*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

05762642761e87a4ed6e690d7ae62702jpg

Phòng sinh hoạt chung của Nhà Hufflepuff ngầm dưới lòng đất, cửa vào nằm ngay trong một mớ thùng gỗ to chất trong một hốc tường đá thiếu ánh sáng ở cánh phải hành lang. Khi lửng con gõ vào chiếc thùng thứ hai từ dưới lên, ngay giữa hàng thứ hai theo nhịp điệu của từ “Helga Hufflepuff” thì cửa sẽ tự động mở ra.

Trong cuộc đời học sinh sáu năm của Harry, cậu thuộc về Gryffindor, đã quen với sự nhiệt tình và hào phóng của sư tử. Cậu cũng từng lẻn vào hầm của Nhà Slytherin, nơi đó được xây dựng theo lối kiến trúc Gothic làm người ta cảm giác lạnh lẽo. Và cả Nhà Ravenclaw nữa, phong cách kiến trúc Hy Lạp cổ tạo sự thanh lịch và cổ điển khác biệt. Nhưng cậu chưa bao giờ tới đây – phòng sinh hoạt chung của Nhà Hufflepuff.

Nhà Hufflepuff có những mái vòm hình tròn lớn, cả gian phòng chìm trong hương bùn đất và hoa cỏ thoang thoảng trộn lẫn vị ẩm ướt. Dù là ngày hay đêm, nơi đây vẫn luôn tràn ngập ánh nắng ấm áp của mặt trời. Xuyên thấu qua những ô cửa sổ trong suốt của nóc Nhà, Harry có thể nhìn thấy những bụi bồ công anh và ngọn cỏ nhỏ khẽ đung đưa trong gió. Bốn góc phòng treo những thứ trang sức bằng đồng và thật nhiều những loại hoa không biết tên.

Suốt một ngàn năm qua, nơi đây chưa bao giờ bị người ngoài xâm nhập. Đúng như lời huynh trưởng Gabriel Truman đã nói: “Lửng con luôn hiểu được cách bảo vệ chính mình.”

Anh ta phát biểu:

_ Có lẽ các trò có vài hiểu nhầm về Nhà Hufflepuff. Qua thời gian dài những lời đồn ấy được lan truyền rộng rãi và trở nên phổ biến – thế nhưng, tôi phải nói với các trò rằng đó đều là sai lầm! Nhà Hufflepuff thông minh, chúng ta không thích tranh luận với người khác nhưng cũng không có nghĩa rằng chúng ta yếu đuối dễ bắt nạt. Giống như biểu tượng Nhà, lửng con có được những chiếc móng vuốt đáng gờm không thể phá vỡ. Chúng ta sẽ luôn ở bên những người bạn, người thân, không gì có thể làm một Hufflepuff sợ hãi. Tôi phải trịnh trọng nhấn mạnh rằng, ngày hôm nay các trò có thể đứng ở đây đã thể hiện cho tất cả quyết tâm, tinh thần vượt qua mọi khó khăn, lòng chính trực và trung thành với bạn bè. Các trò là những phù thủy xuất chúng, tinh thần của Helga Hufflepuff truyền lại trên người mỗi trò giống như lời răn dạy của Nhà: Those patient Hufflepuffs are true and unafraid of toil (Hufflepuff là nơi đào tạo kẻ kiêng trung và chẳng bao giờ ngại ngần trước khó khăn)

Khi Gabriel Truman nói xong, cả gian phòng sinh hoạt chung lặng thinh không một tiếng động. Mãi một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay của đám lửng con mới vang lên rào rào. Bị phong thái của huynh trường ảnh hưởng, trên khuôn mặt mỗi học sinh mới hào hứng đến nỗi ửng đỏ. Từ trước đến nay Hufflepuff là Nhà đoàn kết nhứt – vào giây phút này Harry đã cảm nhận được rồi.

Sau bài phát biểu, huynh trưởng dẫn tụi học sinh năm thứ nhất quẹo sang một hành lang có nhiều cánh cửa liên tiếp. Trên mỗi cánh cửa có một tấm bảng gỗ được treo bằng những bó dây leo quấn vào nhau. Đó là tấm bảng ghi tên chủ nhân của căn phòng, mỗi phòng có ba học sinh. Harry ở chung với Ernie Macmillan và Justin Finch-Fletchley. Hai cậu này đều là người quen cũ của Harry. Họ là thành viên của DA đã cùng cậu kề vai sát cánh bảo vệ Hogwarts.

_ Mấy bồ cứ gọi mình là Justin.

Fletchley có mái tóc màu cọ nhiệt tình nói. Nhưng cuộc hành trình ly kỳ suốt cả ngày hôm nay đã làm thằng nhóc kiệt sức. Chỉ lát sau Harry nghe thấy tiếng ngáy ầm ĩ vang lên từ phía cái giường bốn chân đối diện.

_ Mình cũng ngủ đây – Macmillan tóc vàng ngáp một cái – Ngủ ngon nha Harry!

Thằng bé nói. Cho dù nó rất tò mò về người bạn cùng phòng được mệnh danh Người được chọn, nhưng vẫn không cản nổi cơn buồn ngủ. Chẳng bao lâu sau nó giống hệt Justin chìm vào mộng đẹp.

Chỉ còn lại mình Harry im lặng đánh giá ký túc xá mới của cậu. Màu vàng xen lẫn màu đen của Hufflepuff khiến cậu cảm thấy ấm áp. Chiếc ga giường được may bởi những thớ vải vụn đủ loại màu sắc; một miếng gỗ được khắc theo biểu tượng lửng con của Nhà đặt trên một chiếc kệ nhỏ; trên bờ tường treo những bức tranh đồng quê… Harry mỉm cười vậy đũa phép, ba ngọn đèn trong chiếc bóng bằng đồng hình tròn ngay lập tức tối đi. Cậu bé Người được chọn tháo kiếng mắt, chui vào trong chiếc chăn ấm áp. Cho dù hai người bạn cùng phòng đã không nghe được nữa, nhưng Harry vẫn thì thầm một tiếng

_ Ngủ ngon mấy bồ!

~~~

_ Đó! Nhìn kìa!

_ Harry Potter! Kế bên thằng tóc vàng đó!

_ Đeo kiếng hả? Thấy vết sẹo của nó không?

Ngày thứ hai khi Harry và hai người bạn cùng phòng rời khỏi ký túc xá, cậu tìm lại cảm giác của động vật quý hiếm trong vườn bách thú bị người ta nhìn chòng chọc. Tụi học sinh ở Hogwarts cứ kiễng chân nghển cổ lên chỉ vì được nhòm cậu một cái.

Cũng may nhiều năm kinh nghiệm đã giúp Harry học được phớt lờ như không thấy. Thậm chí có thể nói rằng cậu đã quen lắm rồi. Và thế là đám người ngó cậu phải ngượng ngùng, nhất là tụi con gái. Bởi vì bất kì khi nào Người được chọn bắt gặp tầm mắt của bọn họ đều sẽ nở nụ cười thân thiết đáp trả.

Đây là một cậu bé đáng yêu cỡ nào chớ!

Thế là chỉ qua một ngày, đã có vô số sinh vật nữ tính trúng độc hâm mộ Harry – đáng yêu – Potter!

Chỉ có người trong cuộc lơ đễnh, mặc kệ ai tới cũng mỉm cười như gió xuân phơi phới.

Hogwarts có tới một trăm bốn mươi hai cầu thang. Có cầu thang rộng, sạch bóng; có cầu thang hẹp, ọp ẹp; có cầu thang cứ đến một ngày đặc biệt thì dẫn đến một nơi khác hẳn những ngày thường; có cầu thang lại biến mất nửa chừng và người ta tới đó phải biết mà nhảy qua. Tụi học sinh mới khổ không tả nổi với đống cầu thang này, nhất là sư tử nhỏ Gryffindor. Tụi nó luôn chạy hồng hộc tới lớp học ngay trước chuông báo chỉ đúng một giây!

Môn học đầu tiên của Harry là Thảo dược học của Chủ nhiệm Nhà cậu. Ngay khi chuông reo lên Ron đã kịp chạy tới và đặt mông ngay sát Harry. Justin trừng mắt nhìn Ron, vị trí này là của nó mà. Không còn cách nào khác, nó đành ngồi chỗ đối diện với Harry.

_ Harry, đáng tiếc là bồ không vô Gryffindor!

Ron nói oang oang chọc cả đám Hufflepuff ngoái đầu nhìn lại. Nhưng Harry không định trả lời Ron, cậu tự lấy sách giáo khoa ra và nghiêm túc ghi chép bài học.

Weasley tóc đỏ vẫn hăng hái buôn chuyện lắm. Ron đáng thương nào biết Harry có nghe được nửa câu. Mỗi khi cậu ta sắp nói chán, Hufflepuff mắt xanh biếc sẽ liếc nhìn một cái tạo động lực cho Ron nói tiếp.

Kết quả là giáo sư Sprout nổi tiếng dễ tính lâu nay cũng phải nổi giận. Sau khi trừ Gryffindor mười điểm, bà còn phạt Ron lao động. Người được chọn xấu xa nhún vai. Giờ cậu phải tán thành quan điểm của Justin: Chủ nhiệm Nhà cậu phạt nhẹ quá!

Môn thứ ba là Biến hình, Hufflepuff học chung với Ravenclaw. Tụi ưng con có quan niệm giờ giấc rất mạnh, tụi lửng con thì rất sợ uy danh của giáo sư McGonagall, cho nên phòng học Biến hình đã đông học sinh từ sớm.

Giáo sư McGonagall phát cho mỗi người một que diêm. Sau khi ghi chép rất nhiều nguyên lý và công thức rối rắm, bọn nó được tự thực hành luyện tập. Lúc này đầu Harry đã bay trên mây rồi – mà có khi nào Harry không lơ đễnh đâu chứ? Chỉ là người ngoài không phát hiện ra thôi. Cậu vẫy đũa phép, que diêm lập tức biến thành cái kim.

Hermione thét lên một tiếng hoảng sợ

_ Wow! Harry, bồ đã làm cách nào thế?

Nữ phù thủy nhỏ cầm cái kim lên quan sát cẩn thận, sau đó lại phải than thở một cách sợ hãi về năng lực Biến hình của lửng con mắt xanh.

Giáo sư McGonagall cho cậu hai mươi điểm lận vì năng lực Biến hình xuất chúng. Sự khen ngợi của bà làm cho đám lửng con cũng tự hào lây, ánh mắt chúng nhìn Harry càng thêm kính sợ.

Nhưng cả người lửng con mắt xanh lại uể oải khi hai người bạn cùng phòng khen ngợi cậu.

_ Bồ làm sao thế Harry? Giáo sư McGonagall hiếm khi khen đứa nào lắm!

Ernie nhạy cảm phát hiện điều này trước. Nó nhìn Harry nằm bò trên giường với dáng vẻ “đời này chả còn gì thú vị”.

Phải nửa ngày sau Người được chọn mới chịu ngẩng đầu lên từ cái gối, đôi mắt màu xanh như đá quý lóe lên tia sáng

_ Mình gặp chuyện đau đầu!

_ Hả?

_ Vì sao Hufflepuff luôn phải học chung với Ravenclaw chớ?

Cậu thuận miệng trả lời. Tất nhiên đó chẳng phải nguyên nhân khiến cậu đau đầu rồi!

Nói chính xác là Harry buồn phiền chuyện quan hệ với mấy người bạn thân, mà trong này khó giải quyết nhất chính là Draco. Cậu muốn làm hòa, đáng tiếc chẳng có nổi cơ hội. Ngoài môn học Độc Dược, cậu chả học chung môn gì cùng tụi Slytherin cả!

_ Bồ thử viết thơ cho hiệu trưởng xem. Nếu là đề nghị hợp lý, mình nghĩ thầy ấy sẽ đồng ý!

Tuy cảm thấy kỳ quái với câu trả lời của Người được chọn, nhưng Ernie vẫn cho lời khuyên hợp lý nhất.

Thằng bé vừa nói xong, lửng con mắt xanh đang nằm giả chết trên giường ngay lập tức bật dậy.

_ Một ý tưởng tuyệt vời! – Người được chọn ngồi trên giường cầm tấm da dê, miệng cắn bút lông chim lẩm bẩm – Coi như tặng cho Albus một trò lý thú…

Nói xong, bàn tay cầm bút lông chim đã hăng hái lướt lia lịa trên mặt tấm da dê.

Giờ phút này, vị hiệu trưởng đang ngồi hưởng thụ kẹo ngọt đồng thời chịu đựng giáo sư Độc Dược thổi gió lạnh, không hề biết rằng Người được chọn trong câu chuyện thảo luận dang dở của bọn họ sẽ mang tới tương lai phấn khích cỡ nào.

_ Severus, con trai ta, thử cái kẹo đủ vị nhé? – Dumbledore hiền lành nói.

_ Tôi đã nói rồi! – Snape nói – Tôi lại phải nhắc nhở thầy một lần nữa, Albus. Quyết định của thầy khiến tôi rất hoài nghi – Người được chọn có một cuộc sống như hoàng tử hả?

_ Nhưng Harry cần sự bảo vệ của pháp thuật máu mủ, không có ai thích hợp hơn một nhà Petunia Dursley – Dumbledore nhìn Snape và nói – May mắn là trong mắt đứa bé Harry này ẩn chứa lòng nhiệt tình với cuộc sống. Chỉ mỗi chuyện thằng bé vô Nhà Hufflepuff khiến tôi ngạc nhiên thôi.

_ Không phải là vấn đề này!

Ánh mắt của Snape biến thành sâu thẳm và trống rỗng. Ông đang định nói gì đó thì ngoài cửa có một con cú mèo bay vào. Tấm da dê được thả xuống trên bàn Dumbledore, phần người gửi có ghi tên Harry Potter to và rõ.

Ông cụ hiệu trưởng tóc bạc trắng mở tấm da dê ra. Chữ viết phía trên miễn cưỡng được tính là coi được.

Nhưng…

Thưa ngài hiệu trưởng Dumbledore,

Con có một sự băn khoăn nho nhỏ và cho dù nó nhỏ nhặt đến độ không đáng nói, nhưng vẫn khiến con rối rắm đến tận hôm nay. Con hâm mộ một bạn học Nhà Slytherin và chính điều này dẫn đến mối băn khoăn này – có lẽ nó không quá quan trọng với người lớn,các thầy sẽ coi đó là những cảm xúc xốn xang của tuổi mới lớn. Nhưng dù thầy nghĩ thế nào – thì lúc này đây, con vẫn tha thiết hi vọng thầy sẽ thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé của con – Con sẽ rất vui sướng nếu thầy có thể thay đổi thời khóa biểu nhàm chán này để con và bạn học Slytherin kia có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn nữa.

Người học trò trung thành của thầy

Harry Potter

P.S: Phụ tặng thêm kẹo Ong Xì Xèo của Tiệm Công tước Mật. Con không hề hối lộ thầy đâu đấy nhé hiệu trưởng!

Nửa ngày sau, phòng làm việc lặng như tờ của hiệu trưởng mới vang lên tiếng khịt mũi của Snape

_ Như thầy nói thằng nhóc này còn chưa hư hỏng?

Ông giễu cợt bĩu môi. Dưới cái nhìn quái dị của Dumbledore, Snape như đội mây đen rời khỏi phòng. Nhưng ngay lúc xoay người, biểu cảm trên mặt Snape đã không kiềm chế được nữa và trở nên – vặn vẹo! Merlin, chuyện này – thật đúng là – quỷ thần ơi, Potter mắc dịch với cái xốn xang tuổi dậy thì mắc dịch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play