Buổi diễn độc tấu đầu tiên của Lý Phong Nhiên sẽ diễn ra vào 7 giờ tối ngày 31 tháng 12 năm 2008.

Tô Khởi đến sớm, chạy đến hậu trường tìm cậu. Trên hàng lang đầy những lẵng hoa, tất cả đều là người trong giới âm nhạc gửi chúc mừng. Nhân viên công tác bận rộn ở hậu trường, Lý Phong Nhiên mặc bộ vest, ngồi luyện tập ở chiếc đàn piano Grand, không hề bị ảnh hưởng bởi xung quanh.

Tô Khởi đặt tay ở sau lưng, lén đi đến, lắc lắc bó hoa trong tay trước mặt cậu: "Thành công tốt đẹp!"

Tiếng nhạc chợt dừng lại, Lý Phong Nhiên sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Sao còn mua hoa nữa?"

"Hôm nay đặc biệt mà."

Lý Phong Nhiên ôm bó hoa: "Đẹp lắm."

"Đẹp gì chứ? Bên ngoài đầy lẵng hoa, hoa của tớ cũng thấy tự ti rồi nè." Tô Khởi sờ sờ "đầu" hoa của cô.

Lý Phong Nhiên bật cười trước hành động này của cô, đặt hoa lên đàn piano.

Tô Khởi dựa vào một bên đàn, hỏi: "Bạn Lý Phong Nhiên, căng thẳng không?"

Lý Phong Nhiên nói: "Không căng thẳng."

Tô Khởi: "Xớ, tớ không tin."

Lý Phong Nhiên bật cười: "Bây giờ tớ có thể nhắm mắt đàn "La campanella" đó."

"Thật hả?"

"Ừm." Cậu nhắm mắt, đặt tay lên phím đàn.

Tô Khởi sát người vào nhìn: "Cậu không lén hé mắt chứ hả?"

Lý Phong Nhiên nhắm mắt lại, khoé môi hơi cong: "Vậy cậu bịt mắt tớ lại đi?"

"Được thôi. Không được gian lận." Tô Khởi đi đến phía sau cậu, bàn tay nhẹ nhàng che mắt cậu lại.

Cậu chợt dừng lại một chút, rồi lại nâng tay lên, tay phải đàn ra những nốt nhạc cực chính xác, tay trái thì đàn nhạc đệm. Một loạt các nốt từ chậm đến nhanh vang lên, như cơn gió mùa hè mơn man lướt qua chiếc chuông gió bên cửa sổ gỗ, thổi qua chiếc chuông cổ ở một góc của ngôi đền cao cao, lại như tiếng chuông nhà thờ cổ điển xa xưa của thế kỷ trước. Giai điệu biến hoá đa dạng, đàn đến đoạn cao trào, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của cậu nhảy múa trên phím đàn trắng đen, tựa như con bướm trắng.

Tô Khởi rất khâm phục, càng nghe càng vui vẻ.

Cậu hơi cúi đầu, cả người đong đưa rất nhẹ theo cánh tay đang di chuyển. Tô Khởi che mắt cậu, nhẹ nhàng di chuyển theo cậu. Ngón tay cô cảm nhận được đôi đồng tử bên dưới hàng mi nhắm chặt của cậu, thỉnh thoảng mới chuyển động rất khẽ.

Đàn xong ca khúc, dư âm còn văng vẳng bên tai. Cậu đàn nốt cuối cùng rồi dừng lại, lẳng lặng chờ. Khuôn mặt chàng trai trẻ vẫn bình thản như cũ, nhưng trông dịu dàng hơn.

Tô Khởi nghe chưa đã thèm, buông đôi tay che mắt cậu ra, nói: "Chu choa, Phong Phong, mấy năm nay cậu tiến bộ vượt bậc nha."

Lý Phong Nhiên cười: "Trường tớ dạy rất giỏi."

Ban đầu, cảm thấy không có cách nào rút ngắn lại khoảng cách ngắn ngủi đó, như khi đến những sân khấu lớn hơn nữa mới phát hiện, vẫn tìm được cách.

"Xem ra lúc trước không chọn sai." Tô Khởi nói, "Khi đó tớ còn tưởng rằng cậu quyết tâm học Ương Âm nữa đó."

Lý Phong Nhiên không nói gì. Không biết vì sao, cậu chợt nhớ đến Lương Thuỷ.

Nhân viên đến nhắc cậu nên thay quần áo. Tô Khởi rời đi, giơ một nắm tay về phía cậu: "Cố lên!"

Lý Phong Nhiên gật đầu.

Tô Khởi có vé VIP, ngồi ở hàng đầu tiên ở giữa. Cô vốn hơi lo lắng về số người đến nghe, nhưng khi cách buổi diễn mười phút, ba tầng của phòng hoà nhạc đều được ngồi đầy. Một năm trôi qua, cậu đã biểu hiện xuất sắc ở một loạt cuộc thi và buổi biểu diễn quốc tế, nhận được sự yêu mến của không ít người yêu âm nhạc cổ điển.

Buổi diễn bắt đầu, đèn ở khán đài tắt, đèn sân khấu mở lên. Trong tiếng vỗ tay của toàn bộ khán giả, chàng trai trẻ còn ba ngày nữa là mười chín tuổi bình tĩnh đi đến bên cây đàn, bắt đầu đàn.

Có nghệ sĩ piano nhiệt tình phóng khoáng, có người thì thâm tình sâu lắng. Lý Phong Nhiên đàn nhạc cổ điển, khoan thai và trang nhã. Những giai điệu nhiều biến tấu và có độ khó cao vang lên, khiến con người như được tắm mình trong gió xuân, trái tim dần dần được vỗ về, yên bình trở lại. Hơn nữa, cậu điển trai, tài giỏi, cử chỉ ưu nhã, người và nhạc hoà làm một, hoàn toàn tự nhiên, càng thêm thích mắt.

Cuối buổi diễn, toàn bộ khán đài sôi trào. Tất cả khán giả đứng dậy vỗ tay, kéo dài mãi không thôi.

Tô Khởi kích động đến hai má ửng đỏ, vỗ tay đến nỗi hay tay đều đau. Buổi hoà nhạc vô cùng thành công, sự nghiệp nghệ sĩ dương cầm trong nước của cậu chính thức bắt đầu!

Dưới ánh đèn trắng, Lý Phong Nhiên đứng dậy tựa vào đàn, cúi thấp người chào khán giả. Một cô gái đến đưa micro cho cậu.

Đến lúc phát biểu cuối buổi diễn.

Cậu nói: "Chân thành cảm ơn mọi người đã đến buổi hoà nhạc của tôi. Bài cuối cùng muốn gửi đến mọi người, là một bài do tôi sáng tác,《 Muốn trao em tất cả những đoá hoa trên thế gian》.

(Editor::()

Cách ánh đèn, cậu nhìn Tô Khởi ở hàng ghế đầu tiên. Cô gái kia đến lấy lại micro, cậu lại ngồi xuống ghế đàn lần nữa.

Khán giả ngồi xuống, hào hứng chờ nghe ca khúc do cậu sáng tác.

Ánh đèn rọi lên mái tóc đen nhánh của chàng trai trẻ. Cậu đặt ngón tay lên phím đàn, rồi như hít một hơi thật nhẹ. Dường như tất cả bình tĩnh và êm đềm cả đêm đều biến mất, đến giờ phút này, cậu mới thật sự căng thẳng.

Cuối cùng, ngón tay cậu dừng xuống phím đàn. Một giai điệu nhẹ nhàng và vui tươi vang lên, lúc nhanh lúc chậm, du dương uyển chuyển, tựa như tầm nhìn trở nên rộng lớn, trăm hoa nở rộ, ve sầu kêu, chim hót vang.

Khi đàn đến đoạn sâu lắng, giai điệu được lặp lại, như dây leo thang xoắn ốc hướng về phía trước, tung bay trong làn gió. Tô Khởi chỉ cảm thấy bản thân như đứng trong cánh đồng ruộng có hai mùa xuân hạ giao nhau, có trời xanh mây trắng, hoa hướng dương nở khắp núi đồi.

Giai điệu càng ngày càng sâu lắng, nhưng phảng phất một nỗi buồn man mác khó lý giải, như nhìn thấy đám mây trắng buồn bã chầm chậm lướt qua bầu trời trong buổi trưa mùa hè, như về lại thời xa xôi cũ.

Cả khán đàn yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có chàng trai trẻ cúi đầu đàn, từng nốt nhạc như hạt châu tròn trĩnh đang nhẹ nhàng nhảy.

Khi đến đoạn cao trào cuối cùng, tiếng đàn violon đệm hoà vào, giai điệu quanh quẩn khán phòng.

Nhẹ nhàng, tươi đẹp, du dương, đau thương, buồn bã,... vô số cảm xúc được trút ra. Trái tim người nghe dâng lên theo tiếng đàn, đắm chìm trong đó, cảm xúc được gió cuốn đi, rồi rơi xuống những cánh hoa mềm mại ngát thơm.

Cuối cùng, đàn violon dừng lại, chỉ còn tiếng đàn dương cầm thuần khiết nhất, hơn nữa còn thêm một đoạn nhạc thiếu nhi được đánh bằng đàn piano, nhẹ nhàng và êm dịu, trong chớp mắt trở về mùa hạ hoa thơm nở rộ của thời thơ ấu: "Lululululu, lulululu, lulululu...."

Dư âm tan đi, tiếng vỗ tay vang lên như tiếng sấm dậy.

Không biết vì sao, Tô Khởi cảm thấy như được giai điệu nhẹ nhàng đó ôm lấy và hôn lên trán, thấy cảm động đến trào nước mắt. Cô vừa cười vừa khóc, vừa vỗ tay thật mạnh.

Lý Phong Nhiên đi về phía trước, cúi đầu, nhìn về phía cô. Trong mắt cậu hiện lên nét cười rất nhạt, theo đó là tiếng vỗ tay không ngớt trong khán đài.

Sau khi diễn tấu kết thúc, Lý Phong Nhiên về Mỹ tiếp tục học, nhưng giai điệu nhẹ nhàng《Muốn trao em tất cả những đoá hoa trên thế gian》rất nổi trong giới sinh viên, trở thành nhạc piano nổi tiếng nhất trên TTPlayer, Kugou và QQ Music.

Lý Phong Nhiên nổi tiếng. Không chỉ nhờ nghiên cứu về nhạc cổ điển, mà vẻ ngoài ưa nhìn cũng đủ để cậu nhanh chóng có thêm được rất nhiều người hâm mộ âm nhạc.

Trong phòng ký túc xá, Tiết Tiểu Trúc nói với Tô Khởi: "Bạn cậu toàn là thần tiên thôi, thần tiên đó!"

Phương Phỉ hỏi thăm: "Ê Tô Khởi, cậu ấy có bạn gái chưa?"

Tô Khởi lắc đầu, nhìn vào máy tính xem MV mới của Super Junior. Kim Hee Chul quá đẹp trai!

Vương Thần Thần nói: "Vậy mà chưa có bạn gái? Mà cũng đúng thôi, người nổi tiếng mà."

Tô Khởi không cảm thấy Lý Phong Nhiên là người nổi tiếng, Kim Hee Chul mới là người nổi tiếng.

Tiết Tiểu Trúc: "Kiểu thiên tài này chỉ lo sự nghiệp thôi, sức đâu mà yêu đương? Tớ xem trên báo viết, mỗi chuyện luyện đàn thôi mà cậu ấy luyện hơn 10 tiếng mỗi ngày rồi."

"Đúng đó." Tô Khởi nói, "Cậu ấy không có thời gian nghĩ tới chuyện này đâu. Hồi nhỏ ngày nào cậu ấy cũng phải luyện đàn, thời gian học còn không đủ."

Phương Phỉ hỏi: "Nhưng mà cậu ấy không nghĩ đến chuyện yêu đương hả?"

"Không có luôn. Phong Phong rất đơn thuần, chỉ thích đàn piano. Là đồ ngốc." Tô Khởi nghĩ, cậu ấy không thèm tìm bạn gái, lười tới nỗi phải đợi đến khi cô 30 tuổi rồi quen đại cô, không phải trì độn trong chuyện tình cảm thì là gì nữa?

Haiz, đồ ngốc.

(Editor: Không biết ở đây ai ngốc nhất nữa =)))))

Nghỉ đông về nhà, Tô Khởi phát hiện Tô Lạc chỉ nghe nhạc của Lý Phong Nhiên sáng tác.

Tô Lạc trên bàn cơm nói: "Chủ nhiệm lớp con hồi đó dạy anh Phong Nhiên, ngày nào tới lớp cũng khen anh ấy, tự hào lắm luôn."

Tô Miễn Cần: "Từ nhỏ đã nhìn ra thằng bé Lý Phong Nhiên này sẽ có tương lai. Con thấy chưa, bây giờ không chỉ thành nghệ sĩ piano mà còn biết sáng tác nữa."

Trình Anh Anh bỏ rau vào lẩu: "Đừng nói nữa. Hôm qua Phong Nhiên mới vừa về nhà, cô giáo Phùng đã cãi một trận với thằng nhỏ."

Tô Khởi thắc mắc: "Hả?"

Trình Anh Anh: "Cô giáo Phùng nói là nó không nên đàn nhạc nhẹ [1] ở buổi diễn nhạc cổ điển, càng không nên lãng phí thời gian sáng tác."

[1] Nhạc nhẹ (hay còn gọi là nhạc đại chúng) (Thật ra thì nhạc nhẹ chưa có khái niệm cụ thể, nhưng đây là cách hiểu thông thường về nhạc nhẹ): là loại nhạc được đông đảo quần chúng dễ tiếp thu và dùng giải trí. Đặc điểm của nhạc nhẹ là có nội dung và hình thức đơn giản, dễ nhớ, giai điệu thường vui tươi và yêu đời.

Tô Khởi vừa định cãi lại thì Trình Anh Anh đã nói tiếp: "Nói gì mà bây giờ nó mới nổi tiếng, chính là lúc nên dành nhiều thời gian để trau dồi kỹ năng, không thì chỉ sẩy chân một chút, mắc một vài sai lầm, thì mọi lời khen sẽ biến thành chê bai. Còn nói gì mà, để em nhớ, à, "ánh đèn sân khấu có thể phóng to ưu điểm, cũng có thể phóng to khuyết điểm." Haiz, làm trong ngành giáo dục, tư tưởng không giống nhau mà."

Tô Khởi ngậm miệng lại, bỏ miếng măng tây vào miệng.

Ăn cơm xong, cô lên lầu về phòng, chui vào thảm điện ấm áp trong chăn, đang nghĩ có nên tâm sự với Lý Phong Nhiên không thì nhóm chat "Cả đường thuận buồm xuôi gió" có tin nhắn.

Bryant24: Ở Vân Tây hết à?

Bryant24: Ngày mai ra ngoài tụ tập.

Tô Khởi sửng sốt, vẫn chưa kịp trả lời lại.

Lộ Tạo: Cậu về Vân Tây?

Tre xanh nhàn nhã: Không phải cậu muốn nghỉ đông học bù sao?

Bryant24: Hôm nay 27 âm lịch rồi đấy ạ?

Bryant24: Mới về.

Luna giữa hoa lulu: Chừng nào đi á?

Bryant24: Mùng 2.

Flower dance: Đi nhậu thì đi.

Lộ Tạo:!!!

Tre xanh nhàn nhã:!!!

Luna giữa hoa lulu:!!!

Bryant24: Lý Phàm phiêu quá nhé.

Flower dance: Nhậu không?

Tô Khởi tỉnh táo trở lại, đánh chữ: Nhậu nhậu nhậu!

Bryant24: Tô Thất Thất, cậu học hư rồi.

Tô Khởi cầm di động, nhìn chằm chằm tin nhắn của cậu, thở hắt ra. Ngay sau đó,

Tre xanh nhàn nhã: Nhậu! Mấy trăm năm không tụ tập rồi!

Lộ Tạo: (cười bò)

Bryant24:......

Bryant24: Chậc chậc, đúng là sinh viên, khác rồi.

Cả nhóm hẹn nhau ngày mai gặp ở KTV.

Chiều hôm đó, Lương Thuỷ đến tìm Lý Phong Nhiên trước. Cậu không lên lầu. Lúc Lý Phong Nhiên xuống dưới thì thấy Lương Thuỷ đứng trên mặt đất đầy tuyết, chói mắt đến híp mắt lại.

Lý Phong Nhiên đi nhanh sang, hỏi: "Ngoài đây lạnh ngắt, sao cậu không lên nhà?"

Lương Thuỷ nói: "Tớ sợ gặp cô giáo Phùng. Nhức đầu."

Lý Phong Nhiên: ".... Cậu tìm tớ có chuyện?" Cậu ấy đến đây cũng không tiện đường.

Lương Thuỷ đạp tuyết, hỏi: "Cậu bị sao vậy?"

Lý Phong Nhiên bỗng không nói gì.

Bạn bè chính là bạn bè. Cậu chỉ nói một câu "nhậu", cậu ấy đã hiểu ngay.

Lý Phong Nhiên cũng không giấu giếm, nói: "Cãi nhau với mẹ tớ."

Lương Thuỷ nhướng mày: "Quả nhiên cứng cáp rồi, dám cãi nhau với cô giáo Phùng luôn."

Lý Phong Nhiên liếc nhìn cậu một cái, nói: "Dạo này cậu sống cũng tốt quá nhỉ." Cậu ấy càn rỡ hơn một chút so với mùa đông năm ngoái.

Lương Thuỷ không đáp, quay lại vấn đề chính: "Vì chuyện sáng tác?"

"Ừm."

"Bài đó hay lắm đó." Lương Thuỷ nói, "Lớp tớ ai cũng nghe. Cậu thật sự có tài năng."

Lý Phong Nhiên không nói gì. Cậu không thể nói, ca khúc đó là tâm tình thầm kín nhiều năm của mình.

Lương Thuỷ nói: "Dựa vào vị trí và năng lực hiện tại của cậu, cậu có thể lựa chọn điều bản thân muốn rồi."

"Tớ...." Lý Phong Nhiên thấy không thoải mái lắm, kéo khăn choàng cổ, nói, "Tớ phát hiện, mẹ tớ nói đúng."

Lương Thuỷ quay sang nhìn cậu.

"Không nên mất tập trung. Đã bước trên con đường này rồi, ít nhất trong ba năm, phải cố gắng trau dồi kỹ năng, nghiên cứu âm sắc mới có thể ổn định. Nếu không, tớ sẽ thành phù dung sớm nở tối tàn." Lý Phong Nhiên nhìn tuyết trắng trên con đường phía trước, vẻ mặt không rõ ràng, nói, "Bây giờ nhìn thấy đường đi rồi, khoảng cách đó đã thu hẹp lại. Tớ lại cảm thấy..... không sẵn sàng để từ bỏ. Trước kia không biết, thì ra cảm giác khi độc tấu lại tốt như thế. Hoa tươi, tiếng vỗ tay, đều là của một mình mình." Cậu chợt cười khổ, "Có phải tớ....."

"Không phải." Lương Thuỷ bỗng ngắt lời, "Con người ai cũng khát khao thành công. Chuyện theo đuổi danh vọng không phải là chuyện gì hổ thẹn, mà là bản lĩnh. Lúc tớ còn là vận động viên, nghĩ đến chuyện đứng đầu, không phải cũng là vì hoa tươi, tiếng vỗ tay và vinh quang sao? Cá muối còn biết lật mình [2], là người thì càng phải có lòng theo đuổi."

[2] Cá muối lật mình (咸鱼翻身): cá muối là cá đã chết rồi thì không thể lật mình, dùng để hình dung chuyện ở tình thế xấu chuyển thành tốt đẹp.

Lý Phong Nhiên ngẩn người, mâu thuẫn trong lòng bỗng được xé tan, chợt thả lỏng hơn một chút.

Cậu hít sâu một hơi, gió lạnh thấm hơi tuyết chui vào lồng ngực, lạnh lẽo nhưng mát mẻ. Cậu hỏi: "Cậu thì sao? Học hành ổn không?"

Lương Thuỷ hơi hé môi, sắp xếp từ ngữ một chút, nói: "Bình thường. Theo thể thao nhiều năm rồi, có học chữ bao nhiêu đâu, không theo kịp."

Lý Phong Nhiên nhìn cậu vài giây: "Nhưng?"

Lương Thuỷ mím môi: "Bây giờ không nói trước."

Lý Phong Nhiên gật đầu: "Vậy giấu đi."

Chợt yên tĩnh, chỉ có hai người sánh vai đi về phía trước, tiếng đạp tuyết vang lên.

Rốt cuộc Lương Thuỷ vẫn cảm thấy chua xót, nói câu: "Trước khi nên chuyện, không muốn nói, sợ lỡ như."

Lý Phong Nhiên hiểu tâm tư của cậu, nói: "Yên tâm, sẽ không có lỡ như."

Cậu nói: "Chỉ mong thế. Nếu không..."

Cậu không nói hết, nhưng Lý Phong Nhiên hiểu. Nếu không, cậu sẽ không có tương lai, không còn cách nào bên cạnh Tô Thất Thất lần nữa.

Trong khoảng khắc đó, trong lòng Lý Phong Nhiên bỗng dâng lên chút đau đớn đến muộn.

Lương Thuỷ lặng lẽ dự tính chuyện gì, rất có thể sẽ thành công, cậu thật tình vui vẻ cho cậu ấy, thậm chí cảm kích. Thế nhưng...

Cậu có chút chán ghét bản thân, nhíu mày, xoá tan suy nghĩ này.

Cậu thì có tư cách gì. Cách đây không lâu còn tự cho là thiên thời địa lợi rồi, lòng thầm nghĩ muốn đến gần Thất Thất. Bây giờ chưa đến một tháng, đã bị lời nói của cô giáo Phùng đánh cho hiện nguyên hình – cậu không có thời gian để phân tâm.

Vẫn đang nghĩ ngợi thì Lương Thuỷ đã ôm bờ vai cậu, dẫn cậu lên xe buýt.

Mới vừa xuống xe buýt thì Lộ Tử Hạo gọi điện thúc giục.

Lương Thuỷ nghe được tiếng Tô Khởi và Tô Lạc cười đùa ở đầu bên kia. Khi cúp máy, đầu óc cậu chợt trống rỗng.

Vào KTV, ánh đèn hàng lang lờ mờ, Lương Thuỷ đi chậm lại, nói: "Tớ đi vệ sinh."

Lý Phong Nhiên vào phòng trước.

Lương Thuỷ đi theo bảng chỉ dẫn đến khu rửa tay. Đây là một chuỗi KTV mới mở, nhà vệ sinh trang trí rất sang trọng. Hai dãy bồn rửa tay đặt đối diện nhau, một bên của nam, một bên của nữ.

Cậu mở vòi nước. Mùa đông nên nước lạnh buốt, cậu giật mình, lập tức đóng lại, nhìn vào gương, đột nhiên ngẩn người.

Gương chiếu hình ảnh sau lưng cậu, một cô gái đang cúi đầu rửa tay, bóng dáng rất giống Tô Khởi. Nhưng cô gái này tóc ngắn, nhuộm màu nâu.

Lương Thuỷ lấy giấy lau tay, lúc ngẩng đầu thì cô gái kia đã đi rồi. Cậu ném giấy vào thùng rác, đi ra hành lang, lại thấy cô gái đó đi trước cậu hai mét, vừa đi vừa cúi đầu sửa khăn quàng cổ.

Cô quẹo vào, cậu cũng quẹo vài. Hai người cùng đường.

Cô gái kia chợt đi chậm lại, tựa như phát hiện có người đi theo phía sau. Lương Thuỷ vừa thấy, để không bị hiểu lầm nên gãi gãi trán chuẩn bị vượt qua cô. Cô gái đó đã quay đầu lại.

Cậu lập tức ngây người tại chỗ, hơi trố mắt.

Tô Khởi cũng sửng sốt: "Thuỷ Tạp?"

Lương Thuỷ nhìn chằm chằm gương mặt cô, tiếng tim đập thoáng chốc nhảy đến bên tai, lắp bắp nói: "Cậu cắt.... tóc rồi?"

Cô cắt tóc ngắn ngang vai, còn nhuộm màu nâu, sờ sờ đầu cười: "À. Bây giờ kiểu đầu hoa lê này siêu thịnh hành ở Hàn Quốc. Đẹp không?"

Lương Thuỷ nhìn nụ cười của cô, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô thì dời mắt đi, bất giác sờ lông mày: "Đẹp."

Cô.... rất đáng yêu.

Một nhóm con trai cười đùa quẹo qua đây, không chú ý nhìn đường, đụng phải Tô Khởi. Cô không đứng vững, lảo đảo ngã về phía Lương Thuỷ. Cậu muốn đỡ cô nhưng không đỡ được, chỉ bắt được cánh tay của cô, còn thân người cô đã nhào vào lòng cậu, trán đặt sát cằm cậu. Cậu ngửi thấy mùi dầu gội nhẹ nhàng trên tóc cô, lòng rối loạn ngay lập tức.

Tô Khởi xoa phần hàm dưới đập vào vai cậu. Trên quần áo có hơi thở trẻ trung của người con trai, trùng lặp với trong hồi ức của cô.

Cô cuống quýt đẩy cậu ra, xấu hổ nhìn qua đám người đó, vội vàng nói: "Vào nhanh thôi, lát nữa Lộ Tạo lại gọi giờ."

"Ừm." Lương Thuỷ bỏ hai tay vào túi.

Vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy Lộ Tử Hạo gân cổ hát: "Có tình yêu gọi là buông tay, kết thúc thiên trường địa cửu vì tình yêu."

Tô Khởi và Lương Thuỷ cùng che lỗ tai lại.

Tô Lạc cũng ở đó, nhìn thấy Lương Thuỷ thì hào hứng ngồi dậy ôm cậu: "Anh Thuỷ!"

Lương Thuỷ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: "Chà, cao lên rồi."

Tô Lạc cực kiêu ngạo: "Còn phải nói à, em đã cao hơn anh Tử Hạo từ lâu rồi."

Lộ Tử Hạo đang hát thì bỗng dùng micro rống lên: "Bây giờ ông đây 1m74 rồi nhé!"

Mấy chai bia đặt trên bàn, Lý Phong Nhiên lần lượt rót bia vào ly rỗng. Lâm Thanh cầm một ly uống ngay. Lương Thuỷ ngồi xuống, hơi bất ngờ: "Tớ bỏ qua chuyện gì rồi?"

Lâm Thanh nói: "Trưởng thành rồi, uống bia cũng không được à?"

Lương Thuỷ nói: "Được được được."

Lộ Tử Hạo hát xong, Tô Lạc nhảy đến chọn bài. Cậu vừa đi, ở giữa Lương Thuỷ và Tô Khởi không còn ai.

Lương Thuỷ nhìn Lộ Tử Hạo và Tô Lạc đang ầm ĩ, nhìn sang Lý Phong Nhiên đang đảo ly bia trong tay. Chất lỏng kia trong suốt, nổi lên bọt trắng. Cậu nhìn một lát, cuối cùng cũng quay sang nhìn Tô Khởi. Cô cũng đang nhìn chằm chằm vào ly bia, lông mi đen dài hơi rũ xuống.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô chuyển ánh mắt sang, đôi đồng tử trong suốt, nhìn thẳng cậu.

Cậu hơi ngẩn người, nghĩ ra vấn đề muốn hỏi: "Cậu... không chọn bài?"

Tô Khởi cười: "Họ hát trước đi, tớ chuẩn bị một lát."

"Ừm." Cậu không nói nữa. Một lát sau, cậu hỏi, "Học hành vẫn tốt hả?"

Tô Lạc đang rống, Tô Khởi không nghe rõ, hướng về phía cậu một chút: "Hả?"

Lương Thuỷ nhìn bàn tay cô ấn trên sô pha, trái tim nhộn nhạo, đi sang chỗ cô, ngồi cạnh cô. Tô Khởi chỉ cảm thấy phần sô pha kế bên lõm xuống, có người nhích lại gần, tiến đến bên tai cô: "Tớ hỏi, học hành vẫn tốt hả?"

Giọng nói của chàng trai càng có từ tính hơn so với trong trí nhớ, Tô Khởi vừa ngẩng mắt lên thì đã thấy gương mặt gần trong gang tấc của cậu. Đôi mắt đen nhánh và trong trẻo nhìn thẳng vào cô.

Cô cúi đầu nhìn xuống đất, nói: "Cũng tốt lắm. Bây giờ tớ là đàn chị rồi biết không hả?"

"Hả?" Cậu không nghe rõ, cúi đầu để sát lỗ tai vào.

Trong ánh sáng mờ ảo, sườn mặt cậu càng thêm rõ ràng.

Tô Lạc đang hát: "Tôi không biết, tôi không hiểu, tôi không muốn, nhưng tại sao trái tim tôi!"

Tô Khởi không biết nên nhìn ở đây, trấn định lại, cất to giọng hơn: "Tớ nói, tốt lắm."

Lương Thuỷ gật gật đầu.

Cô lại hỏi: "Còn cậu?"

"Vẫn vậy."

"Còn nửa năm nữa thi đại học rồi, cố lên nha."

Lương Thuỷ nói: "Ừm. Tranh thủ không cùng năm với Tô Lạc."

Tô Khởi bật cười, không đoán trước được cậu lại có tâm tình nói đùa.

Lương Thuỷ nhìn cô cười, tâm trạng cũng thả lỏng một chút, rồi chợt nhìn cô chằm chằm.

Tô Khởi thôi cười nữa, rũ mắt: "Cậu nhìn tớ làm gì?"

Cậu nói: "Kiểu tóc này của cậu thật sự rất đẹp." Có sự dịu dàng của thiếu nữ trước đó chưa từng có.

Mặt Tô Khởi đỏ lên, nhưng miệng vẫn nói: "Phí lời. Tớ làm kiểu tóc nào mà chả đẹp?"

Lương Thuỷ mỉm cười: "Tớ sai rồi."

Lý Phong Nhiên ngồi bên chỗ Lương Thuỷ, nhìn hai người họ, rồi im lặng dời ánh mắt. Ngay sau đó, cậu duỗi tay lấy một ly bia trên bàn, uống một hớp to.

Vốn tưởng rằng trưởng thành thì tốt rồi, là tự do rồi. Nhưng hôm nay, vẫn vì piano mà từ bỏ cô như lúc trước.

Càng sống càng không tiến bộ.

Khi còn là thiếu niên, ít nhất sẽ còn kháng cự một chút.

Cậu im lặng uống một lát, quay sang nhìn Lâm Thanh: "Cậu uống nhanh quá rồi đó."

Ly bia của cô sắp thấy đáy rồi.

Lâm Thanh nói: "Có đâu. Uống bia thôi mà."

Tô Lạc hát xong, kêu Tô Khởi đến hát, đến bài《Nói yêu anh》của Thái Y Lâm. Cô nhảy đến lấy micro.

Lương Thuỷ nghe cô hát, không biết vì sao, ký ức khi cấp 2 hiện ra, lúc cô cầm cây lau nhà xả tới xả lui trong nước, lúc đó cô hát bài này.

Trong lòng không hiểu sao có chút nhói đau.

Những con hạc giấy lại bay đến trước mắt.

Lâm Thanh ngồi cạnh đã bỏ một ly rỗng xuống, muốn lấy ly bia thứ hai. Lương Thuỷ hoàn hồn, đoạt lấy ly bia trong tay cô, Lâm Thanh còn định lấy ly khác thì Lương Thuỷ đã dời hết ly sang chỗ khác. Cậu người cao tay dài, Lâm Thanh không với đến.

"Cậu sao vậy?" Lương Thuỷ hỏi.

Gò má Lâm Thanh ửng đỏ, không nói lời nào.

Lý Phong Nhiên: "Liên quan tới cái người không đến đúng không?"

Lương Thuỷ cúi người, khuỷu tay chống ở đầu gối, quay sang hỏi cô: "Cãi nhau?"

"Tớ cãi gì với anh ấy chứ, dù có cũng không nói thắng được ảnh." Lâm Thanh giận dỗi nói.

"Hai người cãi nhau chuyện gì?" Lý Phong Nhiên hỏi.

Lâm Thanh rất không thích một bạn nữ cùng lớp của Lộ Tử Thâm. Cô gái đó biết anh có bạn gái mà vẫn theo đuổi anh. Nhưng Lộ Tử Thâm và cô ta có cùng một thầy hướng dẫn, nghiên cứu cùng một đề tài, ngày nào cùng gặp nhau.

Lâm Thanh nói: "Còn nhiều hơn thời gian gặp tớ."

Lương Thuỷ: "Thái độ ổng thế nào?"

Lâm Thanh ngừng một lát, rồi nói: "Thật ra anh ấy giữ khoảng cách rồi, nhưng tớ vẫn thấy ghét."

Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên đều trầm mặc chốc lát.

Lương Thuỷ hỏi: "Thanh Thanh, sao cậu lại không tự tin vậy?"

Lâm Thanh thấp giọng: "Là tớ sai hả?"

"Không phải sai hay không sai. Cậu không cần thiết sợ hãi như vậy. Cậu được lắm mà, sợ gì chứ?"

Vành mắt Lâm Thanh ửng đỏ, nhưng lại cười với cậu: "Sợ tớ chưa đủ tốt á."

Lương Thuỷ không nói gì, Lý Phong Nhiên thì vỗ vỗ vai cô.

Trên bàn, di động của Tô Khởi sáng lên, là tin nhắn.

Đúng lúc cô vừa hát xong, đến mở điện thoại. Lương Thuỷ vô tình nhìn sang.

Giang Hy: "Đang làm gì đó?"

Bốn chữ. Lòng Lương Thuỷ bỗng chùn xuống.

Lúc cậu với Tô Khởi yêu xa, thích nhất là mở đầu bằng câu "Đang làm gì đó?"

Tô Khởi đánh chữ: "Hát karaoke."

Đầu bên kia nhắn lại rất nhanh: "Báo cáo về vụ rơi máy bay a320 của American Airlines có rồi, muốn xem không?"

"Gửi qua QQ tớ!"

Giang Hy: "Không thể cho không được, hát một bài cho tớ nghe."

Tô Khởi cầm di động, mỉm cười, vô tình quay đầu. Lương Thuỷ lập tức dời ánh mắt, giả vờ duỗi tay lấy đồ. Tay đã đặt xuống bàn nước, cúi người rồi nhưng không biết nên lấy gì, đành cầm ly bia lên, uống nửa ly.

Âm thanh xung quanh chợt nhỏ lại, màn hình đang thay đổi, bóng người đong đưa, Tô Khởi đang chơi di động, hình ảnh hỗn độn, không có âm thanh.

Cậu như ngồi trên nền tuyết, đến trái tim cũng thấy lạnh buốt.

Vẫn là di động lúc trước cậu mua cho cô, nhưng dây đeo di động chắc đã đổi từ lâu rồi.

Lương Thuỷ lấy di động của mình ra, giả vờ trượt máy lên xem tin nhắn, xem xong thì trượt xuống, "tiện tay" đặt lên bàn.

Tô Khởi nói chuyện xong, tắt máy, để lại lên bàn, tay còn đang vươn ra thì thấy di động cùng kiểu, liền cứng đờ trong nháy mắt, không biết nên bỏ xuống, hay nên rút tay lại.

Lương Thuỷ im lặng nhìn sự biến hoá trong đáy mắt cô, trong lòng chợt dâng lên một loại khoái cảm trả thù, càng vui sướng hơn khi thấy cô cũng thấy hơi khó chịu.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Tô Khởi thả lỏng tay, chiếc di động đó và di động của cậu cùng đặt trên một mặt bàn. Cô quay về ghế ngồi, vẻ mặt không sao cả, đảo mắt sang nhìn Tô Lạc hát.

Cứ như..... buông tay rồi, không để ý nữa.

Trái tim Lương Thuỷ chợt tựa như bị băng xuyên qua.

Sô pha bên cạnh lõm xuống. Lộ Tử Hạo hát cả đống bài, rốt cuộc cũng mệt, đến ngồi cạnh cậu, lấy một cái ly trên bàn, rót vào bụng một hớp to.

Tô Khởi hoàn hồn, giật mình: "Cậu lại bị gì thế?"

Lộ Tử Hạo bỏ ly xuống, mép môi có dính chút bọt, nói: "Bố mẹ tớ muốn ly hôn. Mẹ tớ nói chờ hết Tết cục dân chính làm việc lại rồi ly hôn."

Cả nhóm nhìn sang.

Mấy năm nay, Lộ Diệu Quốc rất tốt. Kể từ sự cố kia, ông gần như là một người chồng và người bố hoàn hảo. Ngay cải mấy đứa trẻ ban đầu không hài lòng với Lộ Diệu Quốc cũng đã quên ông từng làm sai.

Bọn họ cho rằng, ông biết sai, sửa sai, dì Yến Tử tha thứ rồi, sau đó cả nhà tiếp tục sống vui vẻ qua ngày.

Lộ Tử Hạo khẽ nhún vai, nhẹ nhàng kể: "Không có gì, dù sao cũng là chuyện trong dự kiến. Chỉ là tớ..." Cậu xoa xoa đôi mắt, cười khổ, "Bố tớ thật sự hối cải, không chịu ly hôn. Mẹ tớ chỉ khóc, nói những năm tháng đó, ngày nào mẹ cũng rất đau khổ. Mẹ còn nghĩ chờ tớ với anh hai kết hôn rồi mới..... nhưng mẹ không chịu nổi nữa. Chưa có ngày nào mẹ tha thứ cả."

Cậu cười não nề: "Hôm qua mẹ nói với tớ, mẹ già rồi, mới phát hiện ra thanh xuân của mẹ đã tan tành."

Mọi người chợt đều không biết nên nói gì.

Lý Phong Nhiên nói: "Cậu cũng đừng khuyên nhủ mẹ cậu. Ủng hộ dì đi."

"Tớ biết." Lộ Tử Hạo ngồi thừ trên sô pha, sắc mặt hoảng loạn. Vốn tưởng trong kỳ nghỉ đông này có thể thẳng thắn với mẹ về vấn đề tình cảm của mình, nhưng không dám nữa. Cậu nói, "Tớ chỉ cảm thấy, hồi nhỏ ngốc thật, cứ muốn lớn lên."

Năm người cùng im lặng. Chỉ còn Tô Lạc vẫn chưa trưởng thành vui vẻ hát cả bài. Màn hình thay đổi, hiện ra《Sau này》của Lưu Nhược Anh.

"Ai chọn vậy?" Tô Lạc cầm micro, hào hứng hỏi, "Chị hai, chị hát không?"

Trên màn hình, ca từ đã xuất hiện: "Sau này, cuối cùng em cũng học được cách yêu...."

Lời bài hát cứ như có thể đâm vào mắt.

Sắc mặt Tô Khởi trắng bệch, nói: "Không phải chị chọn."

Trong nền nhạc không người hát, ca từ vẫn đang chạy ra: "Tiếc là anh đã biến mất trong biển người."

Lương Thuỷ im lặng không nói.

Tô Lạc: "Chị Thanh Thanh?"

Lâm Thanh lắc đầu, nhìn hàng chữ "Sau này, khi nước mắt rơi, cuối cùng cũng hiểu ra", rồi cúi đầu.

"Có người, một khi đã bỏ lỡ sẽ mất nhau mãi mãi."

Lý Phong Nhiên nhìn về hướng khác.

Lộ Tử Hạo lại uống bia.

Tô Lạc vui vẻ nói: "Không ai hát hả, vậy em hát nha!"

Mọi người im lặng.

"Cánh hoa dành dành trắng muốt," giọng nam của Tô Lạc rất êm tai, có chút cô đơn không nói nên lời, "Anh khẽ nói yêu em."

Tô Khởi quay đầu đi chỗ khác, nhìn vào hư không, hít sâu một hơi.

"Mùa hè năm mười bảy, đêm mà anh hôn em

Khiến cho cả khoảng thời gian sau này, mỗi khi em nhớ lại

Chỉ nhớ đến bầu trời sao hôm đó."

Lương Thuỷ nhìn chằm chằm hai chiếc di động trên bàn, ánh mắt thẳng tắp, tựa như có thể nhìn thấu chúng.

Lộ Tử Hạo ngửa đầu, Lâm Thanh rũ mắt, Lý Phong Nhiên nhìn đôi nam nữ chơi đùa trên màn hình, ánh mắt trống rỗng.

Khi chàng thiếu niên hát đến "Anh sẽ nhớ đến em thế nào, sẽ mỉm cười hay im lặng. Những năm qua, đã có ai khiến anh không cô đơn chưa", năm người trẻ tràn đầy tâm sự, không ai nhìn ai, chỉ nghĩ về quá khứ và "sau này" của bản thân.

Một bài hát giống như cực hình, kéo dài đến vô hạn. Tô Lạc hát đầy tình cảm, không chú ý đến sắc mặt năm người anh người chị của mình đã tái nhợt, vẻ mặt như vỡ vụn.

Cho đến "Có một chàng trai yêu cô gái kia, mãi mãi sẽ không trở lại nữa."

Lương Thuỷ bỗng ngẩng đầu dựa vào lưng ghế sô pha, khẽ mở miệng, hít một hơi, chớp mắt thật mạnh, ngay lập tức xoá tan đi tầng nước trong ánh mắt.

Cũng may ánh đèn mờ mịt, mọi người ôm đầy tâm sự, không ai nhìn thấy.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai Thuỷ Tạp vào đại học.

____________________

Editor: 

1. Thật ra thì rất rất nhiều chi tiết cho thấy Phong Phong thích Thất Thất, từ cách đặt tên QQ là "flower dance" (Thật Thất thích là nàng tiên hoa với thích múa), viết thư tình, rồi sáng tác bài piano, dùng thêm đoạn nhạc không lời trong bài nhạc phim hoạt hình "Nàng tiên hoa" mà Thất Thất thích, còn rất nhiều, nhưng mà, nói sao nhỉ, mỗi người có sự lựa chọn của bản thân, cho dù có bị người ngoài tác động hay không tác động, người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là chính bản thân mình. Nhưng những người tốt sẽ có kết cục tốt, mọi người cứ vững tin cho Phong Phong nha!!!:)))))

2. Thương Thuỷ Tạp, thương Thất Thất, thương năm bạn trẻ T_____T 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play