Dịch: A Ly

***

"Chị chính là chủ nhân của em mà!" Linh Âm trả lời rất đương nhiên, hoàn toàn không chần chừ một chút nào, rõ ràng không hề giống đang nói dối, còn nghiêng đầu nhìn cô, dường như rất kỳ quái tại sao cô lại hỏi một câu như thế.

"Đã nói chị đây không phải..." Quách Quả vừa định giải thích, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại thay đổi cách hỏi, "Tại sao em cứ khẳng định chị là chủ nhân của em thế?"

"Bởi vì chủ nhân là người đầu tiên Linh Âm nhìn thấy khi tỉnh giấc, đương nhiên chị là chủ nhân của em rồi!"

"..." Người thứ nhất cái con khỉ ấy, Tiểu An thì sao hả? Nhóc ném cậu ấy đi đâu rồi?

"Hơn nữa..." Linh Âm chớp mắt, lại bổ sung thêm một câu, "Linh Âm thích nhất hơi thở trên người chủ nhân."

"..." Hơi thở, ý nó là linh khí sao? Cứ theo cách nó nói, chẳng lẽ cứ tùy tiện tìm một vật có linh khí là nó sẽ nhận chủ luôn à?

"Linh Âm sẽ không bao giờ phải rời xa chủ nhân nữa!" Cô bé lại hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, một lần nữa ôm chặt chân cô.

Quách Quả nhìn bộ dạng cô bé như một món trang trức đang treo trên chân mình thì cảm thấy đau đầu, đám khí linh các ngươi nhận chủ tùy tiện quá rồi đấy! Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người có linh khí liền nhào lên gọi chủ nhân. Nhóc không có tiết tháo như thế, những khí linh khác có biết không đấy?

Mà, khoan đã! Ánh mắt đầu tiên ư?

Cô vội vàng kéo "đồ trang sức" ra, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, hỏi: "Nhóc nói tỉnh lại ý là như thế nào?"

"Chính là tỉnh lại đó!" Cô bé vội vàng dùng tay nhỏ che mắt lại, sau đó mở tay ra, nghiêm trang chớp mắt làm mẫu một lần, lại mang theo một chút tủi thân, nói: "Trước đó, nơi ấy tối đen như mực, đáng sợ cực kỳ, em đợi lâu ơi là lâu, mới chờ được chủ nhân tới."

Đen như mực là cái quỷ gì? Đồn công an đáng sợ như thế ư?

"Vậy trước khi nhóc ngủ say thì sao?" Quách Quả tiếp tục hỏi, "Trước đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhóc lại ngủ say?"

"Trước khi ngủ say..." Linh Âm sửng sốt một chút, bắt đầu cố gắng nhớ lại, dường như gặp phải đề bài khó, cả khuôn mặt nhỏ đều nhăn tít, sau đó lắc đầu mếu máo nói, "Linh Âm... Linh Âm không biết."

Mày Quách Quả càng nhăn dữ dội hơn, cũng không nghi ngờ cô nhóc này nói dối nữa, bởi vì khí linh vốn không biết nói dối là gì, đặc biệt còn liên quan tới vấn đề nhận chủ.

"Vậy nhóc tỉnh lại vào lúc nào?" Cô hỏi tiếp.

Linh Âm bẻ ngón tay nghiêm túc đếm, một lúc sau mới giơ hai bàn tay mũm mĩm lên, bật sáu ngón tay nói: "Sáu ngày, Linh Âm tỉnh lại vào giờ Dậu sáu ngày trước."

"Sáu ngày trước..." Cô cẩn thận suy nghĩ, sau đó đột nhiên trợn trừng mắt lên.

Khoan đã! Giờ Dậu sáu ngày trước, chẳng phải là lúc căn nhà nhỏ vuột khỏi tay cô sao?

"Nhóc tỉnh lại ở nơi nào?"

"Linh Âm không biết!" Cô nhóc lắc cái đầu nhỏ, "Nhưng ở đó có rất nhiều cây có lá màu đỏ."

Lá cây màu đỏ? Chẳng phải là rừng phong kia sao? Lúc này đang là mùa thu, vừa dịp lá cây chuyển sang màu đỏ.

Trong lòng cô có một suy đoán lớn mật, muốn lập tức chạy tới hồ Minh xem xét.

"Linh Âm, nhóc ở đây, không được chạy lung tung, chị phải ra ngoài một lúc." Nói xong liền cầm lấy chìa khóa, định ra ngoài.

Đang chuẩn bị mở cửa, đột nhiên quần bị một bàn tay nhỏ kéo lại, quay đầu thì thấy Linh Âm nước mắt lưng tròng nhìn mình, "Chủ nhân... Ngài định vứt bỏ Linh Âm ư? Em thật sự rất ngoan, rất có ích! Ngài... có thể nghĩ thêm một chút nữa được không?" Cô bé khóc lóc giống hệt một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi, lại cắn chặt môi dưới, không để tiếng khóc bật ra.

Quách Quả chỉ cảm thấy lương tâm như bị đâm một dao thật mạnh, đây là pháp thuật công kích của khí linh à?

"Chị chỉ ra ngoài thôi, không phải... Thôi, bỏ đi, cùng đi nào!" Nói xong liền bế đứa trẻ trên mặt đất lên, cùng nhau ra ngoài.

Linh Âm lập tức như ánh mặt trời ló rạng sau cơn mưa, nước mắt ngay lập tức ngừng rơi, nhanh tới mức choáng váng, còn thuận tay ôm chặt lấy cổ cô, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai cô.

Bản thể của Linh Âm vốn là pháp khí, hơn nữa chỉ là cái chuông nhỏ, trừ phi nó cố tình dùng tu vi để tăng thể trọng của bản thân, nếu không bản chất của nó cực kỳ nhẹ, cho nên Quách Quả bế suốt đường đi cũng thấy rất nhẹ nhàng.

Nửa tiếng sau, hai người đã tới chỗ rừng phong bên cạnh hồ Minh. So với lúc phá trận lần trước, giờ trong rừng đầy người đi dạo. Cô thả đứa bé trên tay xuống, sau đó đổi thành dắt tay nó, đi lòng vòng nửa ngày mới tới được chỗ từng bày trận pháp.

Có lẽ do đã được dọn dẹp qua nên không còn nhìn thấy dấu vết của trận pháp nữa. Cô nhìn khắp xung quanh, cuối cùng dừng ở chỗ tảng đá từng bị cô đánh nứt vì tưởng là mắt trận.

Quan sát kỹ, vết nứt trên tảng đá càng rõ ràng hơn, đặc biệt là cái khe ở giữa bề mặt có thể nhét vừa một ngón tay, kéo dài quanh tảng đá. Cô ghé sát mắt nhìn, quả nhiên cảm giác còn linh khí sót lại tản ra từ bên trong.

Linh Âm cũng lắc bàn tay nhỏ, chỉ vào cục đá, ngoan ngoãn nói, "Chủ nhân, chủ nhân, em chui ra từ đây này."

Không ngờ mình sẽ đoán trúng, cô kinh ngạc quay đầu: "Nhóc là trận khí!"

Cái gọi là trận khí, chính là pháp khí dùng để bày trận.

Từ trước đến nay, chúng thường được dùng để áp trận, nhằm gia tăng tính công kích hoặc khả năng phòng ngự của trận pháp. Chỉ có tu sĩ không thiếu pháp khí cao cấp mới dám lựa chọn dùng cách này để bày trận. Dù sao, trận pháp luôn cố định ở một chỗ, bày một trận khí tức là đã mất đi một pháp khí rồi.

Cô lặng lẽ đoán xem rốt cuộc là tu sĩ trâu bò nào, bày trận khí thì cũng thôi đi, không ngờ còn là trận khí đã sinh ra khí linh nữa chứ. Chưa bao giờ gặp tu sĩ nào thừa tiền như thế, phỏng chừng còn giàu có hơn cả đống tài sản có thể nuôi sống được cả một môn phái của sư huynh nhà cô.

Linh Âm nghiêng đầu, vẻ mặt mê mang: "Chủ nhân ơi, trận khí là gì ạ?"

"Em không biết ư?" Cô ngẩn ra một chút, không phải cô nhóc này đã ở trong trận pháp này rất lâu hay sao? "Lúc chủ nhân của em dùng em để áp trận đã không dặn dò gì sao?" Rõ ràng Linh Âm là pháp khí dùng để áp chế con yêu thú cấp mười kia, sao lại không nắm rõ nhiệm vụ của bản thân được nhỉ?

Linh Âm lắc đầu, khuôn mặt nhỏ càng mơ hồ, "Chủ nhân, ngài muốn dặn dò em cái gì sao?"

"Chị không nói mình, ý chị là..."

Khoan khoan!

Cô nói được một nửa liền dừng lại, quan sát Linh Âm từ trên xuống dưới một cái, tức khắc có một phỏng đoán rất to gan, "Linh Âm, em... lớn chừng nào rồi?"

"Dạ?" Cô bé ngẩn người, khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn như quả mướp đắng, làm như rất khó trả lời.

"Ý chị không phải chân thân của em!" Cô vội vàng bổ sung thêm một câu, "Ý chị là, em thức tỉnh linh trí, hóa thành khí linh được bao lâu rồi?"

"Cái này em biết nè!" Cô bé lập tức vui sướng, giơ tay nhỏ lên trả lời, "Em mới tỉnh được có sáu ngày thôi, nhưng em đã sinh ra được một năm ba tháng rồi, thế nên là, em hơn một tuổi rồi."

"..."

(⊙_⊙)

Đệch! Không ngờ đúng thế thật!

Thảo nào con bé này lại có dáng vẻ trẻ con. Dáng vẻ khi hóa hình của khí linh có liên quan tới bản thể của nó. Cô vốn cho rằng, vì chân thân của nó là chuông đồng, thứ này hay dùng cho trẻ con, thế nên nó hóa thành dáng vẻ trẻ con cũng là bình thường. Giống cái chuông kia của cô ấy, khi cô xuyên không tới còn là trẻ con, sư phụ đã buộc nó lên chân cô. Ngày ấy, lúc sư phụ nhặt cô mang về, chính vì không có thời gian để mắt tới nên dứt khoát thả cô chạy rông khắp núi, buộc cái chuông cũng là để tiện tìm người mà thôi.

Nhưng cô không ngờ rằng, dáng vẻ này của Linh Âm không phải bị ảnh hưởng từ bản thể, mà là nó vốn dĩ chỉ là khí linh mới sinh linh trí không được bao lâu. Thảo nào lúc cô hỏi chuyện về chủ nhân trước của nó, nó lại mờ mịt thế.

Như vậy, lúc trước nó nói người đầu tiên nó nhìn thấy là cô, không phải là chỉ lúc cô phá trận rồi đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play