Editor: Mứt Chanh

Tô Hà lập tức ngồi không yên, “Sao đột nhiên lại phát sốt?”

Trợ lý Lý cũng không hiểu ra sao, “Không biết nữa, vừa mới mở họp còn ổn ổn, sau đó trở về văn phòng thì cậu ta bị sốt.”

Trần Diệu ở bên kia lại chen thêm một câu: “Thể chất cậu ấy vẫn luôn như vậy, Hà Hà em với Tạ Lâu cãi nhau sao?”

Tô Hà: “Không có á….”

Đột nhiên cô nhớ tới lần trước cô chiến tranh lạnh với Tạ Lâu sau đó lại trở về Hải Thị, Tạ Lâu cũng bệnh rất cấp bách. Cố Diệc Cư lúc ấy còn nói nhà Tạ Lâu đều có thể chất này.

Đầu bên kia, điện thoại đột nhiên bộp một tiếng.

Tô Hà sửng sốt, “Làm sao vậy?”

Ngay sau đó chính là Trần Diệu chửi thề một tiếng, giọng nói xa xa truyền tới, “Tạ Lâu cái thằng ngu này, tớ kêu Hà Hà thì làm sao vậy? Bị bệnh còn có sức lực như vậy, tớ kêu trợ lý Lý ném cậu văng ra ngoài bây giờ.”

Tô Hà: “……”

Sau đó, giọng của trợ lý Lý mới truyền vào loa, nói với Tô Hà: “Bà chủ đêm nay có thể trở về không?”

Tô Hà nhìn Ôn Mạn bên kia chuẩn bị đứng dậy mới trả lời: “Có thể, trong khoảng thời gian này phiền các anh trước.”

“Biết rồi, bà chủ cứ yên tâm.” Trợ lý Lý kêu bà chủ cực kỳ thuận miệng, Tô Hà ừ một tiếng, lại kêu trợ lý Lý đưa điện thoại cho Tạ Lâu.

Nhớ tới dáng vẻ người đàn ông này đứng ở trong màn mưa gió kia vào tối hôm qua, chỉ sợ lần này phát sốt là có liên quan tới tối hôm qua gặp mưa. Giọng Tạ Lâu rất thấp lại khàn khàn: “Ơi?”

Nghe xong còn khiến người ta đau lòng, giọng Tô Hà mềm đi rất nhiều: “Nhớ rõ uống thuốc, đợi lát nữa em trở về.”

Tạ Lâu khụ một tiếng: “Chú ý an toàn.”

Tô Hà: “Dạ.”

Hơn nữa cũng không biết nên nói như thế nào. Tô Hà cúp điện thoại đã thấy Ôn Mạn tiễn hai nữ sinh kia rồi đi tới nơi này, trong tay lắc lắc chiếc điện thoại, ý tứ là đã ghi âm xong rồi.

“Hơiz, chị còn phát cho tụi nó một người một bao lì xì.” Ôn Mạn vén tóc, chậc lưỡi hai tiếng, “Hiện tại con gái trẻ tuổi đều như vậy sao? Chui đầu vào đồng tiền.”

Tô Hà: “Chị phát bao nhiêu á?”

Một người 500.” Ôn Mạn cũng không coi trọng tiền bạc, nói thật thản nhiên, chị ấy thuận tiện đưa nội dung ghi âm cho Tô Hà.

Tô Hà nhíu mày: “Sao cho tụi nó nhiều như vậy thế chị…”

Sau đó cô gửi lại Ôn Mạn một ngàn.

Ôn Mạn cũng không khách khí, cười nhận lấy.

Tô Hà thấy đoạn ghi âm xong cũng chưa mở ra, dù sao cô cũng có mặt trực tiếp, cũng nghe thấy nội dung. Hiện tại chủ yếu là về Hải Thị, cô nói trước một tiếng với Ôn Mạn.

Ôn Mạn nghe xong, “Vừa lúc, chị cũng muốn về Hải Thị.”

Tô Hà: “Thật chứ?”

“Đúng vậy, phải về tổng công ty một chuyến. Chị chạy bên này đã hơn hai tuần rồi phải trở về báo danh. Hơn nữa, Tạ Lâu sao đột nhiên bệnh như vậy?” Ôn Mạn vừa nói vừa choàng cánh tay Tô Hà đi ra ngoài.

Tô Hà vốn dĩ muốn nói thể chất của anh cứ như vậy, sau đó lại nghĩ, thôi quên đi. Sau đó lại nói là gặp mưa nhưng lại cảm giác như vậy rất tổn hại đến uy phong của Tạ Lâu.

Cuối cùng chỉ nói là do thời tiết không tốt lắm mà thôi.

Ôn Mạn gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi.

*

Thời gian còn sớm, Ôn Mạn cái gì cũng không cần thu dọn, xe đã được đổ xăng. Lái xe trên đường cao tốc thẳng đến Hải Thị. Chưa đến 5 giờ chiều, Tesla đỏ đã đến Hải Thị. Ôn Mạn đưa Tô Hà đến Khu vực mới Hoa Đông, Tô Hà nói cảm ơn với Ôn Mạn rồi bước xuống xe.

Ôn Mạn ló đầu ra: “Hai ngày này có thời gian chúng ta hẹn nhau tới đánh bida đi?”

Tô Hà gật đầu: “Dạ được.”

“Bye.”

“Bye.”

Tô Hà nóng lòng về nhà, lên lầu.

Vân tay được đặt lên, cửa vừa mở ra thì trong phòng có một người phụ nữ mặc áo sơmi cùng chân váy, trên eo là một chiếc lưng đen, mang dép lê đi ra ngoài.

Tô Hà sửng sốt.

Người phụ nữa kia nhìn thấy Tô Hà cũng trố mắt, nửa ngày sau, trên dưới đánh giá Tô Hà vài lần.

Sau đó ánh mắt bà phát sáng, hình như hơi sợ Tô Hà, móng tay sơn bóng cầm một túi xách nhỏ, “Con dâu đó hả?”

Tô Hà ngẩn ngơ.

Cố Tình vừa đánh giá vóc người diện mạo của Tô Hà các thứ lại vừa muốn chạy.

“Tên là Hà Hà đúng không?” Thấy Tô Hà không trả lời, trong lòng Cố Tình run sợ, cẩn thận lại thay đổi một cái xưng hô.

Tô Hà nghe vậy thì lập tức gật đầu: “Đúng vậy, xin hỏi?”

“Dì là mẹ của Tạ Lâu, dì tên Cố Tình, con có thể kêu dì là mẹ chồng… Không đúng, kêu mẹ chồng quá sớm, kêu dì đi, kêu chị cũng được luôn.”  Trong lòng Cố Tình mắng Tạ Lâu, nếu không phải biết người mà bà phối hợp với Tạ Lâu gài bẫy là mẹ của con dâu thì bây giờ bà đã không đến mức không được tự nhiên như thế kia.

“Con chào dì.” Tô Hà cũng khẩn trương.

Cố Tình vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tô Hà thì rất là vui vẻ: “Ngoan ngoan ngoan, nó ở trong phòng, bác sĩ Hà còn chưa tới, con vào xem nó đi?”

Tô Hà dạ một tiếng, nhưng lại chần chờ, ” Dì muốn uống miếng nước không ạ?”

Như thế nào cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ ở lúc này gặp phải mẹ Tạ Lâu, nhất thời rất là luống cuống.

“Không uống không uống.” Cố Tình cũng khẩn trương, hai người đều khẩn trương, hai người đều luống cuống cả. Cố Tình ôi chao một tiếng: “Phiền con chăm sóc nó nha, dì á, đi về trước, Hà Hà, vất vả cho con rồi.”

“Không vất vả ạ, dì… Đi thong thả.” Tô Hà nhìn Cố Tình cúi người thay giày cao gót màu đen, cũng gật đầu một cái. Cố Tình ra đến cửa rồi xoay người nhìn Tô Hà.

Tô Hà cũng căng cứng người.

Cố Tình hơi hơi mỉm cười, “Con dâu, mẹ đi đây.”

“Trên đường dì cẩn thận ạ.” Tô Hà nở một nụ cười lễ phép thưa.

“Được. Được.” Cố Tình đóng cửa lại.

Cánh cửa đóng lại hai thế giới.

Cố Tình cùng Tô Hà cách nhau một cánh cửa đều thở phào một hơi.

*

Ở phòng khách đứng một hồi, Tô Hà mới đi vào phòng. Sắc trời dần tối, cửa sổ trong phòng không đóng lại khiến gió vù vù thổi vào lay động bức màn.

Tạ Lâu vắt tay lên trán, nhắm hai mắt đang nghỉ ngơi.

Tô Hà đi qua đó ngồi ở mép giường, dùng tay chạm vào lòng bàn tay anh.

Rất nóng.

Gương mặt anh hơi đỏ.

Cô đang định rút tay lại thì bị anh nắm lấy. Tạ Lâu gỡ tay ra, đôi mắt hẹp dài khó có khi chứa nước, nhìn cô chằm chằm.

Tô Hà cười ghé vào ngực anh và hỏi: “Sao anh yếu như vậy?”

Tạ Lâu híp mắt, hạ tầm mắt nhìn lên đỉnh đầu cô: “Anh yếu? Tối hôm qua cảm thấy anh yếu sao?”

Tô Hà: “……”

Bà nội cha nó.

Anh mím môi, đầu ngón tay vuốt lấy cằm cô, “Còn không phải bởi vì em sao.”

Từ lúc anh nhìn thấy cô xuất hiện ở con đường chung cư Phủ Lâm kia, biết bị cô nhìn thấy một màn anh nảy sinh ác độc kia, lại rơi vào đường cùng thẳng thắn với cô về hai tấm cổ phiếu. Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn của cô, lại thêm một giấc ngủ dậy, bên cạnh là một mảng lạnh lẽo. Trên đường đi với bao nhiêu cảm xúc, Tạ Lâu cảm thấy chính mình đã chết qua một hồi.

Tô Hà cúi người hôn lên khóe môi anh thì bị Tạ Lâu né tránh.

Tô Hà thở dài: “Em chủ động hôn anh, anh còn không thèm hả?”

Tạ Lâu nhướng mày: “Ngày thường sao em không chủ động hôn? Thấy anh bệnh mới dụ phải không?”

Tô Hà cười rộ lên, “Anh uống thuốc chưa?”

“Anh uống rồi.”

Tô Hà xoay người lại, thấy trên bàn cạnh giường có một hộp thuốc và nước nóng, cô nói: “Đợi lát nữa bác sĩ sẽ qua truyền nước cho anh nhé?”

Tạ Lâu: “Ừm.”

“Em đi nấu cháo đây.” Nói xong, Tô Hà đứng dậy, Tạ Lâu bắt được tay cô kéo xuống, “Đừng đi, anh muốn nghe em nói….”

Tô Hà cúi đầu nhìn anh: “Nói cái gì?”

“Em yêu anh.” Tạ Lâu thẳng thắn.

Tô Hà: “……”

Thấy cô chần chờ, đôi mắt Tạ Lâu đã lạnh lẽo đi vài phần mà nắm tay cô thật chặt.

Tô Hà tránh né.

Tạ Lâu mím đôi môi mỏng, một hồi lâu, anh cười lạnh một tiếng: “Tô Hà, ba chữ em yêu anh khó nói như vậy sao?”

Hai giây sau, Tô Hà cúi người, một bàn tay khác ôm lấy eo anh: “Em yêu anh, Tạ Lâu.”

Là anh kêu cô nói.

Nhưng khi cô nói ra, Tạ Lâu lại ngẩn người, anh ôm eo cô, giọng nói khàn khàn: “Sao cơ? Em lặp lại lần nữa đi, anh không nghe rõ.”

Tô Hà: “……”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của bác sĩ Hà.

“Tôi đều nghe rõ, Tạ Lâu, sao cậu giống đứa con nít quá vậy?”

“Cút ——”

*

Tô Hà rời khỏi phòng, nấu cháo cho tên chó Tạ Lâu kia.

Vo gạo xong lại bật nút lên, sau đó Tô Hà mở tủ lạnh xem có thức ăn gì không, đang định xuống lầu mua đồ ăn thì điện thoại đã reo lên, cuộc gọi đến là Vương Huệ.

Tô Hà bắt máy.

Vương Huệ bên kia thở hổn hển, bà càu nhàu gì đó, Tô Hà nhíu mày nghe xong lại cảm giác bà nói năng hơi lộn xộn. Cô nhịn một lát thì cắt ngang lời Vương Huệ nói, “Mẹ, mẹ nói đi, chuyện gì ạ?”

Vương Huệ ở bên kia thở dốc, một lát sau, Tô Hà nghe thấy bà đang uống nước.

Lại đợi một lát nữa, Vương Huệ mới nói: “Chu Ngữ Ngữ muốn xuất viện, chú Chu con hỏi có thể mang Chu Ngữ Ngữ đến nhà cũ ở hay không.”

Tô Hà híp mắt, dựa vào cạnh tủ lạnh.

Nửa ngày sau thì cười lạnh.

Không đợi cô lên tiếng, Vương Huệ đã nói: “Con đừng đáp ứng, nhà kia ngoại trừ chúng ta thì không ai được vào, đặc biệt là Chu Ngữ Ngữ.”

Tô Hà lúc này mới phát hiện Vương Huệ nói hai chuyện này đều không mạch lạc, mới nói năng lộn xộn như vậy. Tô Hà đá đá thùng rác trên mặt đất  rồi nói: “Không cần mẹ nhắc thì con cũng sẽ không đáp ứng, mẹ nói chú Chu tới nghe điện thoại, con nói….”

Vương Huệ ờ một tiếng, qua một lát, điện thoại tới tay ba Chu. Ông còn chưa lên tiếng, Tô Hà đã nói: “Chú Chu, con nói một lần, các người không thể đến ở nhà con.”

Xong rồi, không đợi ba Chu đáp lại, Tô Hà đã cúp điện thoại.

Sau khi nấu cháo và vào phòng, Tạ Lâu đã được truyền nước. Tô Hà còn chưa đến gần đã nghe thấy bác sĩ Hà lải nhải: “Gần đây bệnh cũ như thế nào? Chịu kích thích gì đây?”

Tạ Lâu mím môi, không trả lời.

Bác sĩ Hà ừ một tiếng: “Cậu út cậu kêu tôi sau này chăm sóc cậu nhiều hơn, sợ cậu bệnh không dậy nổi.”

Tạ Lâu trợn mắt, giọng rất thấp: “Anh có thể lăn đi không?”

Bác sĩ Hà nhướng mày: “Ồ, chờ cậu truyền dịch xong rồi tôi sẽ lăn, cậu chủ nhỏ.” Anh ấy còn dùng ngón tay búng búng bình truyền dịch kia, hơi dong dài mà tiếp tục nói.

Tô Hà nghe thấy cũng ngượng ngùng, cô chần chờ mới nói: “Uống miếngcháo đi.”

Bác sĩ Hà nghe thấy thì cười nhích sang bên cạnh, “Phiền Tô Hà đút cậu ta ăn một chút”

Tô Hà gật đầu, ngồi ở mép giường bưng chén lên.

Một chân Tạ Lâu ló ra ngoài, một chân duỗi dài trong ổ chăn. Anh tựa vào đầu giường, đôi mắt thật sâu mà nhìn Tô Hà. Tô Hà múc cháo, thổi ở khóe môi chạm chạm, không phải nóng lắm thì đút đến bên môi anh. Tạ Lâu há mồm nhấm nháp một ngụm, rồi nuốt đi xuống…

Tô Hà bị anh nhìn đến đỏ mặt.

Cô phát hiện nơi này còn có một người, nhưng mà anh bác sĩ Hà này lại không có ý định đi.

Tô Hà: “……”

*

Nhà chính nhà họ Tạ, BMW đỏ vào gara, Cố Tình mang giày cao gót, một đôi chân dài từ trong xe vượt ra đi đến bậc thang cộc cộc cộc rất nhanh. Vừa vào cửa, bảo mẫu đã nhận lấy túi xách từ tay bà. Cố Tình vỗ vỗ ngực, nói một câu: “Khẩn trương chết tôi.”

Bảo mẫu cười cười đang muốn hỏi.

Một tiếng nói trầm ổn từ cầu thang truyền đến, “Sao lại khẩn trương?”

Cố Tình quay đầu nhìn về ông chồng nhà mình: “Hôm nay em gặp mặt con dâu… thiệt là khẩn trương.”

Ba Tạ: “……”

À

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play