Editor: Yuu
Sở Mịch bị lôi kéo tới buổi tọa đàm của học viện Công Quản, thiếu chút nữa là cạch mặt Kiều An.

Không chút gì liên quan tới việc học cũng như việc lựa chọn nghề nghiệp tương lai của cô ấy cả, cô ấy tức suýt nữa muốn hộc máu: “Thật muốn tức chết mà! Cũng không biết kiếp trước tớ thiếu nợ gì cậu nữa?”

Nghĩ rồi nghĩ mãi, tròng mắt Sở Mịch đảo liên hồi: “Kiều An, nếu hai người thành đôi thật, có phải nên phát một hồng bao lớn cho tớ không? Nếu không có tớ, hai người có thể quen nhau được sao?”

Kiều An tìm một chỗ ngồi không xa lắm, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, Phó Cảnh Tri đang nói chuyện cùng với mấy lão sư, bên môi là một nụ cười nhẹ.

“Điểm tâm của cậu đời này tớ sẽ bao toàn bộ.” Cô có lệ trả lời.

Sở Mịch “xì” một tiếng: “Quỷ hẹp hòi, Kiều keo kiệt.”

Nghe cô ấy nói vậy, Kiều An nhớ tới lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Cảnh Tri, lúc ấy, cô còn cho rằng anh chính là một ông cụ non nghiên cứu sinh.

Đại khái chính là duyên phận!

Cô tự nhủ vô cùng chắc chắn.

Buổi trưa hôm nay, Kiều An với Sở Mịch ăn cơm trong nhà ăn của F đại, mới ăn được một nửa, cô nhận được một bức ảnh từ Phó Cảnh Tri, là một cái thiệp mời theo phong cách cổ xưa. Nghe nói có lão sư ở học viện Công Quản đã bao hai bàn tại nhà hàng trà kiểu Hongkong ở gần trường, còn phát cả thiệp cưới nữa. Phó lão sư đặc biệt chụp thiệp mời gửi cho cô, nói là không thể để mẹ anh biết được, mấy năm gần đây anh đều nhận được thiệp đỏ, sợ đến lúc đấy không biết nói với mẹ như thế nào.

“Được, nếu về sau thành thật, tớ sẽ gửi cho cậu một cái bao hồng bao thật lớn.” Kiều An nhớ lại, sửa lại lời nói.

Sở Mịch nhướng mày, lại thấy buồn cười.

Kiều An quay bút trên tay, vẫn luôn nhìn Phó Cảnh Tri. Anh đứng ở đằng trước, trong tay lúc này còn cầm theo tờ giấy, nam lão sư bên cạnh đưa cho anh một cây bút, anh lấy tay để lót, ở trên tờ giấy A4 bắt đầu viết viết gì đó.

Mấy lão sư bên cạnh đều gật đầu liên tiếp.

Sở Mịch nhìn theo cô rồi lại cúi xuống, click mở thư mục ảnh chụp, trong đấy có ảnh của Hàn Chinh, giơ ra trước mặt Kiều An: “Này, người chị em, chớp mắt một cái mà nhìn xem, Hàn Chinh so với Phó Cảnh Tri đẹp hơn nhiều! Còn nữa, chẳng qua cậu chưa nhìn thấy cảnh Phó lão sư tranh luận với sinh viên, lúc đó, xì…”

Quả nhiên, Kiều An bị chú ý bởi bức ảnh, lại thật nghiêm túc nhìn người con trai mặc tây trang, đi giày da trên màn hình. Chờ cô xem xong liền đẩy tay Sở Mịch ra: “Không cảm nhận được.” Chính là cảm thấy Phó Cảnh Tri so với Hàn Chinh đẹp hơn nhiều.

Sở Mịch trừng mắt liếc cô một cái: “Cậu đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi!”

“Cảm ơn vì đã khích lệ.” Kiều An tiếp lời.

Lại đổi lấy vài cái nhìn xem thường.

Giảng đường không lớn lắm, sinh viên lục tục ngồi đầy phòng, Phó Cảnh Tri ở trên nhìn lướt qua một vòng, rốt cuộc cũng tìm thấy Kiều An đang đấu võ mồm với Sở Mịch.

Đuôi mắt nhanh chóng nhiễm ý cười, thật lâu cũng chưa tan đi.

Tọa đàm bắt đầu, chủ giảng là một lão sư vô cùng lạ, Phó Cảnh Tri ngồi ở hàng phía trước, chỉ có thể thấy bóng lưng. Sở Mịch nghe đến mơ màng sắp ngủ, trán bỗng nhiên run lên một cái, cô ấy lấy từ trong túi xách thời khóa biểu được phát ngày hôm nay.

“Này, cầm đi.” Hung hăng nhét vào trong tay Kiều An.

Kiều An liếc mắt nhìn một cái, hai mắt đều sáng lên: “Người chị em, cảm tạ.” Vừa nói vừa lấy điện thoại ra đánh dấu lại những tiết học của Phó Cảnh Tri.

Thời khóa biểu trong một tuần có ba tiết của Phó Cảnh Tri.

Cận thủy lâu đài, cô đang tính toán là sẽ tới học vào những tiết đó.

Sở Mịch nhìn Kiều An như vậy, thò lại gần, chỉ vào tên “Tần Triệu”: “Một ba năm, cậu nhìn xem, kiếp trước không biết có phải vận khí của tớ tốt quá không, đời này tớ phải học cùng với người tiền nhiệm lẫn đương nhiệm của cậu?”

Thứ sáu là tiết của Tần Triệu.

Kiều An trực tiếp bỏ ngoài tai mấy chữ “tiền nhiệm đương nhiệm” của cô ấy, hưng phấn ghi chú lại, bắt đầu tính toán có nên đi học ngay tiết đầu tiên không.

“Đồ đầu đất!” Sở Mịch cạn lời, hung hăng mắng một câu, sau đó ghé vào trên bàn mà ngủ.

Kiều An không thèm để ý tới, đôi mắt trước sau vẫn dính chặt lấy màn hình điện thoại.

Phó Cảnh Tri: [Ngày mai có đi tập yoga không?]

Sau khi Phó Cảnh Tri tìm thấy vị trí của cô, lặng lẽ quay đầu lại nhìn mấy lần. Vẫn luôn thấy cô chỉ cúi đầu, dường như đang nghiêm túc làm gì đó, anh nhịn không được mà gửi tin nhắn cho cô.

Kiều An: [Có.]

Khóe môi Kiều An cong lên, tiếp tục gõ chữ: Phó lão sư, sau khi tập xong anh có muốn đi bắn cung không? Đã lâu rồi tôi không chơi.

Phó Cảnh Tri: [Có thể, trưa mai Chu Hoan bay về, sau khi đón em ấy xong chắc tôi sẽ tới thẳng đó để tập thể hình? Sau đó em có muốn tới nhà tôi tìm em ấy không, nghe nói em ấy mang về cho em không ít đồ?]

Một cái tin nhắn rất dài, Kiều An vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phó Cảnh Tri cũng đang hơi nghiêng đầu, cùng cô đối mắt, hai người nhìn nhau cười.

Kiều An: [Cũng được, anh lái xe sao?]

Phó Cảnh Tri: [Tôi lái, buổi tối để tôi đưa em về nhà nhé?]

Kiều An vô thức định nhắn lại là “được”, nhưng nghĩ Chu Hoan vừa mới về, chắc anh cũng bận, nhắn lại: “Thôi không cần, buổi tối tôi sẽ tự về.”

Phó Cảnh Tri nắm chặt điện thoại, trầm mặc chốc lát, có lẽ cô ấy cảm thấy buổi tối anh đưa cô về không được thoải mái lắm, rốt cuộc là không thể kiên trì nữa.

Tiểu Triệu trong tiệm bỗng nhiên gọi điện cho cô, Kiều An nhìn mọi người xung quanh đều đang yên tĩnh nghe giảng, lập tức từ chối, lại nhắn lại hỏi cô ấy có chuyện gì.

Tiểu Triệu: [Trong tiệm xảy ra chuyện, chị Hạ bất tỉnh rồi! Hiện tại em đang đưa chị ấy tới bệnh viện. Chị, nếu chị không bận chuyện gì thì nhanh chóng trở về nhé!]

Kiều An gấp gáp lay Sở Mịch bên cạnh: “Người chị em, cậu nghe tiếp đi nhé, tớ phải về đây, trong tiệm có chút chuyện.”

Nói xong, khom lưng, lén lút rời đi.

*

Hôm sau, Kiều An đành phải từ chối cuộc hẹn với Phó Cảnh Tri. Hạ Lan bị tụt huyết áp, bác sĩ yêu cầu cô ấy phải nằm trên giường nghỉ ngơi, bởi vì trong tiệm thiếu đi trụ cột là cô ấy, mọi người trong tiệm đều vô cùng bận rộn. Kiều An đành phải vào bếp tự thân xuất mã, nhưng trình độ của cô không thể nào bằng Hạ Lan được, bất đắc dĩ phải giảm bớt đơn đặt hàng.

Tuy rằng hôm nay vô cùng tiếc nuối vì không thể nhìn thấy Phó Cảnh Tri, nhưng cô không phải là người dễ bị tình yêu làm cho mù quáng, lúc nào cũng đâm đầu vào nó. Tâm tư cô vẫn luôn đặt vào tiệm bánh ngọt là trên hết, vô cùng chuyên chú làm bánh.

Lúc trước Kiều An đi học làm bánh ngọt, ba mẹ cô vô cùng phản đối, bọn họ còn nhờ Hứa Nụ cùng không biết bao nhiêu người thân họ hàng tới khuyên cô. Cuối cùng họ đành phải chịu thua mà thỏa hiệp với cô. Cô nhớ rõ lúc đó có rất nhiều bạn học cùng lớp châm chọc mỉa mai cô. Vì thế, Sở Mịch đã nói với cô rằng, cô phải dùng chính thực lực của mình mà vả thằng vào mặt họ.

“Chị, có người tìm chị.” Tiểu Triệu đẩy cửa vào, vì không mang khẩu trang nên không dám đi vào bên trong, chỉ đứng ở cửa nói: “Là khách quen.”

Kiều An đang bận trang trí Tuyết Mị Nương, đầu không ngẩng lên nói: “Chị đang bận, em đón tiếp đi.”

Tiểu Triệu quay đầu nhìn thoáng một đôi nam nữ đang đứng trước quầy thu ngân nói: “Là Phó lão sư và Chu Hoan.”

Tay Kiều An run lên, bánh Tuyết Mị Nương suýt nữa rơi từ trên bàn xuống, may mà cô kịp thời bắt được. Đáng tiếc, mấy miếng xoài nhỏ trên bánh vẫn rơi ra, cô đau lòng không dứt nhìn hình dạng bánh bắt đầu bị biến dạng.

“Bảo họ chờ chị 5 phút.” Cô nhướng mày, đem bánh Tuyết Mị Nương bị hỏng để sang một bên, do dự nói: “Bảo chị đang bận.”

Tiểu Triệu giơ tay “OK”, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Phòng bếp lại yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng nồi nước sôi “phụt phụt” của một đầu bếp khác vang lên. Tim Kiều An đập càng ngày càng nhanh hơn, tâm trí vô cùng hoảng loạn, bắt đầu luống cuống chân tay.

Sau đó, cô nhanh động tác hơn, rồi bỏ khẩu trang xuống đi ra ngoài.

Phó Cảnh Tri và Chu Hoan đang ngồi ở trên ghế dài, Kiều An bước nhanh tới: “Sao hai người lại tới đây vậy?”

Kiều An nhìn Chu Hoan vài lần, phát hiện hai anh em nhà này sau khi ra ngoài một chuyến, đều đen đi không ít.

“Còn không phải tại chị sao! Chị bận như vậy, bọn em đành phải tự tới tìm chị.” Chu Hoan ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt phát ra một tia hài hước: “Đây, đích thân mang tới cho chị. Thịt đã giao đến tận cửa, ngoại trừ chị ra, không ai được đãi ngộ như thế này đâu đó.”

Kiều An nhìn sang Phó Cảnh Tri, anh an tĩnh ngồi, mỉm cười nhìn hai cô. Tia cười kia như ánh trăng chảy xuôi, rất đẹp.

“Quan hệ giữa chúng ta không bình thường, người khác thật sự không được đãi ngộ như này đâu đó.” Chu Hoan cười tủm tỉm nhấn mạnh.

Phó Cảnh Tri ho nhẹ, Chu Hoan lập tức ngồi thẳng dậy, lấy bọc mỹ phẩm dưỡng da trong túi ra: “Tất cả đều là những thứ chị nhờ mua đó, còn son Dior là em tặng chị, không cần cảm ơn.”

Tiểu Triệu đem tới hai ly nước chanh, Kiều An tự mình đưa tới nói: “Cảm tạ, cảm tạ.”

Chu Hoan liếc mắt nhìn Phó Cảnh Tri: “Được chị phục vụ tận nơi thế này sướng thật.”

Kiều An đưa nước chanh tới cho Phó Cảnh Tri, anh nói cảm ơn, sau đó hỏi cô: “Hạ Lan không có chuyện gì chứ?”

“Bị tụt huyết áp, gần đây chắc mệt mỏi quá.” Cô do dự, rối rắm chớp mắt một cái: “Còn nữa vẫn luôn trốn tránh Mục Thừa Dương.”

Phó Cảnh Tri nhíu mày, lại thực mau buông ra: “Đã ăn tối chưa?”

Lúc này chưa đến 6 giờ, cô lại còn đang bận nữa.

Kiều An không nghĩ được anh chuyển đề tài nhanh như vậy, nhất thời không đuổi kịp, Tiểu Triệu đứng bên cạnh thò đầu vào cướp lời: “Chưa ăn đâu, Kiều Nhi hôm nay ngoại trừ ăn trưa ra đều chưa ăn gì cả.”

Quả nhiên, sắc mặt Phó Cảnh Tri thay đổi ngay lập tức.

Anh nhìn Chu Hoan, cô ấy ngay lập tức hiểu ý, lôi kéo Kiều An ngồi xuống bên cạnh mình: “Máy bay hạ cánh trễ giờ, vừa mới xuống đã đến đây luôn, bụng em bây giờ rất đói.”

“Hả, vậy em muốn ăn gì? Chị mời em ăn.” Kiều An nhìn thấy ánh mắt của hai anh em nhà này trao đổi với nhau, cũng không muốn vạch trần: “Em cứ chọn đi, cơm hộp cũng được.”

Chu Hoan mở khóa màn hình điện thoại ra: “Vậy thì em không khách khí nha.” Vừa nói vừa nhìn Phó Cảnh Tri.

Kiều An gật đầu, hỏi anh: “Tối nay anh không đi tập thể hình sao?”

Phó Cảnh Tri mím môi: “Ừ, Chu Hoan nhắn tin cho tôi nói máy bay hạ cánh muộn, tôi xem thì thấy không kịp thời gian, nên không đi tập luôn.”

Chu Hoan nhìn trúng một nhà hàng Tứ Xuyên, nhìn thực đơn xong ngẩng đầu lên, lặng lẽ đánh giá Kiều An và Phó Cảnh Tri. Rõ ràng cuộc đối thoại của hai người quá đỗi bình thường, nhưng không hiểu sao cô ấy vẫn cảm nhận được chút gì đó ngọt ngào ở bên trong.

Cô ấy muốn hỏi, nhưng lại nghĩ làm người không lẽ lại chen ngang vào.

Là từ khi nào biến thành như vậy?

Cô ấy nhịn lại sự tò mò trong lòng mình, tự nhủ sẽ hỏi sau.

“Chiều nay, huấn luyện viên nhắn tin cho tôi, nói lớp thử nghiệm bắn cung đã kết thúc vào hôm 16 vừa rồi, nếu em cảm thấy hứng thú, có thể đăng ký khóa học mới.” Phó Cảnh Tri nhìn thấy Chu Hoan một hơi đã uống xong ly nước chanh, liền đem cốc của mình chưa uống đẩy cho cô ấy.

Kiều An thấy thế, đi tới quần thu ngân cầm thêm một cốc uống nước tới, để một cốc trước mặt Chu Hoan, lại để thêm một cái cốc nước trước mặt Phó Cảnh Tri.

Chu Hoan yên lặng nhìn, nhịn cười, nhướng mày nhìn Phó Cảnh Tri. Lúc này, nụ cười trên khóe môi anh cũng khẽ nhếch lên, toát ra sự vui sướng không bình thường.

Kiều An rót nước cho Chu Hoan trước, đi đi về về, đầu óc cũng xoay chuyển nhanh hơn: “Phó lão sư, tôi rất hứng thú.”

Phó Cảnh Tri gật đầu: “Tôi cũng…” Hai người cùng nhau đăng ký học sao?

Lời nói còn chưa dứt, liền bị Kiều An cắt ngang: “Nếu không anh làm huấn luyện viên cho tôi?”

Phó Cảnh Tri sửng sốt.

“Tiền thuê huấn luyện viên miễn đi, lên lớp xong, tôi mời anh ăn tối. Phó lão sư, được không?”

Kiều An cười như một con cáo nhỏ.

Thật tốt, lại một lần nữa có thể cận thủy lâu đài, như thế nào cũng đều có thể tới gần Phó Cảnh Tri hơn.

Phó Cảnh Tri cầu mà không được, lại cố ý nhướng mày. Kiều An thấy biểu tình khó xử của anh, có chút sốt ruột nói: “Phó lão sư, tôi không phải là chiếm tiện nghi của anh, cùng lắm thì khóa học đàn tranh của Chu Hoan tôi sẽ tiếp tục tới nhà dạy, được không?”

“Phụt” một tiếng, là tiếng cười của Chu Hoan.

Rốt cuộc không nhịn được nữa, chân cô ấy ở dưới bàn đạp một cái vào chân Phó Cảnh Tri, ánh mắt nhìn qua ý nói “được tiện nghi còn khoe mẽ”.

“Được.” Phó Cảnh Tri cầm cốc nước lên, trên cốc còn phảng phất độ ấm của tay Kiều An, anh nhẹ nhàng dùng sức, đem cốc nước chậm rãi xoay hai vòng: “Lúc nào bắt đầu cũng được.”

Anh nhìn qua, đôi mắt mở to, tim Kiều An chợt như bùng nổ, dường như muốn chết đuối trong mắt anh.

Cô nhanh chóng cúi đầu cố che giấu cảm xúc trong đáy mắt, dứng dậy nói: “Tôi đi xem bánh kem như thế nào đã.”

Cô vừa mới đi được một bước thì cửa tiệm bị đẩy vào, khuôn mặt xinh đẹp của một cô gái rơi vào trong mắt.

Lại là cô ấy!

Nhạc Tư Dư tìm được bàn của bọn họ, Chu Hoan liền đứng dậy ôm chầm lấy cô ấy: “Đẹp không đẹp không, túi TB mà chị chọn cho em ấy.” Vừa nói vừa cầm cái túi trên bàn lên nâng niu như báu vật.

Kiều An đứng tại chỗ, nhìn hai người thân mật ôm nhau, không nói gì.

“Đẹp, chị nhìn qua đã cảm thấy nó vô cùng đẹp rồi.” Nhạc Tư Dư vốn là muốn tới Phó gia lấy mỹ phẩm mà Chu Hoan xuất ngoại mua cho cô ấy, lại nghe nói bọn họ đang trên đường tới đây, thế là cô ấy cũng lái xe tới.

“Cảnh Tri, nghe Chu Hoan nói anh trả tiền cho em ấy sao?” Ánh mắt cô ấy chuyển tới chỗ Phó Cảnh Tri.

“Bị em ấy mặt dày mày dạn quấn lấy, không trả thì em ấy sẽ không bỏ qua.” Anh bất đắc dĩ nói, giọng nói không che được sự sủng nịnh.

Nhạc Tư Dư cười rộ lên, thoáng nhìn thấy Kiều An đứng bên cạnh nói: “Tôi muốn mua một cái bánh kem, cô có thể giúp tôi gói lại không?” Giọng nói vô cùng dịu dàng, như tắm mình trong gió xuân.

Kiều An lặng lẽ lắc đầu nhìn Chu Hoan lấy chiếc vòng cổ dưới áo ra, lại lẫn nữa kéo cánh tay Nhạc Tư Dư khoe, liên tục nói “Đẹp không đẹp không.” Trong lòng cô đột nhiên trầm xuống, sự vui sướng vì có thể được cận thủy lâu đài vừa rồi nhanh chóng bị nước lạnh tạt vào lạnh đến thấu tim.

“Để tôi đi lấy cho cô.” Cô đi về phía quầy thu ngân.

Nhạc Tư Dư xoa đầu Chu Hoan, sau đó đi theo qua đó, nhìn Kiều An thành thạo đóng gói.

Sau đó, cô ấy đặt túi lên quầy thu ngân, dựa vào, hạ giọng nói: “Tính tình Chu Hoan như một đứa trẻ con vậy, tôi quen biết em ấy đã hai mươi năm, em ấy hai mươi năm qua vẫn luôn giống như ban đầu, tính tình vẫn luôn không thay đổi. Tuy rằng luôn ầm ĩ quá mức, nhưng tâm tư em ấy lại rất đơn thuần.”

Kiều An ngạc nhiên ngước mắt lên, nhận thấy Nhạc Tư Dư hôm nay so với mọi ngày không giống.

Đây là đang khoe với cô ba người bọn họ là thanh mai trúc mã sao?

“Cảnh Tri thương em ấy nhất nhà. Mà nghe Chu Hoan nói lần trước cô tới hồ Lô Cô, Cảnh Tri đưa cô đi chơi sao?” Nhạc Tư Dư lại hỏi.

Kiều An khẽ rùng mình, hóa ra điều cô ấy muốn nói chính là như thế này.

Cô đứng thẳng lên, đón nhận ánh mắt đánh giá có phần hùng hổ của Nhạc Tư Dư.

Quả nhiên, giây tiếp theo, đối phương cong môi, cười vô cùng đẹp, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước: “Đợt trước Chu Hoan có hỏi tôi về tin đồn giữa tôi và Cảnh Tri được đăng trên diễn đàn. Tôi có nhìn thấy rồi, bài viết đó viết không tồi, tôi thấy rất thích thú.”

Khuôn mặt đang căng ra của Kiều An rốt cuộc cũng nứt vỡ.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Tư Dư: Nhìn xem mọi người đều chán ghét tôi rồi.

Tác giả: Bởi vì họ sốt ruột chuyện của Phó lão sư và Kiều An thôi.

Nhạc Tư Dư: Ồ, thế không phải nên cảm ơn tôi sao?

Phó lão sư: Hả?

Kiều An: Gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play