Lúc Tô Hà chạy ra thì trời cũng đã mưa. Trái tim cô cũng lạnh tựa màn mưa vậy, cô vùi đầu đi vào màn mưa nhưng lại không chịu đựng nổi trái tim mềm yếu của mình.
Mà khi nước mưa xối lên cơ thể thậm chí càng thêm rét lạnh hơn.
Nhiều hình ảnh thoáng qua trong đầu, có tốt có xấu, quá khứ hiện tại. Nỗi thống khổ mất đi lúc trước giờ đây đã tăng lên gấp bội. Thấy rằng đã đến trạm xe buýt, cô vội vàng bước đến. Đi chưa được hai bước thì cánh tay đã bị người đằng sau túm lấy, ngay sau đó, cô bị giữ chặt và đẩy đến biển báo trạm dừng xe buýt.
Trước mặt tối sầm lại, cô ngước mắt lên, xuyên qua mái tóc ướt là khuôn mặt đầy tức giận của Tạ Lâu.
Cằm bị anh nắm lấy.
Tạ Lâu nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô thì cổ họng anh chợt cứng lại, sau đó lại mềm lòng. Anh đưa tay ra đùa nghịch những sợi tóc trên trán cô, đôi mắt nhìn cô thật sâu: “Muốn sống muốn chết ư?”
Tô Hà hơi không hiểu, người này tại sao lại ở chỗ này.
Cũng bởi vì hơi xấu hổ cho nên cô giãy giụa, “Buông tôi ra.”
Bởi vì chạy đến nên hô hấp hơi nặng nề, lúc này màn mưa lại quá lớn, trạm xe buýt đã bị bao phủ bởi nước mưa, vừa yên tĩnh lại càng kỳ ảo hơn. Tạ Lâu thở hổn hển, không trả lời cô, tất nhiên, cũng không có ý định buông cô ra.
Anh chỉ nheo mắt nhìn cô chằm chằm.
Tô Hà không rơi lệ, nhưng nước mưa lại khiến mắt cô đỏ hoe và ngấn nước.
Ánh mắt của Tạ Lâu nhìn lướt qua cô, một tấc rồi hai tấc. Tô Hà còn đang cắn môi giãy giụa, lông mi của cô rất dài, làn da bị rửa sạch đến nỗi càng thêm trắng nõn, yếu đuối đáng thương nhưng lại rất kiên quyết, ánh mắt nhìn anh còn có chút hung dữ.
Mà trong mắt anh, đôi mắt này giống như là nước.
Anh nhìn bao lâu thì Tô Hà giãy giụa bấy lâu.
Cuối cùng ánh mắt anh chợt nhìn xuống, thấy được bầu ngực cô nhô ra cùng màu trắng của áo trong.
Tô Hà theo tầm mắt anh cũng nhìn qua.
Hai giây sau, cô giãy giụa càng mạnh hơn, “Cút ——”
Cô hung hăng nói với anh.
Tạ Lâu không cút mà chỉ lạnh lùng dời tầm mắt, siết chặt túi xách trong tay cô rồi nhét nó vào lồng ngực cô, “Giữ chặt nó, tôi đưa cô về.”
Nói xong, không để cho cô kịp phản kháng thì anh đã túm người đi về bãi đỗ xe.
Tô Hà lảo đảo đi theo anh, ôm túi xách thật chặt vào lồng ngực mình, tầm mắt mơ hồ mà nhìn tấm lưng rộng của anh.
Hồi lâu sau, Tô Hà mới thở phào nhẹ nhõm.
Khôi phục lại lý trí.
*
Đến bên xe, Tạ Lâu một tay kéo cửa xe, một tay muốn đưa cô vào trong xe. Ngay khi vừa ngước mắt lên đã thấy mình và cô ấy mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Trong cơn mưa, bàn tay hai người đang nắm lấy rất chặt.
Tô Hà cũng phát hiện.
Cô tránh thoát đi.
Bãi đỗ xe rất yên tĩnh, cánh cửa ngoài Ngọc Lâu càng yên tĩnh hơn.
Tạ Lâu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người thật lâu, sau đó mới buông lỏng ra.
Tô Hà rút tay lại sau đó chà xát trên làn váy của mình.
Tạ Lâu cúi đầu nhìn lướt qua rồi nhỏ giọng: “Lên xe.”
Trở lại trong xe, hai người tựa như đều bình tĩnh trở lại. Tiếng mưa bên ngoài gõ vào nóc xe, trong xe ngoại trừ máy sưởi còn có một sự ướt át.
Tạ Lâu lấy một chiếc khăn lông màu đen từ ghế sau, còn chưa tháo ra đã ném cho Tô Hà.
Tô Hà cũng không khách khí với anh, sau khi cầm lấy thì lau cổ và lau mặt. Sau khi lau xong mới lấy khăn lông, quay đầu nhìn về phía Tạ Lâu. Anh nghiêng qua một bên hạ tầm mắt nhìn lấy cô.
Đôi mắt Tô Hà theo bản năng mà chớp chớp, “Anh.. Phải dùng khăn lông sao?”
Đôi mắt bị nước mưa rửa sạch trông sáng như thủy tinh.
Tạ Lâu nhướng mày, “Tự cô dùng đi.”
Xong rồi.
Lại nhìn đôi mắt kia của cô một lần nữa, anh siết chặt vô lăng, quay đầu, nắm lấy vô lăng rồi khởi động xe.
Chiếc xe hơi màu đen rời khỏi bãi đỗ xe rồi tiến ra đường.
Mưa không hề có ý định muốn ngừng, ngược lại còn lớn hơn nữa. Không nhìn thấy rõ mặt đường nên,l chân ga của Tạ Lâu thả chậm đi một chút.
Tô Hà nhìn anh lái xe.
Giằng co nửa giây, cô mới nói: “Đưa tôi đến nội thành cũ Hoa Đông.”
Tạ Lâu đặt một tay lên cửa sổ, lười biếng mà chống cằm, nghe vậy mới quay đầu liếc nhìn cô rồi nhướng mày, “Nội thành cũ Hoa Đông hửm ?”
Tô Hà gật đầu: “Ừ.”
“Ngôi nhà trước của cô sao?” Tạ Lâu hờ hững hỏi.
Tô Hà lại ừ một tiếng.
Tạ Lâu cong khóe môi, “Rất gần.”
Hai chữ rất gần này, nói ra thật là có ý nghĩa sâu xa.
Tô Hà vuốt chiếc khăn lông, trong lòng nhịn không nổi mà đảo tầm mắt qua.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen nhưng lúc này đã hoàn toàn bị ướt sũng. Vòng eo lập tức hiện ra, đường cong rõ ràng, cơ bắp mơ hồ có thể thấy được. Tô Hà dời tầm mắt mà chuyên chú nhìn chằm chằm đêm mưa ngoài cửa sổ xe, điện thoại trong túi xách đúng lúc này vang lên.
Nhạc chuông rất chói tai, Tô Hà lấy ra xem một lần đã nhét điện thoại lại vào túi xách. Sau đó nó lại vang lên một lần nữa, Tô Hà dùng ngón tay trực tiếp ấn tắt máy.
Vẻ mặt rất lạnh lùng, quai hàm đã cắn chặt.
Thừa dịp đèn đỏ, Tạ Lâu xoay qua nhìn cô.
Sườn mặt nghiêng của cô gái đã bị bóng nước xuyên qua, lông mi còn dính vài giọt nước, môi hơi trắng bệch mà mím lại tựa như đang ẩn nhẫn một cái gì đó.
Ánh mắt anh đảo qua chiếc túi xách sau đó dời đi, chuyên chú mà nhìn con đường phía trước.
Nói cái gì đây.
Anh cũng chưa hỏi.
Cô ấy sao.
Cũng sẽ không muốn nói với anh cái gì đâu.
*
Đã đến nội thành cũ, nước mưa cũng giảm đi bớt. Xe thật không dễ gì mà dừng lại, Tạ Lâu vội dừng ở một cửa hàng xiên nướng rồi nói: “Trong xe không có ô che, cô hãy dùng khăn lông căng ra, cách nhà cô không xa nhỉ? Phải không?”
Tô Hà nhìn anh một cái, “Không xa đâu, xin lỗi vì đã làm ướt xe anh, cũng cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Lại cùng lúc nói xin lỗi và cảm ơn .
Tạ Lâu cong môi và khẽ nghiêng người. Dường như là dựa vào tay lái, anh nói một cách lười nhác : “Không có việc gì, tiền rửa xe sẽ trừ vào tiền lương của cô.”
Tô Hà: “….. Được.”
Sau đó, cô kéo cửa xe ra mà bước xuống xe, nhanh chóng bước vào màn mưa nhỏ rồi chạy lên lầu.
Chỉ trong chốc lát, chiếc xe hơi màu đen cũng đã đi xa.
*
Vào cửa rồi mới phát hiện thật là lạnh. Cơn mưa vào mùa này vốn dĩ chính là trút như thác đổ. Tô Hà nhanh chóng cởi quần áo ướt rồi đi tắm.
Tắm xong cũng đã là nửa tiếng sau. Cô ngồi ở trên sô pha lau tóc, thuận tiện lấy chiếc túi xách đã ướt nhẹp rồi đổ đồ bên trong ra.
Túi xách là loại không thấm nước nhưng vẫn có nước chảy qua dây kéo.
Son môi còn có điện thoại đều dính nước, Tô Hà lấy điện thoại ra lau khô.
Đang lau, động tác cô dừng lại một chút. Cô chợt nhớ tới Tạ Lâu vừa rồi không bung ô đã đến kéo cô.
Anh là cố ý.
Hay là vô tình?
Hay là thuận tiện?
Nhưng mặc kệ là như thế nào thì trên người anh vẫn bị ướt, hơn nữa là ướt cả người, nhìn giống như là vì cô mà bị ướt.
Suy nghĩ một hồi, cô khởi động máy.
Sau khi tắt máy, không ít WeChat còn có tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đều là của Vương Huệ, cuối cùng Vương Huệ đã nói như vầy: “Mẹ về thành phố B, em gái con phát sốt, hôm nào mẹ lại đến thăm con.”
Sau đó lại nhắn thêm một tin nhắn.
Vương Huệ: “Đừng tức giận, mẹ là muốn tốt cho con, mẹ muốn tìm một gia đình tốt để gả con, mẹ không muốn con sống cuộc sống như thế này.”
Tô Ngọc Thụ không phá sản, không sinh bệnh, không qua đời thì Vương Huệ còn có thể sống. Nhưng ông vừa xảy ra chuyện, Vương Huệ đã không chịu đựng được nữa mà tìm một người đàn ông gả qua. Người đàn ông này đã từng là mối tình đầu của bà.
Nhưng không phải người đàn ông nào cũng cho Vương Huệ một cuộc sống tuyệt vời.
Ít nhất mối tình đầu của bà cũng không trao được cho bà.
Tô Hà không định trả lời Vương Huệ.
Cô tìm được số của Tạ Lâu, nhìn thật lâu mới dám gọi.
Đây cũng là lần duy nhất, lần đầu tiên cô gọi cho Tạ Lâu.
Rất nhanh.
Điện thoại được kết nối.
Tạ Lâu nghe máy, giọng nói vừa trầm thấp vừa lười nhác truyền đến, “Sao?”
Tô Hà uống một hớp nước ấm, thỏ thẻ hỏi anh: “Anh… Thế nào rồi?”
“Có ý tứ gì đây?” Tiếng cười của Tạ Lâu càng lười, không chút để ý, “Quan tâm tôi sao?”
Tô Hà có chút không được tự nhiên mà ừ một tiếng.
Đầu bên kia khẽ cười một tiếng, giống như lúc trước, cười như không cười lại tựa như trào phúng, anh lười nhác đáp: “Không có việc gì đâu, tắm xong thì sẽ ổn thôi.”
Tô Hà: “Vậy anh sớm nghỉ ngơi một chút, trước khi ngủ anh hãy uống một chén canh gừng nhé.”
“Tôi làm thế nào đây?” Anh cười nhạo một tiếng.
Tô Hà: “……”
“Rất đơn giản.” Tô Hà đứng lên, đi đến bên cửa sổ, “Cắt một lát gừng rồi đun sôi trong nước, nấu thêm một chút đường đỏ, nhìn nước sôi lên thì có thể đổ ra uống…..”
Cô vừa nói, vừa nghĩ, đợi lát nữa sẽ gửi WeChat cho anh.
Gửi công thức tỉ mỉ kĩ càng cho anh.
Chờ khi cô hoàn toàn nói xong.
Đầu bên kia đã yên tĩnh.
Tô Hà ngẩn người cũng theo đó mà im lặng.
Ngay khi cô chuẩn bị mở miệng.
Ở đầu bên kia, giọng nói của Tạ Lâu trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Ngủ đi.”
Ngay sau đó cúp điện thoại.
Tô Hà: “……?”
Tác giả có vài điều muốn nói: Tạ Lâu: Giận dữ! ! Yêu cầu tôi tự nấu canh gừng sao! ! !