*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu như có thể, Harry thật lòng không muốn trường Hogwarts lâm vào khủng hoảng. Thế nhưng Tử Xà quá nguy hiểm.
Thường xuyên cảnh giác(1) – ở những khoảng thời gian đặc biệt, trong lòng mọi người nên khắc ghi thật sâu nhận thức về sự gian nan, vất vả.
(1) Câu nói cửa miệng của thầy Moody Mắt Điên.Vì thế dưới sự khuyên lơn của Harry và Ron, anh em song sinh nhà Weasley đã quyết định bán bùa hộ mạng. Harry cũng không khắc nhiều thần chú trên bùa hộ mạng: một thần chú ký ức, một bùa Đầu-Bong-Bóng, một thần chú suy yếu – Ba thần chú liên tiếp, có thể đảm bảo lúc bị tấn công, nạn nhân không ngủm củ tỏi luôn. Ban đầu, số lượng người mua lác đác không có mấy. Mãi tới cái ngày có trận đấu Quidditch giữa hai nhà Slytherin và Gryffindor, một đợt tấn công ập đến làm cho các giáo sư và học sinh không kịp trở tay.
Colin Creevey, cậu bé Hufflepuff cực kỳ hâm mộ Harry Potter rốt cuộc không thoát khỏi vận rủi. Trên một lối đi tắt từ hầm của Hufflepuff đến Đại Sảnh đường, người ta đã phát hiện ra nó. Colin đeo chiếc khăn quàng cổ có hai màu vàng và đen của nhà Hufflepuff, trên tay cầm ống dòm, trước ngực còn treo máy chụp hình bửu bối của nó – rõ ràng là Colin đang vội vàng đi xem trận đấu. Từ tư thế bị hóa đá, người ta có thể nhận ra lúc đó Colin đang chạy nháo nhào trên hành lang. Nhưng ở ngay khúc cua, nó nghe thấy âm thanh lạ lùng nào đó nên mới vừa chạy vừa quay đầu lại. Sau đó, nó bị hóa đá, cả người cứng đơ như pho tượng. Vẻ hãi hùng còn hiện rõ như in trên từng đường nét của gương mặt của nó. Xung quanh đầu nó có một trái cầu bong bóng bao lấy, nhìn qua có vẻ lạ lùng và quái quỷ vô cùng.
Nhưng rất không may khi người đầu tiên phát hiện ra Colin lại chính là Harry.
Thầy giám thị Filch vin vào cái cớ này, một mực dám chắc thằng Potter là hung thủ. Trong khoảng thời gian ngắn, ổng nghi thần nghi quỷ, suốt ngày theo dõi sát sao Potter và Malfoy chỉ để tìm ra “bằng chứng”. Thật ra trong lòng thầy Filch cũng biết, Potter không thể nào hóa đá Colin. Thầy bám theo nó suốt thì nó lấy đâu ra thời gian ra tay gây án? Nhưng mà ông thầy giám thị vẫn mặc kệ, ông ta nỗ lực bỏ qua những chi tiết này. Đối với ông ta mà nói, hung thủ là ai không quan trọng, quan trọng là…ông cần một
hung thủ để trút hết tức giận, phẫn nộ trong lòng.
_ Vì sao lại là Potter?
Đám học sinh liếc mắt nhìn nhau. Trong không khí bắt đầu nảy sinh nỗi ngờ vực – một ngày thứ
mầm mống này bị gieo xuống thì chỉ cần
chăm chút tí xíu là nỗi ngờ vực sẽ mọc rễ, nảy mầm, vươn lên khỏi mặt đất.
Lúc này ông cụ hiệu trưởng râu bạc phất phơ đang vội vã sải bước đi tới. Cụ cân nhắc trong giây lát, sau đó lập tức để các giáo sư đưa Colin tới bệnh xá. Cụ còn thưởng cho nhà Gryffindor thêm 100 điểm: nhờ có bùa hộ mệnh của hai anh em song sinh, một mạng người đã được cứu.
Các giáo sư khác nỗ lực an ủi học sinh. Nhưng bất chấp mọi cố gắng của họ, những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đại lan truyền khắp trường, biến bầu không khí trở nên ngột ngạt. Trên lớp học Lịch sử Pháp thuật của thầy Binns gần đây nhất, đám học trò được một bữa không ngủ gật. Đứa nào đứa nấy dỏng tai lên nghe từng lời giáo sư Binns, chỉ sợ mình bỏ qua bất cứ tin tức nào về Phòng chứa Bí mật. Giáo sư Binns dùng cái giọng tẻ ngắt, thở hổn hển kể cho lũ học trò về lời đồn được lưu truyền suốt cả nghìn năm: Bốn phù thủy vĩ đại nhất của một nghìn năm trước. Những con người xuất chúng vượt xa người thường, những con người nuôi dưỡng ước mơ cháy bỏng – Bốn người họ đã xây dựng lên ngôi trường Hogwarts để bảo vệ các phù thủy nhỏ tránh xa khỏi sự khủng bố và hành hạ của dân Muggle. Nhưng ngày vui ngắn ngủi chẳng được bao lâu, Slytherin và Gryffindor đã có một cuộc tranh luận gay gắt về đề tài huyết thống. Thậm chí họ còn trở mặt thành kẻ thù, cuối cùng Slytherin lựa chọn bỏ trường ra đi.
Nhưng Slytherin đi rồi, Phòng chứa Bí mật và cả nỗi kinh hoàng trong đó vẫn ở lại. Người ta đồn đại rằng chỉ có người thừa kế thực thụ của Slytherin mới có thể mở bùa ếm Phòng chứa Bí mật, thả ra quái vật để thanh trừng hết những kẻ không xứng đáng theo học pháp thuật.
Đương nhiên, giáo sư Binns cho rằng toàn bộ câu chuyện này là hết sức nhảm nhí, toàn là đồn đãi, bịa đặt. Nhưng trong trường học, đám học trò vì lời đồn này trở nên đa nghi. Rốt cuộc dưới sự dẫn dắt một cách có mục đích của Ron và Harry, dần dần, các học sinh cũng bắt đầu có cái nhìn trực diện với những lần tấn công – Chúng đi thành từng đám ba đến năm người, không lêu bêu một mình, hình thành thói quen giơ gương pháp thuật mỗi lần tới khúc cua.
Cuộc sống duy trì như thế suốt một khoảng thời gian, rốt cuộc, trong nỗi lo lắng của một vài người, đám học trò nghênh đón một sự kiện rất đáng giá chúc mừng – Ngay trong đêm nay, trường học thành lập một Câu lạc bộ Đấu tay đôi. Thế là lúc 8 giờ tối hôm đó, Đại Sảnh đường thay đổi hoàn toàn. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một cái võ đài vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình và lộ vẻ hồi hộp.
Không biết ai đó đã cất tiếng não nề khi Lockhart bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo chùng màu đỏ mận chín. Dù rằng học kỳ này còn chưa được phân nửa thì hầu như tất cả đám nam sinh đều đã nhận ra bộ mặt thật của vị giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám – Hắn ta là một cái gối thêu hoa nhồi đầy cỏ lác.
Draco tỏ ra khinh khỉnh và thờ ơ. Khi hắn quay đầu lại, cậu bé Hufflepuff đã đứng bên cạnh hắn từ đời nào và đang nở nụ cười rạng rỡ với hắn. Dù cách một mắt kiếng, hắn vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc như đá quý kia lóe lên ánh sáng – Harry đang nóng lòng muốn ra tay…
Đột nhiên trong nháy mắt, con rắn nhỏ bạch kim dường như hiểu rõ lửng con này muốn làm gì.
Đứa Bé Sống Sót của chúng ta, Cậu bé Vàng của nhà Hufflepuff, Người Được Chọn Harry Potter tỏ vẻ – CẬU, ĐÃ NHẪN NHỊN GILDEROY LOCKHART, RẤT LÂU RỒI! Không chỉ có cậu đâu, hãy nhìn Ron – Cái Đuôi Của Hermione – Weasley là biết, Lockhart, hắn đã chọc giận rất nhiều người.
Càng thành công hơn là hắn đã chọc giận cả bốn người sáng lập tương lai của giới pháp thuật!
Người phụ tá vẫn là giáo sư Snape. Vị giáo sư Độc Dược có gương mặt lạnh lùng, mặc áo chùng màu đen thường ngày như biến thành một ụ mây đen đi từ phía cửa bên vào Đại Sảnh đường. Ông sải những bước chân dài, vững vàng, từ đầu tới chân tỏa ra một phong thái mà không kẻ nào có thể lơ là. Vạt áo choàng thường xuyên phấp phới, nay lại càng cuộn sóng tầng tầng hơn.
Lockhart nói bốc nói phét:
_ Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng – Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn Bậc thầy Độc dược của mình, chúng tôi chỉ làm một vài động tác biểu diễn thôi, nên đừng sợ nhé!
Đám rắn con nhà Slytherin đồng loạt mỉm cười giả dối khinh miệt – Từ khi bọn chúng nhìn thấy môi trên của Chủ nhiệm nhà mình cong lên, tất cả không hẹn mà cùng cầu nguyện trong lòng rằng Lockhart có chút năng lực chống đỡ. Đương nhiên không ai có thể hoài nghi, Lockhart thật sự có chút ít tài năng bẩm sinh – chí ít là trong ánh mắt lườm nguýt của Xà Vương, hắn còn có thể nhe răng cười như thể không có chuyện gì.
Lockhart đứng trên võ đài nói với đám học sinh đang im re:
_ Chúng ta phải chào nhau trước khi chiến đấu.
Hắn cúi mình chào thầy Snape một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Còn thầy Snape thì chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh.
_Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đấu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả.
Trong lúc Lockhart ba xàm, thầy Snape nở nụ cười không tốt lành gì.
_ Một…Hai…Ba…
Cả hai người đều vung đũa phép qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ. Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân Lockhart khiến hắn văng bật ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường.
Lửng con mắt xanh nhìn Lockhart té ạch xuống và nằm lên trên sàn thì thở dài một tiếng cực kỳ điêu ngoa.
_ Đáng thương quá đi!
Cậu chàng vừa lắc đầu vừa hả hê, nhân tiện còn chảy một vài giọt nước mắt cá sấu.
Cảnh tượng tiếp theo đã được dự đoán trước.
_ Con xin lỗi thưa giáo sư.
Draco nói bằng cái giọng nhừa nhựa chán ngắt. Hắn là Thủ lĩnh của niên cấp nên rất có tự giác, làm một tấm gương mẫu mực cho đám rắn con bắt chước. Cho nên Draco bồi thêm một phép Giải giới nữa, ai đó lại được bay lên không trung.
_ Thưa thầy, con xin lỗi ạ!
Ron ho khùng khục. Một Lời nguyền mụn nhọt(2) làm cho những cái nhọt xấu xí mọc lên trên gương mặt đẹp trai kia và càng lúc càng phình to.
(2): Câu này edit không chính xác. Nhưng mình không tìm được thần chú nào khác nên bịa ra._ Ối! Con không cố tình đâu ạ!
Harry càng vô tội hơn. Một Lời nguyền rụng tóc nhỡ nhàng…cắt trúng một mớ tóc xoăn vàng lấp lánh của Lockhart.
Cho dù thân thể khỏe mạnh cỡ quỷ khổng lồ(3) cũng chẳng thể chịu nổi một đống bùa phép như thế. Kết quả là mấy nữ sinh Ravenclaw khóc thút thít đưa giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tới bệnh xá. Trước đó, các cô còn nhặt cả mớ tóc kia của Lockhart mang về làm kỷ niệm.
(3) Tác giả so sánh với con gián, nhưng mình tự đổi thành quỷ khổng lồ.Người nên tống đi thì đã đi rồi, khoảng thời gian còn lại dành cho những trận đấu tay đôi chân chính.
Ron xung phong đi đầu. Cậu chàng vẫn còn thù dai một câu “Máu Bùn” kia của thằng Nott. Ngay tại chỗ này, cậu mở lời khiêu khích, đánh cho Nott một trận tơi bời hoa lá. Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Nott ở trong nhà Slytherin càng khó khăn hơn. Gia đình của nó không bằng được Malfoy nhưng vẫn rất có danh tiếng trong tất cả các dòng họ máu trong. Đáng tiếc bởi vì ám chỉ của huynh trưởng Bletchley, mấy đứa nhà Slytherin giỏi lươn lẹo bắt đầu xa lánh nó. Slytherin theo đuổi sức mạnh, kính nể kẻ mạnh. Nott dần dần hiểu được, không có dòng họ che chở, Theodore nó chẳng là thá gì.
Các cặp đôi bước lên võ đài chiến đấu, trong tay nắm chặt đũa phép. Dù rằng chúng còn non nớt nhưng nhất quyết không chịu lùi bước.
Harry muốn có một trận đấu tay đôi với Draco, con rắn bạch kim cũng đang có ý định thế. Nhưng giáo sư Độc dược không bao giờ cho phép hai đứa nó gần nhau. Ông ta lập tức phân Draco với Neville, còn Harry, cậu đấu tay đôi với Hermione.
Ban đầu Hufflepuff còn cho rằng đây là một trận đấu hữu nghị nhẹ nhàng. Hai người cúi mình chào nhau, khi đối mặt với cậu, Ravenclaw mỉm cười một cách mất tự nhiên. Thế nhưng khi hai đứa giơ cao đũa phép của mình, có gì đó đã dần dần thay đổi.
Đến khi tầm mắt của hai người giao nhau lần nữa, Harry cảm giác được sự khác biệt của Hermione. Trong đôi mắt kia lóe lên sự uy nghiêm và bén nhọn. Đũa phép được cô bé nắm trong tay một cách kiên định, không hề nao núng. Trong yên lặng, có gì đó đã phá tan xiềng xích. Giống như quả bom bị đốt cháy ngòi nổ, năng lượng pháp thuật khổng lồ, cuồn cuộn khắp không gian, mạnh mẽ và dồi dào như cơn lốc điên cuồng mang theo những cơn gió ào ào khiến người ta run rẩy.
“Hermione Granger, nàng giống như nữ thần Athena sinh ra với lời sấm truyền, sở hữu cả trí tuệ lẫn thanh gươm sắc bén, người bảo vệ Chính nghĩa – Hãy cúi chào Nữ thần Chiến tranh của chúng ta!”Harry nhớ tới lời bình luận của Tạp chí Phù thủy dành cho Hermione. Riêng cô gái vẫn luôn cho rằng đánh giá này thổi phồng lên quá mức, phần lớn là bất công. Mà nguyên nhân của sự bất công này
(cũng đã làm Ron phải nghiến răng nghiến lợi) chỉ bởi vì anh chàng chủ biên tập kia từng một lần được tận mắt nhìn thấy Hermione chiến đấu, từ đó về sau càng không thể kiềm chế tình cảm, trở thành người theo đuổi hàng đầu của cô nàng.
Nhưng bất kể vì lý do gì, Harry vẫn phải thừa nhận, vào giây phút này Hermione cực kỳ mạnh mẽ, sắc bén, nắm giữ quyền thống trị và…rất cuốn hút nữa.
Cây đũa phép đảo quanh ngón tay cậu, một nụ cười nhợt nhạt hiện lên nơi khóe miệng.
Chim ó bay lượn trên bầu trời tuần tra lãnh thổ, con lửng chạy trốn trong lòng đất dò xét địa hạt.
Trong đôi mắt hai người, ngọn lửa chiến đấu bị đốt lên, lẫm liệt. Trận đấu tay đôi hết sức căng thẳng.
“Bồ chỉ cần sự kiên định, quyết tâm và tự tin!”“Không cần phải sợ. Thử lại một lần nữa, Mione.”Hermione giơ cao đũa phép, trước mắt cô, khung cảnh đã nhòa đi, không còn chút dấu vết. Bên tai cô vang lên thật rõ âm thanh của một ai đó đang không ngừng hướng dẫn cô đọc thần chú. Từ cách phát âm đến tư thế vẫy đũa phép, người kia rất kiên trì, không hề nản chí, một lòng vững tin cô sẽ làm được. Cậu ấy là một phù thủy cao tay trong môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám – Đây cũng là môn học duy nhất cô không xuất sắc.
Nhưng cậu ấy là ai chứ?
Hermione nghĩ thầm, đáy lòng mềm mại.
Cô bước chân sang một bên tạo thành thế đứng vững chãi. Bàn tay cô cầm chiếc đũa phép xẹt qua không trung tạo thành một đường kẻ mềm mại màu vàng chói lóa, năng lượng pháp thuật dồi dào ngưng tụ lại. Mang theo phong thái hào hùng quyết thắng, pháp thuật bắn ra từ đầu đũa của cô như một ngôi sao băng có cái đuôi thật dài. Chỉ thoáng chốc, bùa chú đã bay tán loạn, tia lửa văng ra khắp bốn phía.
Harry khéo léo lùi về sau một bước, cùng lúc đó, tay cậu chậm rãi vẽ lên một vòng tròn. Không một tiếng động, nguồn năng lượng nóng nảy bắn ra bốn phía kia như biến thành những cục đá rơi vào trong nước, rung động đôi chút rồi tan biến.
Đôi mắt Hermione thình lình trợn to. Lại một lần nữa, cô nhìn thấy rõ người đối diện – tóc đen, mắt xanh biếc, khóe miệng cong lên, đôi má có núm đồng tiền nhợt nhạt.
_ Harry…
Cô gái tóc nâu nỉ non một tiếng, cổ tay đang giơ lên cao chợt buông thõng xuống, đũa phép té xuống mặt đất.