Cuối tháng 11, Bắc Kinh bắt đầu vào mùa đông.

Lá hai bên đường rơi rụng, cành khẳng khiu phản chiếu bầu trời đêm.

Tô Khởi tự học xong, băng qua khuôn viên trường trong cơn gió lạnh lẽo, trở về ký túc xá, đẩy cửa vào thì hơi ấm ập đến. Cô cởi áo lông ra, đi rửa mặt, Tiết Tiểu Trúc đang nằm ra bàn khen: "Đẹp trai quá..... Qua đây xem nè Tô Khởi."

Cô thò lại xem thử, là một tấm ảnh chụp phía sau lưng đăng trên Renren. Trong ảnh, chàng trai mặc áo sơ mi trắng, ngồi ở buồng lái máy bay, đối diện bảng điều khiển đầy các nút sáng đèn, và bầu trời đêm mô phỏng hàng nghìn ngọn đèn bên ngoài cửa sổ.

Chỉ có nửa bóng lưng của chàng trai, tóc đen nhánh, lưng thẳng, bả vai cường tráng khiến áo sơ mi thẳng thớm, ngón tay thon dài cầm thanh vận hành, cả cổ áo sơ mi cũng gấp gọn gàng và đẹp đẽ.

Tô Khởi nhìn chằm chằm một hồi lâu, rồi nhìn vào giao diện, là album ảnh của Lương Thuỷ. Cô cầm chậu rửa mặt và khăn ra ngoài rửa mặt.

Phòng ngủ tắt đèn, Tô Khởi bò lên giường. Chỉ một lát sau, cô mở mắt ra, trở mình. Chẳng được bao lâu, lại trở mình, mở di động.

Trang web phiên bản di động màu trắng xanh đơn giản xuất hiện. Cô tải lại trang chủ, quả nhiên lướt đến bức ảnh kia của Lương Thuỷ, dưới ảnh có rất nhiều bình luận khen.

Bấm vào nhìn thì thấy đa số là của con gái.

"Đi Châu Hải?"

"Wow, đẹp trai quá. Chụp ảnh chính diện đi."

"Chừng nào về vậy?"

Vân vân.

Lương Thuỷ không trả lời ai cả. Trước kia cậu chơi QQ cũng thế, chưa bao giờ có thói quen trả lời tin nhắn của người khác, cứ thích đến nhắn tin trêu chọc cô.

Tô Khởi ấn vào tấm ảnh đó, phóng to lên nhìn một lát, để lại hai chữ: "Chậc chậc."

Dù sao cũng đã hiện "đã xem [1]" rồi, thôi thì cứ vào xem trang của cậu một chút vậy. Ồ, vậy mà lại có hơn hai mươi nghìn người theo dõi. Tuy cô cũng có hơn hai mươi nghìn, nhưng cô đã năm ba rồi.

[1] Ở trang mạng Renren, ở mỗi ảnh/trạng thái của bạn đều có hiện lên số người đã xem và những ai đã xem gần đây nhất. Hình như ở Weibo cũng vậy.

Lương Thuỷ chưa từng đăng trạng thái hay nhật ký, nhưng lại thường xuyên đăng ảnh, không phải ảnh chụp cậu, mà đa số là ảnh chụp khung cảnh trường học – cửa sổ kính sát đất của thư viện, cầu thang dãy lớp học, ngã tư con đường rợp cây xanh, một loạt ghế dựa ở cầu thang, lưới bóng chuyền màu xanh lá bên ngoài sân bóng rổ... Không biết cậu chụp mấy thứ này làm gì, nhưng chụp rất đẹp.

Có một tấm ảnh xuất hiện bàn tay cậu, đang cầm chai nước có gas C100.

Tô Khởi chợt nhớ ra, hình như cậu ấy từng đưa một chai cho cô....

Còn đang nghĩ ngợi thì giao diện bảng tin hiện lên màu đỏ, Lương Thuỷ đã trả lời lại. Click vào thì thấy——

Tô Khởi: Chậc chậc.

Lương Thuỷ trả lời: Cậu không biết lái.

"...." Tô Khởi khẽ hừ một tiếng, không trả lời lại, ngón chân chui khỏi chân, đạp vài cái vào cái bụng mềm mềm của Doraemon.

Cô lại chơi một lát, tải lại trang giao diện của mình, phát hiện có thêm mấy bạn nữ xa lạ đã vào xem.

Cô không quan tâm nhiều, ngáp một cái, bỏ di động xuống đi ngủ.

.....

Cuối tháng 12, Lý Phong Nhiên về nước mở buổi độc tấu lần hai.

Lương Thuỷ, người đi học ở Châu Hải hai tháng, đúng lúc trở về làng đại học ở Bắc Kinh. Lâm Thanh cũng đến đây nhân dịp nghỉ Tết Nguyên đán. Lần này, sau hai năm rưỡi vào đại học, năm bạn nhỏ của hẻm Nam Giang lần đầu tiên tụ tập đầy đủ ở nơi khác.

Tối đó Lâm Thanh đến, cùng với Tô Khởi, Lương Thuỷ và Lộ Tử Hạo ngồi ở hàng đầu trong thính phòng xem Lý Phong Nhiên biểu diễn.

Khi kết thúc, Lý Phong Nhiên đứng dậy cúi người, cười với nhóm bạn của mình. Bốn đồng bọn vẫy tay với cậu, cậu cũng phất phất tay.

Ra khỏi thính phòng, Lương Thuỷ cảm thán: "Cậu ấy giỏi hơn trước kia rồi."

Tô Khởi nói: "Chà, cậu mà cũng nghe ra được à? Hồi đó lúc cậu kéo đàn violon như cưa gỗ, tớ còn nghĩ cậu mù nhạc."

Lương Thuỷ đá vào đầu gối cô. Tô Khởi vốn đã quen nên chỉ hơi khuỵu người xuống một chút, không bị té ngã, sau đó đánh mạnh cậu ba cái.

Lộ Tử Hạo đếm theo tiếng đánh: "Một, hai, ba. Thật sự không thiếu cái nào."

Tô Khởi lườm cậu.

Lâm Thanh nói: "Tớ mới thật sự mù nhạc nè, không nhạy cảm với âm nhạc, chỉ cảm thấy cậu ấy đó giờ vẫn đàn rất giỏi."

Tối đó, Lý Phong Nhiên mời mọi người ăn cơm Tây ở một nhà hàng sang trọng, riêng tư và thanh nhã gần Cố Cung. Bên trong tứ hợp viện cổ xưa, một khung trời riêng.

Khung cảnh nhà hàng rất sang trọng, ánh đèn mờ ảo.

Phục vụ mở rượu ngâm cho họ, Tô Khởi nâng ly, mỉm cười: "Chúc mừng Phong Phong!"

Lý Phong Nhiên nở nụ cười nhẹ, nâng ly lên, năm chiếc ly thuỷ tinh cùng chạm vào nhau.

Trong lòng Lý Phong Nhiên vẫn luôn nghĩ ngợi, mới uống một ngụm thì đã hỏi Lương Thuỷ: "Học hành thế nào?"

"Tốt lắm." Lương Thuỷ đáp, "Lên tay nhanh lắm, hình như tớ khá nhạy cảm với máy móc."

Tô Khởi nhấp rượu, nghe thấy câu trả lời của cậu, đoán rằng thành tích huấn luyện ở Châu Hải của cậu hẳn là rất tốt.

Lương Thuỷ hỏi: "Cậu thấy tối nay thế nào?"

Lý Phong Nhiên: "Cũng bình thường."

Ý này là hài lòng rồi.

Lương Thuỷ cười: "Xem ra, chọn Juilliard không sai."

"Cảm ơn nhé." Lý Phong Nhiên nâng tay, lại chạm vào ly cậu.

Lúc này, một cô gái tóc dài đến bên cạnh Lý Phong Nhiên. Cô cầm một tấm ảnh và cây bút, cúi người, đỏ mặt nói: "Ngại quá, ký tên được không ạ?"

Lý Phong Nhiên hơi sửng sốt, nhận tấm ảnh. Trong ảnh, chàng trai mặc đồ vest, đặt tay lên đàn, đứng bên dưới ánh đèn, khuôn mặt ưa nhìn và trắng trẻo.

Cậu lấy bút: "Ký ở đâu?"

Cô gái chỉ vào góc: "Chỗ này."

Lý Phong Nhiên rũ mắt ký tên cho cô. Tô Khởi uống rượu, quan sát cô gái đó. Cô ấy rất đẹp, dáng người mảnh khảnh cân đối, cho dù cong người thì bả vai cũng giãn ra thoải mái – dân múa?

Lý Phong Nhiên ký xong, đưa cho cô ấy.

"Cảm ơn ạ." Tay cô gái cầm ảnh chụp, hơi thấp thỏm, "À mà, có thể mạo muội nhờ anh giúp không ạ?"

"Sao vậy?"

"Anh học ở Học viện Juilliard đúng không? Em cũng xin vào Juilliard, em không quen biết ai hết, không biết lúc điền thông tin liên lạc của bạn cùng trường, có thể...."

Lý Phong Nhiên hỏi: "Bạn học piano?"

"Múa ạ."

Lý Phong Nhiên lại rũ mắt, duỗi tay về phía cô gái. Cô ấy nhanh đưa tấm ảnh sang, cậu lật ra mặt sau viết tên và số điện thoại của mình lên, nói: "Không biết có giúp được gì không."

"Cảm ơn! Cảm ơn anh!" Cô gái vừa mừng vừa lo, liên tục cúi người, rồi ôm tấm ảnh đi mất.

Tô Khởi thấy cô ấy đi chậm rãi chưa được mấy bước thì đã đổi thành chạy bước nhỏ, hai tay vẫy vẫy hệt như chú chim, còn nhảy nhót vài cái. Rất vui vẻ, vẻ thẹn thùng và khúm núm ban nãy không còn nữa.

Lâm Thanh cũng nhìn thấy, cười nói: "Có lẽ cô bé đó thích cậu."

Lý Phong Nhiên sửng sốt: "Không phải đâu."

Lương Thuỷ cũng cười: "Tuỳ tiện cho người ta số điện thoại vậy à?"

Tô Khởi lắc đầu thở dài: "Tớ đã nói mà, Phong Phong không có kinh nghiệm sinh tồn."

Lộ Tử Hạo nói: "Cô bé đó bảo đảm sẽ cua cậu. Chờ đi."

Lý Phong Nhiên: "......"

Lương Thuỷ đặt tay lên chiếc khăn trải bàn màu trắng, cầm chiếc nĩa chơi chơi, nói: "Lý Phàm yêu đương được rồi. Tuy mẹ cậu không đồng ý, nhưng có thể giấu."

Cách ánh nến, Lý Phong Nhiên nhìn Lương Thuỷ: "Cậu yêu mẫu trước cho tớ xem đi."

""....." Ngón tay Lương Thuỷ nắm chặt chiếc nĩa, không đáp, lại liếc nhìn Tô Khởi. Cô đang ăn món Tatare cá hồi, thấy ánh mắt cậu nhìn sang đây thì hỏi: "Thuỷ Tạp, cậu không ăn macaron hả? Tớ ăn hết luôn nha."

"....." Lương Thuỷ đẩy dĩa điểm tâm ngọt của mình qua cho cô, nói, "Cậu đúng là heo."

Tô Khởi bất mãn nhíu mày, cắn một miếng bánh macaron.

Lý Phong Nhiên nhìn hai người, khoé miệng cậu cong lên nhưng không cười.

Phục vụ rót rượu vang đỏ cho họ, đưa lên món khai vị.

Tô Khởi uống một ngụm rượu vang đỏ, lại ăn một miếng trứng cá muối, ngon lành thơm phức, cô vui sướng lắc bả vai.

Lương Thuỷ nhìn bộ dáng đắc ý của cô: "Chậc chậc."

Tô Khởi: "Ai cần cậu lo." Cô nhìn Lý Phong Nhiên, lại quay về đề tài ban nãy, "Thật đó Phong Phong, cậu thử yêu đương đi."

Lý Phong Nhiên nói: "Không có thời gian. Con gái bình thường cũng không chịu nổi tớ cả ngày chỉ đánh đàn, không thể ở cạnh cô ấy mà?"

"Không đâu." Tô Khởi nói, "Cô ấy có thể ngồi cạnh đàn xem cậu mà. Nếu như thật sự thích cậu, thì nhìn cậu cả ngày cũng không chán đâu. Sẽ rất vui đó."

Lý Phong Nhiên không đáp lại, nhìn gương mặt cô trong ánh đèn mờ ảo, chợt nhớ lại hồi còn bé, cô đứng cạnh chọc phím đàn, quậy một lần là quậy cả buổi trưa.

"Sau này rồi nói." Cậu mỉm cười, chuyển đề tài sang Lộ Tử Hạo, "Cậu thì sao?"

Lộ Tử Hạo bỏ ly rượu xuống, dựa vào ghế, thở dài: "Đừng nhắc nữa. Phức tạp."

Tô Khởi báo cáo: "Cậu ấy quen bạn cùng phòng á."

Lộ Tử Hạo lấy chiếc khăn ăn đánh cô: "To mồm."

Tô Khởi bị đánh trúng, giận lên: "Quen nhau một năm rồi đó. Đẹp trai lắm!"

Lộ Tử Hạo: "Lần sau cậu có chuyện thì đừng hòng tìm tớ nha Tô Thất Thất!"

Ba người còn lại bật cười.

Lâm Thanh nói: "Đừng có trách Thất Thất, bọn tớ nhìn ra hết rồi biết chưa hả? Không gian QQ của cậu quá lộ luôn."

Mặt Lộ Tử Hạo đỏ lên, nói: "Tớ cũng biết bí mật của cậu. Hình như nên gọi cậu là chị dâu."

Lâm Thanh lấy khăn ăn đập vào mặt cậu ngay lập tức.

Lý Phong Nhiên cười: "Mấy cậu đang đổi khăn ăn à?"

Lâm Thanh nhắm vào cậu: "Còn cậu nữa. Này, mọi người nói xem, Lý Phàm từ nhỏ tới lớn giữ hết tâm sự trong lòng, chỉ có mỗi cậu ấy nhiều bí mật nhất, nhưng tụi mình chưa một ai biết bí mật của cậu ấy luôn."

Bốn người nhìn về phía Lý Phong Nhiên. Vẻ mặt cậu bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên.

Phục vụ bưng món chính lên.

Tô Khởi tò mò: "Đúng đó, Phong Phong, cậu có bí mật không á?"

Lý Phong Nhiên im lặng một chút, nói: "Tớ thích một cô gái, tám năm."

Cả bàn bỗng yên tĩnh.

Lương Thuỷ khẽ vò chiếc khăn trải bàn màu bạc, không nói gì.

Lộ Tử Hạo hưng phấn đến nỗi lông mày muốn bay ra ngoài, cười nói: "Đệt, vừa nói ra là hết hồn luôn! Ai á?"

"Cấp 2!" Lâm Thanh nhanh chóng đoán, "Bảo đảm lớp tụi mình."

Tô Khởi không đồng ý: "Chắc là lớp khác cơ. Thích lâu như vậy, chắc chắn năm lớp 10."

Vẻ mặt Lý Phong Nhiên bình thản, chỉ là ngón tay thì nắm chặt ly.

Lâm Thanh vội hỏi: "Cậu tỏ tình với bạn đó chưa?"

Tỏ tình rồi... chỉ tiếc là.....

Cậu gật đầu.

Lương Thuỷ ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt dừng lại vài giây.

Lộ Tử Hạo cười ra tiếng: "Nhìn không ra nha!"

Tô Khởi phấn khích, khẽ dậm chân: "Rồi sao? Bạn đó nói sao?"

"Không đúng thời điểm, không được đáp lại." Lý Phong Nhiên lắc nhẹ ly rượu, nói, "Cô ấy có bạn trai rồi."

"A...." Tô Khởi và Lâm Thanh cùng than.

Lộ Tử Hạo không cười nữa.

Ánh mắt Lương Thuỷ chậm rãi chuyển sang gương mặt Tô Khởi. Đồ ngốc này.

Lộ Tử Hạo nói: "Vậy bài nhạc kia, viết cho cô ấy hả?"

Lương Thuỷ rốt cuộc cũng mở miệng: "Muốn trao em tất cả những đoá hoa trên thế gian."

Lý Phong Nhiên: "Ừm."

Cả nhóm thấy cảm động, cũng có hơi buồn bã.

Tô Khởi khích lệ cậu: "Lỡ họ chia tay thì sao, lúc đó cậu có thể theo đuổi mà. Phong Phong, cậu không cần ủ rũ, có tình cảm thì cứ nói ra."

Lý Phong Nhiên lẳng lặng nhìn cô, chầm chậm cười: "Tớ không nỡ bỏ đàn, luyến tiếc thời gian, nên bỏ lỡ. Bây giờ cô ấy sống rất tốt, tớ rất hy vọng cô ấy và bạn trai cô ấy sẽ tốt đẹp."

Tô Khởi ngẩn người.

Lâm Thanh than thở: "Cậu tốt thật đó Lý Phàm, thoải mái ghê, gặp tớ thì bảo đảm không làm được. Sao có thể nhường người mình thích cho người khác chứ?"

Đương nhiên không thể nhường cho người khác.

Lý Phong Nhiên không nói gì mà nhìn sang Lương Thuỷ —— nhưng cậu ấy không phải người khác.

Khi nhìn sang, thấy ngay Lương Thuỷ cũng đang nhìn thẳng cậu.

Hai người trẻ tuổi nhìn nhau, ánh mắt cảm kích, đồng cảm.

Lương Thuỷ chợt nâng ly rượu, đưa về phía cậu. Lý Phong Nhiên cũng nâng ly chạm vào, phát ra tiếng.

"Tớ thấy Phong Phong vĩ đại quá luôn." Tô Khởi nói tự đáy lòng, cũng có chút thương cảm, vỗ vỗ mu bàn tay cậu, "Không sao đâu Phong Phong, cậu cứ buông tay đi. Sẽ có người con gái tốt hơn chờ cậu."

Ánh nến chiếu vào khuôn mặt cô gái, rực rỡ, rất ấm áp. Cậu nhìn vào ánh mắt cô, mỉm cười: "Tớ đang cố gắng."

Mắt Tô Khởi sáng lên, hài lòng gật đầu, rút tay lại.

"Ăn nhanh đi, lát nữa đồ ăn nguội giờ." Lý Phong Nhiên nói.

Tô Khởi đang ăn cá tuyết áp chảo hương thảo, thèm thuồng dĩa của Lương Thuỷ: "Thuỷ Tạp, tớ ăn một miếng sườn cừu của cậu nha."

"....." Lương Thuỷ đẩy dĩa sang cho cô, "Ăn bao nhiêu tự lấy."

Tô Khởi vui vẻ cắt một miếng thịt cừu lớn, Lương Thuỷ bình thản nhìn một cái, rồi quay sang hỏi Lý Phong Nhiên: "Bây giờ bên Mỹ có cái gì mà điện thoại Iphone đúng không?"

Lý Phong Nhiên: "Có một người bạn đang dùng, nhưng tớ không mua."

Lộ Tử Hạo ăn ức vịt, nói: "Nửa năm nữa trong nước nhập Iphone 4 ngay."

Lâm Thanh: "Tớ nghe anh Tử Thâm nói đó là điện thoại thông minh, lên mạng được. Giao diện không khác trên máy tính lắm, không giống điện thoại bây giờ chỉ có tiếng Trung với hình ảnh đơn giản."

Cả bữa cơm qua đi trong tiếng trò chuyện. Lương Thuỷ, Lộ Tử Hạo và Lý Phong Nhiên cùng đến khách sạn ở.

Lâm Thanh và Tô Khởi về ký túc xá, hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ. Lâm Thanh nhìn con mèo máy to đùng kia, hỏi: "Nó còn ở đây à?"

"Không thì sao? Tớ cũng đâu thể ném nó đi chớ?" Tô Khởi sờ sờ đầu Doraemon, ôm nó một cái, "Ngày nào nó cũng ở cạnh tớ, tốt quá chừng."

"Anh Tử Thâm cũng mua cho tớ một con to như của cậu, nhưng là mèo Kitty." Từ nhỏ Lâm Thanh đã thích mèo Hello Kitty.

Tô Khởi: "Ái chà~"

Lâm Thanh cười ngọt ngào, nằm ra giường, hỏi: "Bây giờ cậu với Thuỷ Tạp sao rồi?"

Tô Khởi đắp chăn: "Sao là sao?"

Lâm Thanh nói: "Tớ biết lúc đó cậu rất đau lòng, nhưng cậu cũng phải đứng ở góc độ của cậu ấy để nghĩ về vấn đề này nữa."

Tô Khởi nhíu mày: "Bây giờ tớ chả muốn nghĩ gì sất."

"Thất Thất, từ nhỏ cậu đã tự tin, làm gì cũng thuận lợi, cho nên nhìn mọi việc rất trực tiếp, tích cực. Cái cảm giác tự ti, cậu không hiểu được đâu. Nhưng tớ rất hiểu Thuỷ Tạp. Nếu tớ là cậu ấy, tương lai bị huỷ hoại, gia đình cũng tan tành, chênh lệch ngày càng lớn với người mình thích, cảm giác này thật sự rất đau khổ. Giống như muốn chết. Sợ một ngày nào đó tình yêu phai dần, đối phương bỏ rơi mình, cũng sợ chính cậu ấy sẽ đau khổ giữ cậu không buông. Tớ không biết nói như vậy cậu hiểu không."

Tô Khởi im lặng, cô thật sự không hiểu.

Nếu là cô, chắc là sẽ không tự ti đâu..... Cuộc sống, không phải giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền sao.....

Thế nhưng, những thiếu niên lớn lên trong cùng một con hẻm, trải qua mỗi ngày như nhau, nhưng khi trưởng thành thì lại trở thành những người khác nhau, nội tâm khác nhau, thái độ về nhiều điều cũng khác nhau.

Lần đầu tiên Tô Khởi suy ngẫm về vấn đề này —— lúc cô kiên trì với quan điểm của chính mình, có phải đã không chịu suy xét tâm lý của đối phương không.

Khi đó, Lương Thuỷ thật sự đã không xử lý tốt những khó khăn đột ngột đến, nhưng còn cô, có phải cũng chẳng tìm được cách giải quyết tốt hơn không?

Cô vùi đầu trong chăn.

Hồi lâu sau, cô cũng không nói về chuyện của mình nữa, chỉ hỏi: "Cậu với anh Tử Thâm sao rồi?"

"Tốt lắm nha. Nhưng mà, nửa năm sau anh ấy phải đi Mỹ học tiến sĩ rồi."

"Vậy hai người đành yêu xa rồi?"

Lâm Thanh gật đầu, hơi phiền muộn.

"Bây giờ cậu học hành thế nào?"

"Cũng được. À, cậu biết bây giờ có Weibo chưa?"

"Có mấy chị trong câu lạc bộ đang dùng."

"Cậu đăng ký đi, gửi hình ảnh tiện lắm. Tớ đăng ký một tài khoản vẽ tranh. Sau này muốn vẽ tranh minh hoạ hay poster các kiểu."

"Ok, tớ đăng ký sau." Tô Khởi nói xong, lại hỏi, "Thanh Thanh, cậu có tự ti không?"

"Thỉnh thoảng." Lâm Thanh thừa nhận.

"Là vì bản thân, hay vì anh Tử Thâm?"

"Cả hai luôn. Nhưng chủ yếu vẫn là bản thân. Anh Tử Thâm tốt với tớ lắm." Lâm Thanh nói, anh ấy rất bận, nhưng mỗi tuần đều gặp cô ba bốn lần, cuối tuần còn dắt cô đi xem triển lãm tranh hoặc xem phim, lần trước còn đưa cô đến Chu Trang [2] nữa.

[2] Chu Trang là một thị trấn ở Côn Sơn, Trung Quốc.

Tô Khởi nói: "Cậu rất có sức hấp dẫn, đừng sợ, nghe không hả?"

"Được thôi." Lâm Thanh quay người sang, ôm cổ bạn, cười khanh khách, "Từ nhỏ tới lớn, có một mình cậu thấy tớ giỏi nhất."

Tô Khởi: "Cậu vốn giỏi nhất mà."

Lâm Thanh: "Ấy, không đúng, còn có anh Tử Thâm cũng thấy tớ giỏi nữa."

Tô Khởi: "Xớ!!!"

Ngày hôm sau, Lâm Thanh về Thượng Hải, Lý Phong Nhiên về Mỹ.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, Lương Thuỷ gọi điện cho Tô Khởi, nói Lộ Tử Hạo muốn đến tìm cậu đi chơi, hỏi cô muốn đi cùng không. Tô Khởi nói cô phải đi dạy thêm.

Lương Thuỷ thắc mắc: "Có ai Nguyên đán rồi còn đi dạy thêm?"

Tô Khởi nói: "Cuối tuần tớ cũng phải đi dạy nữa đó."

Lương Thuỷ nói: "Không phải cậu muốn học thạc sĩ sao?"

Tô Khởi thở dài: "Lúc nhận quên mất, bây giờ con gái người ta phải thi đại học, cũng không thể bỏ xó mà?"

Thật ra, Tô Khởi cũng không muốn dạy lắm. Thứ nhất là lịch học dày, thứ hai là nhà này keo kiệt, tiền học trả theo tháng mà cứ thích dạy lố giờ. Nhưng học sinh kia chăm chỉ, mà chỗ ở cũng gần trường cô, đi đến không mất nhiều thời gian, nên cô kiên trì dạy.

Mùa đông năm nay không lạnh như năm trước. Tô Khởi là người phía Nam, không sợ lạnh, ra ngoài không cần mặc quần giữ ấm, chỉ một chiếc áo len rồi khoác thêm chiếc áo phao bên ngoài là đủ.

Cô đeo túi xách đi vào một khu nhà, chỗ gần trường học này vừa nát vừa cũ, hành lang dơ bẩn, dán đầy tờ quảng cáo thông cống.

Tô Khởi leo lên lầu cao nhất, thấy hơi nóng nực. Cô gõ cửa: "Tần Cần ơi!"

Cửa nhanh chóng được mở ra, bố Tần cười nói: "Cháu chờ chút nha, Tần Cần xuống lầu mua trái cây rồi."

"Vâng." Tô Khởi cởi giày, đi qua phòng khách, vào thẳng phòng của Tần Cần, lấy sách vở trong cặp ra. Máy sưởi trong phòng quá nóng, cô cởi áo phao ra, cuộn tay áo lên.

"Tô Khởi à, ăn chút đồ đi cháu." Bố Tần bưng một rổ bánh quy tới. Tô Khởi không thích ăn bánh quy nhất, cô cười nói: "Lát nữa chờ Tần Cần về rồi ăn ạ."

"Được." Bố Tần cười, lật tập trên bàn, "Ơ, chữ của cháu cũng đẹp quá này?"

Đầu Tô Khởi đầy dấu chấm hỏi. Chữ cô xấu òm mà..... Đang nghĩ ngợi, cô phát hiện ông ta đến gần lật giấy, hơi gần với cô.

Cô chậm rãi dịch sang một bên, cảm thấy ở cùng ông ta trong căn phòng nhỏ này quá mức kinh dị, nên hỏi: "Mẹ Tần đâu rồi ạ?"

"Về nhà bên ngoại rồi." Bố Tần nhìn cô, quét nhìn dáng người cô. Tô Khởi đứng sang một bên. Áo len rộng thùng thình, nhưng quần jeans thì bó sát làm nâng phần mông nhỏ lên, hai chân thon dài thẳng tắp, ông ta không hề nhìn chỗ khác.

Tô Khởi cảm thấy sai sai, cầm lấy áo phao, nói: "Cháu xuống lầu tìm Tần Cần."

Vừa bước một bước, bố Tần đột nhiên ôm cô từ sau lưng, một tay thò vào áo len, một tay đặt ở quần jean. Tô Khởi hét lên, đẩy mạnh ông ta ra. Cô vô cùng hoảng sợ, lông tơ cả người dựng lên, đang muốn kêu cứu thì ông ta dừng lại, gương mặt nhăn nheo kinh khủng, cuống quýt xin lỗi: "Chú không cố ý đâu, nhất thời không nhịn được. Cháu đừng nói cho người khác biết."

Tô Khởi sợ tới mức chân tay mềm nhũn, xách cặp lên, ôm chặt áo phao lao ra khỏi phòng, chợt nhìn thấy mẹ Tần vừa trở về đứng ở cửa, sắc mặt xanh mét.

Vành mắt Tô Khởi đỏ lên, đang muốn lên án thì mẹ Tần lạnh nhạt nói: "Cô đi đi, sau này đừng tới nữa."

Người phụ nữ kia nhìn cô chằm chằm, trong mắt đầy nỗi căm ghét.

Những sợ hãi và tủi nhục cùa Tô Khởi chuyển thành phẫn nộ, cô tố cáo gay gắt: "Bà không có tư cách đuổi tôi đi, người làm sai là ông ta! Quấy rối người cách con gái mình chỉ vài tuổi, đúng là không biết xấu hổ!!"

Sắc mặt mẹ Tần thay đổi, ba Tần ở phía sau bước đến. Sự can đảm của Tô Khởi sợ tới mức tan thành mây khói, sợ ông ta lại làm gì đó nên chạy vọt ra cửa, đá dép lê, hoảng loạn cầm đôi ủng đi tuyết chạy đi.

Phía sau, cửa nhà đóng sầm lại.

Tô Khởi chạy loạn xạ như trối chết trong tiểu khu, cho đến khi chạy không nổi nữa thì dừng lại, phát hiện mặt mình rơi đầy nước mắt.

Cô nhớ tới bàn tay vừa thô kệch vừa đầy nếp nhăn của ông già kia, ghê tởm muốn ói ra. Khoảnh khắc bị sờ đó... cảm giác nhục nhã nghiền nát cô ngay lập tức. Cô ôm áo và túi ngồi xổm trên đất, trào nước mặt.

Sợ người xung quanh nhìn đến, cô chỉ có thể cắn chặt răng, nước mắt rơi lã chã xuống đất.

Sự tủi thân chưa được trút ra, di động vang lên, Tô Khởi vừa nhìn thấy tên hiển thị trên di động thì trượt nắp lên, khóc to: "Thuỷ Tạp..... ông kia sờ tớ......"

Lúc Lương Thuỷ chạy đến, Tô Khởi vẫn chưa mang giày, ôm áo phao và túi xách của mình, cuộn tròn lại ngồi bên đường khóc hu hu. Những người đi ngang qua, người thì thờ ơ, người thì chỉ thoáng nhìn.

"Tô Thất Thất!" Cậu kêu lên, sắc mặt cực kém.

Cô vừa thấy cậu thì miệng mím thành một đường thẳng, nước mắt rơi xuống như hạt châu: "Thuỷ Tạp...."

Sắc mặc Lương Thuỷ rất lạnh, cậu chạm vào lưng cô, lạnh buốt. Cậu rút áo phao trong lòng cô ra: "Mặc áo vào."

Tô Khởi vừa khóc đến nỗi nghẹt mủi, vừa ngoan ngoãn mặc áo vào, đeo túi lên. Lương Thuỷ phủi những vụn lá dính vào vớ cô, mang giày vào cho cô.

Cô đứng tại chỗ lau nước mắt. Lương Thuỷ ngồi xổm xuống, kéo khoá áo khoác cho cô, lúc này mới phát hiện nút quần jeans của cô đã bị mở ra.

Hai con ngươi của chàng trai tốm sầm lại, duỗi tay gài nút lại cho cô, rồi kéo hết khoá áo lên. Cậu đứng dậy, hỏi: "Ông ta ở đâu?"

Tô Khởi giơ tay chỉ vào trong khu nhà, khóc càng lớn hơn: "Cái bà..... đó... còn đuổi tớ đi. Tiền tháng... tiền tháng trước... chưa đưa tớ nữa."

Lương Thuỷ rất bình tĩnh, nắm chặt tay cô, dắt cô vào khu nhà, lên lầu, tới căn nhà đó.

Cậu buông tay cô ra, một tay che lại lỗ nhìn trên cửa, một tay gõ cửa.

Người đàn ông trong phòng trả lời: "Ai đấy?"

Lương Thuỷ: "Đăng ký thư!"

Tiếng bước chân tới gần, lòng Tô Khởi căng thẳng. Giây tiếp theo, cửa mở hờ ra, bố Tần nhìn thử, thoáng thấy gương mặt lạnh lùng của chàng trai trẻ và góc áo của Tô Khởi thì lập tức muốn đóng cửa lại.

Một tiếng "Ầm!" vang lên.

Lương Thuỷ tức giận chống chân trên ván cửa, đá văng cả người lẫn cánh cửa. Bố Tần bị đâm sầm liên tục lùi về sau: "Mày làm gì——"

Ông ta còn chưa nói xong, Lương Thuỷ đã đấm một cú vào mặt ông ta.

Người đàn ông không phòng bị, đụng vào bàn ăn, té ngã ra đất.

Trong mắt Lương Thuỷ đều là lửa, bước lên trước định đá, Tô Khởi sợ xảy ra chuyện, xông lên ôm eo cậu: "Đủ rồi Thuỷ Tạp! Đừng đánh nữa!"

Bà vợ lao đến bảo vệ chồng mình, quát: "Tụi bây muốn làm gì?! Đàn bà thì câu dẫn, đàn ông thì đánh người, tụi bây là du côn lưu manh hả?"

Lương Thuỷ cứ đòi tiến lên, người đàn ông sợ tới mức không ngừng rụt về sau. Tô Khởi sợ cậu xuống tay không có chừng mực nên kiên trì lôi cậu lại, nói với mẹ Tần: "Bà đừng có hất nước bẩn lên người tôi! Ông ta là cái thứ người gì trong lòng bà biết rõ! Tôi câu dẫn ông ta? Bà nhìn mặt ông ta ghê tởm thế nào!"

Bên ngoài có hàng xóm lên lầu, người phụ nữ đột nhiên không nói nữa.

Lương Thuỷ thở hổn hển, bình tĩnh lại hai giây, cuối cùng cũng không muốn xảy ra chuyện, nói: "Trả tiền còn thiếu cho cô ấy."

Người phụ nữ nhanh chóng móc 800 tệ trong bóp ra, ném về hướng này, tiền bay lả tả rơi xuống đất.

Ánh mắt Lương Thuỷ lạnh lẽo: "Bà nhặt lên cho tôi."

Người phụ nữ kia rất kiên quyết: "Ai đòi tiền người đó nhặt."

Lương Thuỷ đột nhiên bật cười, gật đầu, quay đầu nhìn xung quanh, tìm thấy một ống thép phía sau ghế sô pha. Cậu đi đến lấy ra, nhìn một vòng, đột nhiên quơ tay đập lên tivi, màn hình vỡ như mạng nhện.

Bà vợ nghẹn họng nhìn trân trối: "Còn luật pháp hay không hả?! Tụi bây còn là sinh viên mà đúng...."

"Bà báo cảnh sát đi." Lương Thuỷ rất bình tĩnh, giọng điệu bình thản, nói, "Kêu cảnh sát tới, chúng ta cùng nói cho rõ ràng chuyện chồng bà quấy rối tình dục. Con gái bà chưa biết đâu nhỉ? Chờ tôi viết một trăm bức thư cho bạn cùng trường nó. Con gái bà sắp thi đại học rồi đúng không?"

Bà vợ vốn tưởng sinh viên da mặt mỏng, nào ngờ lại ngang tàng như thế, khí thế lập tức giảm đi, nói: "Đánh cũng đánh rồi, tiền cũng cầm rồi, mày còn muốn thế nào?"

Lương Thuỷ: "Nhặt tiền lên. Xin lỗi."

Người phụ nữ không chịu nhúc nhích, giận dữ nhìn chằm chằm chồng mình. Bố Tần nhặt từng tờ tiền lên, đang định đưa cho Tô Khởi thì Lương Thuỷ bước đến giật tiền lại, nói: "Câm miệng. Chuyện ông làm, xin lỗi cũng vô dụng." Nói xong thì nhìn người phụ nữ kia, "Bà cứ bao che thế này, sớm muộn gì cũng lòi ra một kẻ hiếp dâm."

Nói xong thì ném ống thép, lôi Tô Khởi ra cửa.

Lương Thuỷ rất tức giận, lôi kéo Tô Khởi đi khỏi tiểu khu. Gió lạnh mùa đông thổi vài lần, trong lòng mới bình tĩnh lại một chút. Cậu quay đầu nhìn Tô Khởi, nước mắt của cô đã khô, chỉ là vẻ mặt cứng đờ, ngớ người ra.

Đèn đường chuyển sang màu xanh, cô cũng không phản ứng.

Lương Thuỷ thở dài một hơi, nắm lấy cổ tay cô, dắt cô qua đường. Bây giờ cô còn đang hoảng hốt, cho nên không tránh tay cậu ra, ngoan ngoãn cho cậu nắm, đi theo cậu cả đường.

Đi đến gần cổng trường, mùi thịt nướng bay lại đây.

Lương Thuỷ dừng lại, hỏi cô: "Muốn ăn thịt nướng không?"

Tô Khởi: "....."

Muốn.....

Cô không nói nhưng Lương Thuỷ hiểu, kéo cô vào nhà hàng thịt nước. Khi ngồi xuống ghế, cậu mới miễn cưỡng thả tay cô ra.

Lương Thuỷ mở thực đơn ra, Tô Khởi vẫn còn bần thần. Cậu chọn nước trái cây và rau ăn kèm trước, rồi đẩy menu hình ảnh cho cô xem: "Cậu muốn ăn thịt gì?"

Cô nhìn mấy bức ảnh hấp dẫn đó, có tinh thần hơn một chút, đưa tay chỉ chỏ: "Món này, này, thêm món này nữa."

Lương Thuỷ bật cười: "Ăn hết à? Đừng có cuối cùng để lại hết cho tớ."

Tô Khởi phồng má.

Lương Thuỷ trả thực đơn cho phục vụ.

Tô Khởi nằm bò ra bàn, nhắm mắt lại, vẫn buồn bã ỉu xìu.

Lương Thuỷ nói: "Cậu đừng buồn nữa. Tớ đập ông ta rồi, tuy còn nhẹ với ông ta, nhưng tốt xấu gì cũng giúp cậu trút giận một chút."

Tô Khởi nhìn cậu: "Mới nãy cậu hù tớ sợ chết."

Lương Thuỷ hơi nhíu mày: "Tớ biết cậu không thích tớ đánh nhau, nhưng thằng cha đó đáng đánh, tớ——"

"Tớ là lo cho cậu." Cô ngắt lời, trong mắt lấp lánh ánh nước, "Không biết chừng mực gì hết, lỡ có chuyện gì, cậu sẽ bị đuổi học đó. Khó khăn lắm cậu mới đi đến ngày hôm nay mà."

Lương Thuỷ sửng sốt, sau đó trong lòng chợt thấy vui vẻ, nhưng nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của cô thì lại khó chịu không chịu nổi, nói: "Không có lần sau. Được rồi chứ?"

Tô Khởi gật đầu.

Lương Thuỷ rót nước vào ly, lại nói: "Đập thằng cha đó một trận cũng tốt. Lần sau ông ta không dám làm gì cậu nữa. Thứ người này, làm gì có gan làm chuyện gì, thấy sinh viên da mặt mỏng, bị quấy rầy vài lần cũng sẽ không nói với người khác. Đm!"

Tô Khởi nói: "Tại sao ông ta lại là loại người này chứ? Ghê tởm. Con gái cũng lớn rồi, còn làm ra cái chuyện này."

Lương Thuỷ không trả lời.

Cậu cũng không biết vì sao lại có loại người này. Là cha là mẹ, sao người này lại ghê tởm thô bỉ hơn người kia?

"Tớ hy vọng bên cạnh tớ mãi mãi không có loại người này." Tô Khởi nói.

"Người phân theo nhóm. Không có đâu."

Tô Khởi chợt hỏi: "Ủa? Lộ Tạo đâu? Không phải cậu bảo cậu ấy đi chơi với cậu sao?"

Lương Thuỷ cười mỉa: "Đi với Tiếu Ngọc rồi, trọng sắc khinh bạn."

Phục vụ đem đồ ăn lên, Lương Thuỷ gắp miếng thịt bò đặt lên vỉ nướng sắt, hỏi: "Cậu ăn bao nhiêu?"

Miếng thịt bò Wagyu đặt trên vỉ nướng kêu xèo xèo, mùi thơm toả khắp nơi, mắt Tô Khởi sáng rực: "Tớ có thể một mình ăn hết luôn."

Lương Thuỷ buồn cười, duỗi một đầu ngón tay về phía cô: "Ăn không?"

Tô Khởi nhào đến cắn mạnh, Lương Thuỷ rụt tay lại: "Cậu là chó hả!" Nói rồi gắp thịt bò đã nướng chín rồi vào dĩa của cô, rồi lại đẩy chén nước chấm đến trước mặt cô.

Miếng thịt bò trên dĩa tiết ra dầu, Tô Khởi thắc mắc: "Chín rồi hả?"

Lương Thuỷ nói: "Không thể chín quá, cậu ăn thử xem?"

Tô Khởi bỏ vài miệng nhai nhai, gương mặt như được thắp sáng: "Ngon quá à! Muốn ăn nữa! Nướng nhiều nhiều cho tớ đi!"

Lương Thuỷ gắp mấy miếng thịt bò, rồi gắp thịt dê, thịt ba chỉ, nấm hương và bí ngòi, thấy cô ăn vui vẻ thì lại gọi phục vụ lấy thêm một dĩa thịt bò Wagyu.

Hai người ăn hết một tiếng rưỡi, ngoài trời đã tối đen, đèn đường sáng lên.

Tô Khởi ăn uống no nê, khuôn mặt nhỏ nhắn lại toả sáng rực rỡ, dáng vẻ rất thoả mãn.

Lương Thuỷ thấy cô như vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Lúc tình tiền, Tô Khởi ngăn Lương Thuỷ lại, nói: "Bữa này tớ mời." Cô rút 800 tệ kia ra, ghét bỏ nói, "Dùng nhanh nó cho rồi."

Lương Thuỷ không giành với cô.

Bữa này tốn gần 300 tệ, Tô Khởi không đau lòng chút nào, nhưng cũng cảm thán: "Bây giờ ra nhà hàng ăn đắt ghê, đúng là vật giá leo thang. À, cậu có tưởng tượng được cái khu nhà rách nát kia đó, một căn mà tận 80 tệ lận không?"

"Nực cười. Nhà mà đắt như vậy." Lương Thuỷ nói, bỗng tự giễu, "Một trận lửa kia đốt hết của mẹ tớ mấy chục căn nhà ở Bắc Kinh."

Tô Khởi nhìn cậu, nhưng cậu cười, dáng vẻ không sao cả: "Nhưng mẹ tớ không sao là tốt rồi. Còn tiền, sau này kiếm."

Ra khỏi nhà hàng thịt nướng, đi về phía trường học. Lối đi bộ không có đèn xanh đèn đỏ, người xe hỗn loạn. Lúc qua đường, Lương Thuỷ trong lúc vô tình lại nắm cổ tay Tô Khởi, muốn dắt cô qua đường.

Nào ngờ lần này, cô nhẹ nhàng tránh đi, rụt khỏi tay cậu.

Lương Thuỷ cứng người một chút, thấy cô đang bình thản nhìn trái phải, đi qua đường.

Hờ, lật mặt cái là không nhận người nữa.

Hai tay Tô Khởi nắm dây đeo túi xách, lặng lẽ sờ sờ cổ tay, đi về phía cổng trường, chơt cảm giác bên cạnh có một lực kéo lại. Cô quay đầu lại nhìn, Lương Thuỷ đứng phía sau cô, bình tĩnh bước đi – tay cậu đang nắm bàn tay nhỏ của Doraemon treo trên dây túi của cô.

Tô Khởi: "....."

(Editor: Thương chưa, người ta không cho nắm tay đành đi nắm tay Doraemon =))))))

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

[Tâm sự (26)]

Vào đêm trước khi về nhà nghỉ đông, Vương Y Y bay từ Mỹ về. Bạn qua thư bảy năm cuối cùng cũng gặp mặt.

Vương Y Y: Trời ơi, rốt cuộc kỳ nghỉ của hai đứa mình cũng trùng nhau.

Tô Khởi: Khó khăn quá luôn, năm trước nếu tớ không đi hỗ trợ dạy thì đã gặp cậu được rồi.

Vương Y Y: Đến nhà tớ chơi đi, bố mẹ tớ muốn gặp cậu lắm. Mẹ tớ nấu ăn ngon cực luôn.

Tô Khởi: Được đó.

(Nhà Vương Y Y. Sau khi ăn xong)

Tô Khởi: Hồi đó cậu nhận được nhiều thư lắm đúng không?

Vương Y Y: Ừm, lúc nhiều nhất là một trăm bức trong một tuần. Tớ dành hết thời gian đọc thư, không còn thời gian học luôn. Sau này bố tớ không cho tớ đọc thư hồi âm nữa.

Tô Khởi: Cậu trả lời thư của mấy người?

Vương Y Y: Mười mấy người.

Tô Khởi: Sau đó họ có giữ liên lạc với cậu không?

Vương Y Y: Hết rồi. Cậu là người duy nhất.

Tô Khởi: Tốt quá. Có duyên quá luôn. Tớ viết thư cho hai người, chỉ có cậu viết lại thôi.

Vương Y Y: Thật ra....

Tô Khởi: Sao vậy?

Vương Y Y: Thật ra, lúc đó tớ nhận được rất nhiều thư, đọc thư của cậu nhanh như gió, rồi bỏ qua, ngại ghê á. Sau đó tớ nhận được một bức thư khác, tớ mới lấy thư của cậu ra đọc lại lần nữa.

Tô Khởi: Một bức thư khác?

Vương Y Y: Ừm, tớ cho cậu xem.

Vương Y Y lấy ra một bức thư đã cũ, Tô Khởi cảm thấy nét chữ phía trên quá quen, chính là nét chữ hồi cấp 2 của Lương Thuỷ. Cô rút thư ra đọc, giấy viết thư đã ố vàng, nét bút máy đã lem, viết:

"Chào bạn Vương Y Y, nếu bạn đọc được bức thư này, mong bạn trả lời thư của Tô Khởi lớp 7/1, trường Trung học Thực Nghiệm Vân Tây tỉnh XX. Cậu ấy thật sự rất chờ mong cậu hồi âm.

Cậu ấy là một cô gái rất tốt. Làm bạn với cậu ấy, cậu chắc chắn sẽ không hối hận.

Đúng rồi, bao thư của cậu ấy màu hồng nhạt, in hình búp bê giọt nước.

Cảm ơn.

Lương Thuỷ.

Ngày 27 tháng 11 năm 2007"

_______________________

Editor: Mọi người nhớ thương Thuỷ Tạp nữa nhaa:(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play