cảm thấy tự an ủi là việc thoải mái nhất nên mới mời hắn cùng nhau... Xét đến cùng, Vu Nhiên giống như coi trọng hắn hơn so với những người bạn khác.
Sở Miên bừng tỉnh, tim đập nhanh hơn, đồng thời cũng tin suy đoán này.
Hắn dùng sức mím môi, không muốn cười rộ một mình trong phòng, nhanh chóng mở "Mị Mị chán ghét hết thảy" gạch hết tên Vu Nhiên.
Mấy đợt mưa xuân qua, không khí Dung Cảng vừa trong lành lạnh lẽo lại vừa sạch sẽ. Trải qua kỳ thi cuối tháng, đám học sinh mong tới kỳ nghỉ đầu tiên của học kỳ này, dáng vẻ Vu Nhiên hôm nay tan học thoải mái hơn ngày thường.
Cậu vào cửa nhà, nghe thấy mẹ chửi ầm lên, cúi đầu phát hiện trên mặt đất nhiều thêm một đôi giày da của đàn ông.
Là cha – Vu Nhiên nhẹ nhàng phán đoán loại tình huống này.
Cậu về nhà có thể tính là yếu tố làm cha mẹ tạm dừng khắc khẩu, Lý Quế Dung bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra, cha theo sát sau đó, mà Vu Tẫn đã ở bàn ăn đợi thật lâu. Bọn họ không ai nhớ rõ lần trước một nhà bốn người đoàn tụ là khi nào, nhưng hiện tại ở một chỗ cùng ăn cơm, mọi người không có ai lộ vẻ vô cùng chống đối hoặc hoài niệm.
"Ngu ngốc, đúng là đồ ngu ngốc." Hỏa khí của Lý Quế Dung còn chưa tiêu sạch sẽ, nhịn không được mà nói chuyện với hai thằng con trai, "Đầu óc hai đứa chúng mày ngốc chính là từ cha chúng mày, mỗi lần anh ta làm việc ngu xuẩn mẹ cũng ngại nói với hai đứa. Cán chổi nhựa trong nhà bị hỏng, mẹ kêu anh ta đến siêu thị mua cái mới, kết quả anh ta mua về xong, chúng mày đoán xem làm gì?"
Lý Quế Dung nói, cười lạnh một tiếng: "Anh ta gỡ cán chổi mới ra, đổi lên cái cũ."
Bà xoay mặt trừng người đàn ông: "Anh mẹ nó cảm thấy cái chổi đó vô dụng đúng không?"
Vu Huy khinh thường nhìn bà: "Không khoa học, chỉ số thông minh của con trai đều di truyền từ mẹ, hai đứa nó ngốc không liên quan tới tôi."
Lời này làm Lý Quế Dung tức giận tới trợn trắng mắt, bà đặt chén "cộp" một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vu Nhiên cùng Vu Tẫn: "Chúng mày thấy chưa, tên ngốc này nghe người ta nói cũng không bắt được trọng điểm, mẹ hết cách thật sự."
Hai thiếu niên không có hứng thú tham dự cha mẹ cãi nhau, chỉ cười cười, cúi đầu ăn cơm.
Vu Huy không tính nói chuyện cùng Lý Quế Dung, xoay mặt hỏi hai đứa con gần đây học hành như thế nào. Vu Tẫn mới lớp bảy, bài tập mỗi đêm đến mười giờ là có thể làm xong, mà Vu Nhiên thì mỗi ngày đều qua nửa đêm rạng sáng mới ngủ, điều này làm Vu Huy rất đau lòng.
Ông vỗ bả vai Vu Nhiên, thở ngắn than dài: "Đều do cha không bản lĩnh, nếu cha là tham quan thì tốt rồi, đưa hai đứa đến trường học tốt nhất, đút tiền cho giáo viên, để bọn họ không quản hai đứa, muốn chơi thế nào thì chơi."
Đầu đũa của Lý Quế Dung chỉ chỉ trỏ trỏ Vu Huy trên không trung: "Hai đứa mày nghe một chút, cẩu này nói là tiếng người sao?"
Vu Tẫn không nhịn xuống, cười ha ha.
Vu Nhiên an ủi cha: "Cha, không có việc gì, chờ cha phất nhanh rồi để chúng con đi cửa sau cũng không muộn."
"Đứa nhỏ ngốc, làm sao cha có thể phất nhanh được."
"Mau câm miệng!" Lý Quế Dung giận không thể át mà đá ông.
Lần này Vu Huy trở về là bởi vì đi tảo mộ mẹ Tết Thanh Minh. Khi mẹ còn sống, quan hệ mẹ chồng nàng dâu với Lý Quế Dung rất tốt đẹp, vì thế vợ chồng hai người mỗi năm đều đồng hành đi thăm mộ, giả bộ như lúc còn yêu nhau, ở trước bia dong dài mấy phen.
Vu Nhiên cùng Vu Tẫn học tập quan trọng hơn, chỉ cần ở trong nhà đợi bọn họ trở về.
"Tại sao cha mẹ còn không ly hôn?" Vu Tẫn nằm trên giường chơi trò chơi trên di động, hỏi anh trai, "Em cảm thấy duyên phận giữa bọn họ đã hết, có thể tìm cho chúng ta cha mẹ mới, như vậy chúng ta liền có thể có bốn phần tiền tiêu vặt!"
Vu Nhiên đang thưởng thức vở Sở Miên cho mình, thuận miệng nói: "Chuyện người lớn, trẻ con như chúng ta không cần lo."
"Anh năm nay đã mười sáu rồi."
"Dù tao có hai sáu thì trong mắt cha mẹ cũng vẫn là trẻ con thôi, mày thì càng là."
Vu Tẫn buông di động xoay người, gãi gãi mặt, hỏi: "Anh biết cha mẹ quen biết nhau như thế nào sao, tại sao em không nhớ rõ bọn họ từng nhắc tới."
Vu Nhiên cũng không có ấn tượng nhiều lắm, từ khi cậu bắt đầu có ký ức, hình thức ở chung của cha mẹ đã không có liên quan đến chữ "hòa thuận". Nhưng cậu từng lật xem album trong nhà, cha mẹ trẻ tuổi cùng mặc quần áo trường nghề của thành phố, kề vai sát cánh, tươi cười rạng rỡ, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Giống tuổi mình hiện tại.
Còn đang nhớ lại ảnh chụp, cậu nghe thấy cửa nhà truyền đến tiếng chìa khóa. Lý Quế Dung một mình trở lại, dáng vẻ cả tâm thần cùng thể xác đều mệt mỏi, mắng Vu Huy: "Mẹ thấy là anh ta cùng đám đàn bà ngoài kia ve vãn đến không biết chính mình là ai, đến mộ đã quỳ xuống khóc, nửa ngày mới phát hiện khóc sai phần mộ."
Vu Nhiên hỏi: "Vậy sao mẹ không ngăn cha lại?"
"Mẹ cản anh ta làm gì, để mẹ ruột anh ta trên trời nhìn xem hiện tại anh ta là dạng đức hạnh gì." Lý Quế Dung nặng nhọc thở dốc: "Tức muốn chết, thấy mặt cha mày một lần chẳng khác nào giảm thọ một năm."
Bà về phòng một mình, yên tĩnh nghỉ ngơi thật lâu, cảm xúc hòa hoãn mới đi ra tìm hai con trai nói chuyện.
"Vu Tẫn, học kỳ này mày có yêu sớm không?" Lý Quế Dung chất vấn, "Mẹ nói cho chúng mày, tìm vợ không thể tìm ở tuổi này, không nhìn ra người ta tinh anh hay ngu ngốc. Hai đứa đều ngu ngốc giống cha chúng mày, đừng đi ra ngoài hại đời tiểu cô nương nhà người ta."
Hai anh em đồng thanh đồng ý.
Vu Tẫn trực tiếp hỏi bà: "Hai người vẫn tách ra sao?"
Lý Quế Dung thở dài, xua xua tay không trả lời.
Bà lười giải thích cho bọn nhỏ rằng thứ như "tình cảm" có hạn sử dụng, nhưng lại giống đồ ăn qua đêm, ném đi thì đáng tiếc. Hơn nửa đời bà luôn có hình bóng Vu Huy bên cạnh, niên thiếu còn kinh diễm, chỉ vì kiến thức quá nông cạn, hiện tại hoàn toàn tỉnh ngộ lại vẫn tự nguyện dây dưa như vậy, không biết là phân cao thấp với ai.
Bà đơn giản không nghĩ tới chuyện này nữa, thấy Vu Nhiên đang xem vở viết, bà cảm thấy trấn an rất nhiều: "Mày mấy ngày nay đều rất chuyên tâm, có phải sắp thi rồi không?"
"Con thi xong rồi."
"Ừ, cố gắng nỗ lực." Lý Quế Dung cuối cùng cũng nở nụ cười, dịu dàng xoa xoa đầu Vu Nhiên: "Về sau thi vào trường đại học tốt một chút, để mẹ hỏi đồng nghiệp xem hiện tại ngành nào đứng đầu."
Vu Nhiên không nói gì, an tĩnh làm bài.
Chờ mẹ đi ra ngoài, Vu Tẫn nhỏ giọng nói: "Anh còn chưa nói cho mẹ rằng anh muốn học mỹ thuật."
"Không vội, về sau nói." Vu Nhiên đeo tai nghe lên, cúi đầu đọc vở.
Kỳ nghỉ Thanh Minh ba ngày vội vàng trôi qua, khi đi học lại là ngày công bố thành tích thi cuối tháng.
"162" là xếp hạng toàn khối của Vu Nhiên, mặc dù tiến bộ hơn trước kia rất nhiều nhưng còn có chênh lệch rõ ràng với tiêu chuẩn lớp thực nghiệm. Này có ý nghĩa những lần thi tiếp theo cậu đều phải khiến hạng tăng gấp đôi, nếu không thì không có cách kéo được điểm trung bình một năm.
Vu Nhiên cuối cùng cũng phát hiện, thì ra thi vào lớp thực nghiệm khó hơn mình tưởng tượng rất nhiều, kiến thức cao trung không dễ hiểu như sơ trung, vận khí thi trung khảo của cậu chưa chắc có thể gặp lại.
"Sở Miên..." Vu Nhiên hơi chán nản, xoay người ghé vào bàn Sở Miên, "Nếu không thì tớ lên núi bái Phật vậy."
Thời điểm chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất của bệnh ngủ rũ trước kia Sở Miên cũng từng thi cuối kỳ đứng hạng hơn một trăm, hắn cẩn thận nhớ lại lúc đó phải trả giá bao nhiêu vất vả để lên lại được những hạng đầu. Nhưng hắn không muốn Vu Nhiên chịu áp lực quá lớn, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cố lên."
Nói xong, hắn giơ tay véo véo mặt Vu Nhiên, đã lâu không gặp lại cảm xúc mềm mại này.
Sở Miên vừa mới buông đầu ngón tay, tay bỗng nhiên bị Vu Nhiên cầm lấy.
Hắn thấy trên mặt Vu Nhiên lại tràn đầy ý cười ngời sáng, kiên định nhìn mình, sang sảng nói: "Vì cậu, tớ sẽ."
Hai chữ "vì cậu" có lực sát thương vô cùng lớn, Sở Miên cũng không thèm để ý tay đang bị Vu Nhiên nắm, hấp tấp cùng đối phương liếc nhau, sau đó vui mừng lan tràn trong lòng.
Trong nháy mắt nào đó, Sở Miên mơ hồ đưa ra kết luận, thái độ Vu Nhiên đối xử với hắn bất đồng với những người khác.
Chính mình giống như... là người càng quan trọng.
"Ừ." Sở Miên không nói nhiều, suy nghĩ cặn kẽ mà nhếch khóe miệng, cũng trở tay cầm bàn tay Vu Nhiên.
Hắn đang quý trọng giờ khắc nay, Vu Nhiên đột nhiên "Ha" một tiếng, nhanh chóng áp mu bàn tay của hắn xuống mặt bàn, sau đó diễu võ giương oai mà hô một câu "Tớ thắng rồi!"
Sở Miên ngơ ngẩn nhìn tay hai người, không hề có cảm giác vi diệu như vừa rồi, càng giống như vừa bị bẻ cổ tay một cái.
... Chính mình vẫn là người thua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT