*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Hiển thấy Hứa Nụ xoay người đi, đành phải gửi gắm toàn bộ hy vọng với Kiều An.
Anh ta đưa cho cô một bình hồng trà, thuận tay mở nắp bình giúp cô: "Uống đi, em trai anh nói cái này rất tốt cho da, gần đây mỗi ngày nó đều mang cho anh một ít."
Kiều An nhìn chằm chằm bình hồng trà được đưa tới, có chút bất lực, cô biết chính mình chỉ là được hưởng ké thôi, nhưng cũng không thể không nhận được!
"Cảm ơn." Cô tiếp nhận, nể tình uống một ngụm: "Nói đi, tôi không tin cái gì cũng được cho không cả."
Cố Hiển cười, lại lôi từ trong túi ra một tập tài liệu: "Không phải cửa hàng đối diện tiệm em chuẩn bị khai trương sao? Anh đã cho người dò hỏi một chút, là tiệm trà sữa, còn người đứng sau đầu tư và bảo vệ, khôbg chừng lúc khai trương sẽ không thua kém gì bên em đâu."
Ngụ ý là tiệm bánh ngọt của Kiều An chuẩn bị tinh thần nghênh đón kình địch.
Sắc mặt Kiều An tái đi, cô vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn anh ta không nói nửa lời.
Cố Hiển thấy thế, thầm than thở tính tình hai chị em nhà này đúng là giống nhau như đúc, khó trách mỗi ngày Hứa Nụ đều đem người em họ này ra để nói.
"Anh không có ý gì khác đâu, thật sự." Anh ta nhấn mạnh, sợ cô không tin, lại trở về phong thái của ông chủ Cố thị thường ngày: "Cái này chỉ là chuyện nhỏ đối với anh thôi."
Kiều An nhíu mày, lại thực mau dãn ra: "Thương nhân không đủ khả năng thì không thể đứng dậy nổi." Sau một lúc, cô mới nói ra câu này.
Cổ Hiển cảm nhận được sự thất bại, thản nhiên đón nhận lời đánh giá của cô, nói: "Lời này em nói cũng đúng. Kiều An, em quả đúng là em gái của Hứa Nụ, bất kể em gặp chuyện gì, anh đều sẽ đứng về phía em, bất luận em muốn yêu cầu cái gì cứ nói, anh đảm bảo sẽ tận lực giúp đỡ. Nhưng mà, em gái, em cũng có thể ủng hộ anh được không?"
Liền gọi một tiếng em gái, trắng ra là muốn cô trước mặt Hứa Nụ nói mấy lời tốt.
Kiều An rốt cuộc cũng cười: "Anh nói tôi là em gái của chị tôi, không sai, nhưng thực xin lỗi, mặc kệ anh là ai, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tôi vĩnh viễn vẫn đứng về phía chị tôi."
Cô vẫn không đón nhận tập tài liệu trong tay Cố Hiển.
Bộ dạng thê thảm lúc trước của chị họ cô thế nào đến giờ cô vẫn không thể quên được, cô sẽ không để chuyện cá nhân xen vào, muốn mua chuộc cô ư, hiển nhiên là không có khả năng.
Cố Hiển nghe vậy, khẽ thở dài, chính mình cũng không biết là cao hứng hay phiền muộn nữa. Anh ta vẫn đem tập tài liệu đưa về phía cô, thái độ thản nhiên như cũ: "Vậy em cứ coi như là yêu ai thì yêu cả đường đi lối về đi."
Yêu ai yêu cả đường đi lối về mà giúp cô, cũng hy vọng cô sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về mà giúp anh.
*
Buổi tối, Kiều An tới nhà Hứa Nụ, cô tới phòng bếp lấy ra hai cái chén cùng hai đôi đũa, hai chị em ngồi trên bàn ăn cơm, trộn củ cải Tiêu Sơn mà lần trước Hứa Nụ mang về cùng với cải bẹ nhập khẩu.
"Có chuyện gì thì nói đi." Cả buổi tối, thấy Kiều An nhìn cô rất nhiều lần, Hứa Nụ đợi hồi lâu cũng không thấy em gái mình nói gì.
Kiều An thấy thế, đi thẳng vào vấn đề: "Chị cùng với Mr.X tiến triển thế nào rồi?"
Hứa Nụ yên lặng buông đũa trên tay xuống, nghĩ nghĩ: "Vẫn lãng tử như trước, em có tin không?"
Kiều An gắp một đũa mỳ cho vào miệng, nhai chầm chậm: "Thật ra là em cũng không tin." Trầm tư một lúc lâu, cô nói.
"Xem đi, em cũng không tin được." Hứa Nụ nhún vai: "Chị thích anh ta, nhưng lại sợ anh ta ăn chơi như trước. Những người lúc nào cũng mâu thuẫn như chị, người ta thường gọi là Bạch liên hoa (*)."
(*) bạch liên hoa (hoa sen trắng): nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra là trong sáng, ngây thơ nhưng nội tâm thì trái ngược.
Nghe chị mình tự làm tổn hại thanh danh, Kiều An định cười một tiếng rồi chế nhạo thêm hai câu, chỉ là lúc này, cô phát hiện ra chính mình không thể cười nổi.
Cô vẫn luôn cảm thấy, trong nhà Hứa Nụ chính là người có tính cách giống mình nhất, cho nên, rất nhiều thời điểm, Hứa Nụ vô cùng hiểu lời nói của cô, mà chính cô cũng có thể lập tức ngầm hiểu ý tứ trong lời nói của chị họ.
Kiều An cúi đầu, nhìn sợi mì nhạt nhẽo mà mất hứng ăn uống: "Chị, tuy rằng em không thể nào tin được một người lãng tử như vậy có thể quay đầu lại, chỉ là, những lời nói của Cổ Hiển ngày hôm nay làm em có chút do dự."
Hứa Nụ ngạc nhiên: "Bị anh ta mua chuộc rồi à? Kiều Nhi, rõ ràng em không phải là người như vậy mà!"
Kiều An lắc đầu, cắt ngang câu nói của Hứa Nụ: "Sao có thể chứ!" Mím môi, cô nói tiếp: "Chị, anh ta nói với em là yêu ai thì phải yêu cả đường đi lối về của người đó."
Cái câu "yêu ai yêu cả đường đi lối về" rốt cuộc cũng có chút đả động tới cô, mà ánh mắt vô cùng khẩn thiết khi đó của Cố Hiển dường như đã chạm đến tâm can cô.
Hứa Nụ trầm mặc, lúc Kiều An cho rằng cô ấy muốn nói gì đó thì cô ấy chỉ cười mà nói: "Thế còn em? Sớm tìm một đối tượng mà yêu đương đi, đừng có chỉ rúc đầu vào mà kiếm tiền."
Giây phút đề tài được chuyển, Kiều An thiếu chút nữa tức hộc máu.
Thật là nhọc lòng cô lo lắng mà.
Từ nhà Hứa Nụ trở về, Kiều An do dự là nên đặt xe trực tiếp ở đây luôn, hay là đi tới quảng trường thương mại gần đây rồi mới đặt. Ai ngờ, cái ý tưởng vừa mới xuất hiện trong đầu, không biết có phải là bị ma xui quỷ khiến không, cô bước chân về phía quảng trường thương mại.
Thời tiết tháng 5 có chút oi bức, năm nay thời tiết Thượng Hải không được bình thường cho lắm, tháng 5 đã tới mà chốc lại có thể cực nóng, một lát sau đã lại mưa rền gió dữ.
Gần đây thường xuyên mưa to, gió đêm hơi lạnh, Kiều An vừa đi vừa túm chặt lại chiếc áo dệt kim hở cổ, mới kéo được một chút, tiếng mèo kêu vang lên giữa quảng trường quạnh hiu, có chút nổi da gà. Cô nhìn qua, cách đó không xa có một cảnh tượng khiến cô đang lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp vô cùng.
Chưa đến 9 rưỡi tối, Phó Cảnh Tri vẫn đang cho mèo ăn.
Kiều An bước nhanh bước chân hơn, có lẽ là do tiếng bước chân quẫy nhiễu mấy con mèo đang gặm cá khô, không chờ cô đến gần, ba con mèo nhỏ kia liền ném cá khô đi, cùng nhau hướng đến bên cạnh chân người con trai kia mà rúc vào.
Phó Cảnh Tri nghe được tiếng động, anh ngẩng đầu, trong mắt lướt qua một tia cười: "Thật trùng hợp." Rồi lại nhìn cô chằm chằm.
Lần này, anh lại mở miệng trước.
Kiều An suýt buột miệng thốt ra lại nhanh chóng nuốt trở lại: "Là vô cùng trùng hợp thì đúng hơn."
Cô thật không nghĩ tới, vào cái thời điểm này, người con trai này vẫn như cũ đến đây cho mèo ăn.
Ba con mèo nhỏ lại bắt đầu gặm cá khô, Kiều An nắm chặt túi xách. Phó Cảnh Tri vẫn mặc trên mình một bộ quần áo thể thao, đầu gối đang quỳ không chạm đất, trên tay anh còn cầm một chai nước khoáng, bên cạnh còn có một túi mua hàng.
Anh cúi đầu, dường như đang xem ba con mèo ăn cá khô, đèn đường chiều xuống, Kiều An rõ ràng có thể nhìn thấy lông mi của anh phản chiếu xuống mặt đất.
Lông mi của Phó Cảnh Tri khá dài, cô nghĩ như vậy.
Kiều An nhìn đến xuất thần, trên chân bỗng truyền đến cảm giác bị thứ gì đó cọ vào, vẫn là con mèo nhỏ đó, nó dùng móng vuốt cọ cọ lên giày cô, sau đó, một bông hoa mận trắng rơi xuống. Cô thở dài, còn không kịp ảo não, con mèo nhỏ giơ móng vuốt muốn bước qua.
Không kịp lui về, đôi giày trắng của cô quả thực đã biến thành một tác phẩm nghệ thuật nhỏ. Bất ngờ hơn, một bàn tay nhanh chóng duỗi ra, vỗ vỗ lên đầu nó.
Con mèo nhỏ kêu "meow meow" hai tiếng, xoay người cọ cọ vào bàn tay Phó Cảnh Tri, ngoan ngoãn như một chú cún đang quấn lấy chủ.
Kiều An nhịn không được cười ra tiếng, Phó Cảnh Tri đang xoa đầu con mèo cũng cười. Hình như đầu gối anh có chút mỏi, thay đổi tư thế xong, tay phải của anh lại xoa đầu chú mèo con: "Sao giờ này vẫn chưa về nhà?" Tư thế này dường như vẫn chưa thoải mái, cuối cùng, anh trực tiếp ngồi xuống đất.
Bị sốc bởi những hành động bất bình thường của anh, Kiều An ngây người nhìn, chỉ cảm thấy người con trai đang ngồi trên mặt đất trước mặt mình so với Phó lão sư vô cùng nghiêm khắc lại lạnh như băng trên bục giảng vô cùng khác xa. Mặc dù bàn tay thon dài của anh đang vuốt ve đầu chú mèo con kia, dù chỉ là một hành động vô cùng bình thường, nhưng dường như cô cảm nhận được, tâm tình của anh hình như không được tốt cho lắm.
Rõ ràng hôm nay lúc ở phòng tập vẫn bình thường mà.
"Chuẩn bị trở về." Cô đáp.
"Ừ." Phó Cảnh Tri gật đầu, nhìn chằm chằm con mèo nhỏ trong tay không chớp mắt.
Lần trước tâm tình anh không được tốt lắm, chạy chầm chậm trong tiểu khu lại phát hiện ra mấy chú mèo con bị bỏ rơi đang ăn lá nhỏ, sau đó, anh chạy tới cửa hàng tiện lợi mua mấy cây lạp xưởng cùng cá khô, lại tình cờ gặp gỡ Kiều An.
Cũng không biết có phải ăn đến nghiện rồi không, chỉ cần mỗi lần anh chầm chậm chạy qua đây, mấy con mèo nhỏ liền kêu "meow meow" liên hồi, việc cho chúng ăn đã dần trở thành thói quen của anh.
Thật ra hôm nay trước khi đến phòng anh tập đã cho chúng ăn rồi, nhưng đêm nay tâm tình anh thực sự không tốt chút nào, trong lòng còn có một chút hoang mang, vì thế, anh lại xuống cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn, ngồi xổm ở chỗ lần trước tình cờ gặp Kiều An, không nề hà ném cho chúng một ít cá khô.
Không ngờ lại được gặp cô.
"Gần đây không thấy tới lớp dự thính nữa?" Phó Cảnh Tri cúi đầu hỏi.
Kiều An nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Gần đây có chút bận."
Tay trái của Phó Cảnh Tri cũng vuốt ve đầu chú mèo con, hai tay đồng thời làm cùng một động tác: "Muốn tự mình đi giao hàng sao?"
Kiều An cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là cô muốn bỏ chạy, nhưng chân cô lại gần như bất động: "Phải xem tình huống như thế nào đã, nếu tiện đường thì tôi sẽ tự mình đi giao hàng. Gần đây tôi đang giám sát chị họ vận động, nên thường tới khu này để giao hàng."
Anh vuốt ve con mèo, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Đêm nay Phó lão sư có chút khác lạ, anh vừa rồi có nét gì đó như là đang suy nghĩ sự tình, lại dường như chỉ là đang phát ngốc, bộ dạng thất thần có chút đáng thương.
Kiều An nhất thời mềm lòng, cũng ngồi xổm xuống, cô nhặt miếng cá khô trên đất lên đưa tới gần miệng của một chú mèo khác. Nó vẫn luôn cọ cọ vào đôi giày trắng của cô nãy giờ, thấy miếng cá khô, thật cẩn thận ngó tới, ngửi ngửi, nhanh chóng ngậm đi. Rồi sau đó, con cá khô được nó cắn cái đầu ra, nhưng mà nó lại không ăn.
"Kiều An, bạn trai em không đưa em về sao?" Phó Cảnh Tri đột nhiên hỏi.
Kiều An sững sờ, cô không biết phải nói như thế nào, chỉ nhìn anh một cái. Rõ ràng sự chú ý của anh đều dừng trên mấy con mèo, dường như chỉ là lơ đãng hỏi thôi.
"Phó lão sư, tôi không có bạn trai." Cô nghiêm túc đáp.
Phó Cảnh Tri thấy có chút căng thẳng, chú mèo nhỏ bên phải kêu "meow meow" rồi đứng dậy, bất mãn kêu hai tiếng. Anh giơ tay nhẹ nhàng chụp đầu nó lại, lại dịu dàng xoa xoa vuốt ve nó, chú mèo con lại một lần nữa quỳ rạp trên đất, thoải mái nhắm mắt lại.
Kiều An cảm thấy không khí có chút khác lạ, cô hắng giọng: "Phó lão sư, vậy bạn gái anh đâu? Chỉ ở đây lo cho mèo ăn, không cùng bạn gái đi hẹn hò sao?" Cô đã biết Chu Hoan là em gái của anh, cái người cô nhắc đến chính là cô gái cô nhìn thấy ở tiệm bánh hôm nọ.
Vốn chỉ là muốn không khí bớt ngột ngạt nên cô thuận miệng hỏi một chút, lại không ngờ Phó Cảnh Tri đang ngồi trên đất bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt sáng quắc: "Tôi cũng không có bạn gái."
Tối nay anh không đeo kính, thình lình như vậy bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách vô cùng gần, lần đầu tiên Kiều An cảm thấy Phó Cảnh Tri có một đôi mắt thật đẹp. Rất sáng, lại sâu thẳm, đặc biệt lúc chứa đựng ý cười, đáy mắt dường như có thể chiếu sáng tâm can người đối diện.
Cô hoảng loạn quay đầu đi.
Cuộc nói chuyện dường như bị đẩy đi xa quá rồi thì phải.
Phó Cảnh Tri không vuốt ve mèo nữa, anh vẫn ngồi trên mặt đất, ánh mắt dừng trên người Kiều An: "Kiều An, em có thích khấu tam ti (*) không?"
(*) mình cũng không biết đây là món gì nên giữ nguyên theo bản convert, từ gốc của nó là 扣三丝, ai biết nghĩa thì giúp mình nhé ^^.
Kiều An sửng sốt.
Khấu tam ti là đặc sản của Thượng Hải, hầu hết người dân ở Thượng Hải đều thích ăn, chẳng qua chỉ là thử nghiệm một chút về kỹ thuật thái rau mà thôi.
Cô không nghĩ tới đề tài lại được xoay theo hướng này, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Thích."
Phó Cảnh Tri "ừ" một tiếng rồi nói: "Nghe nói làm nó rất phiền toái, vừa tốn sức lại vừa tốn thời gian."
Anh thoạt nhìn trông rất bối rối, nhưng đôi mắt lại vẫn sáng trong như cũ, làm Kiều An nhất thời muốn dùng tay che đi cảm xúc trong đôi mắt đó.
"Nhưng mà ăn rất ngon." Cô không nghĩ ngợi mà đáp lại.
Phó Cảnh Tri nhìn cô, như suy tư gì đó.
Bị người kia nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, Kiều An đứng lên, anh liền nhìn theo động tác của cô mà ngẩng đầu, vẫn nhìn cô chằm chằm. Chỉ là ánh mắt vô cùng bình thản, biểu cảm vô cùng nhẫn nại lại có chút dung túng, làm cô ngược lại có chút bối rối.
Phó lão sư đây là làm sao vậy?
Kiều An liền nhớ tới lần trước mình nghe được một số tin đồn về anh lúc ở phòng ngủ của Sở Mịch, nói anh đi Đức học cao học, học được một năm thì trở về nước, sau đó lại học cao học ở trong nước, luôn là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Lúc ấy cô đối với mấy tin đồn đó chỉ là tùy tiện nghe một chút, đột nhiên hiện tại cô vô cùng hiếu kỳ, sớm biết thế này thì lúc đó nên nghe nhiều hơn mới phải.
"Phó lão sư, hôm nay tâm tình anh không được tốt sao?" Nhìn bộ dạng của anh lúc này khiến Kiều An có chút mủi lòng, giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng.
Phó Cảnh Tri cũng đứng lên, tay xách theo túi đồ: "Vốn là không tốt lắm, nhưng bây giờ thì tốt rồi."
Kiều An: "..." Thực sự là muốn dìm cô chết mà.
Khóe môi anh không tài nào áp chế nổi mà khẽ nhếch lên: "Kiều An, áo của em bị cài lệch nút, không phát hiện ra sao?"
Kiều An không kịp phản ứng, cô cúi đầu liền thấy, mặt ửng đỏ lên.
Chiếc áo len dệt kim dài màu xám nhạt, bắt đầu từ nút đầu tiên cho đến tận thắt lưng vẫn chưa được cài hết, lại còn cài sai toàn bộ vị trí nữa.
Quá mất mặt.
Nhưng cô vẫn không tháo ra để cài lại: "Gần đây mọi người đến mặc như vậy." Trợn tròn mắt mà nói dối.
"À, ra vậy." Phó Cảnh Trì thế mà cũng phụ họa theo.
Kiều An nghẹn lời, không biết nói gì thì anh lại nói tiếp: "Ngày mai Sở Mịch có tiết môn chuyên ngành."
"Sẽ đánh dấu thêm tên em vào đơn đăng ký, có muốn tới dự thính không?"
Giọng nói anh vô cùng nhu hòa, ý cười trên mặt không giảm.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Khẩu tam ti: Tự nhiên nhắc đến ta làm gì?
Phó lão sư: Đoán xem ~
~
Yuu đã đi search thử theo tên gốc thì tìm được hình ảnh của món đó:
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.