Uống hết chén kia, Thiệu Minh Âm nói với bartender pha thêm một ly bomber, sau đó chuyển qua cho người bên cạnh, nói: "Đáp lễ."

Người kia không khách khí, nhưng không giống Thiệu Minh Âm một ngụm hết chén, hắn uống từng ngụm chậm rãi. Loại rượu này có vị ngọt dịu, mới uống cảm giác giống như nhâm nhi ly sữa chocolate, nhưng nồng độ cực cao, thưởng thức dần dần mới thấu độ mạnh của nó.

"Không nghĩ sẽ gặp cảnh sát Thiệu ở nơi này, lẽ ra nên sớm mời một chén."

Thiệu Minh Âm lắc đầu: "Tôi chỉ là một cảnh sát khu vực, không như luật sư Lý bận trăm công nghìn việc. Tối nay anh không cần đi tìm vị thiếu gia kia?"

"Nếu vị tiểu thiếu gia kia vào đồn công an, cảnh sát Thiệu hẳn cũng không nhàn hạ thoải mái tới chỗ này."

Luật sư Lý nói không sai. Đồn công an đường Mộc Sơn chủ yếu là sĩ quan và cảnh sát dân sự, cảnh sát nam biên chế chỉ có bốn người, trừ anh ra thì ba người còn lại đều trên ba mươi lăm tuổi. Mặc dù bây giờ là ngoài giờ, nhưng nếu xuất hiện tranh chấp cần gọi cảnh sát, hoặc là chờ người đến bão lãnh để thả, điện thoại cùng nhiệm vụ tám chín phần mười vẫn rơi xuống đầu Thiệu Minh Âm. Ôn Châu không thiếu người có tiền, cũng không thiếu mấy đứa trẻ vị thành niên có tiền. Tiểu thiếu gia mà họ nhắc đến chính là con trai ông chủ một công ty sản xuất giày ở Mộc Sơn. Luật sư Lý là luật sư của công ty kia, nhưng kiêm luôn phụ trách tìm đứa nhỏ nghiện Internet trong đồn công an mọi lúc, mọi nơi.Mỗi lần công an đường phố đến quán Internet điều tra chứng minh thư và tuổi tác, đều mắt nhắm mắt mở coi như không thấy cậu ta. Cảnh sát đứng ngay sau lưng nhưng nhóc con này còn nói đợi chơi xong nốt ván sẽ đi theo.

Đứa bé này đã bị Thiệu Minh Âm bắt đi nhiều lần, vị thành niên vào quán Internet sẽ không lưu án, nhưng cần mang về giáo dục tư tưởng một phen, sau đó sẽ liên hệ cha mẹ đến đây nhận con. Cha mẹ nhóc kia đều bận rộn kiếm tiền, mỗi lần tới tìm người đều là luật sư Lý ký tên bảo lãnh. Hai người tuy không có giao thiệp gì khác, nhưng thường xuyên qua lại, hiện tại chạm mặt trong quán rượu, cũng coi như duyên phận.

Nhìn luật sư Lý, Thiệu Minh Âm không khỏi nghĩ đến đứa bé kia, mỗi lần chờ người nhà đến đều yên lặng, nghe đến có người gọi tên mình, lúc ngẩng đầu trong mắt như lóe sáng, nhưng nhìn thấy người đến là vị luật sư nọ, tia sáng ấy liền biến mất. Không quá một hai tháng, nhóc kia lại bị bắt trong quán Internet. Người trong đồn mỗi lần nhắc đến đứa nhỏ này đều đau đầu, cảm thấy nó không phải nghiện trò chơi điện tử, mà như thể nghiện vào đồn công an.

Thiệu Minh Âm hỏi: "Tiểu thiếu gia kia gần đây thế nào?"

"Thành tích học tập không tốt, cha mẹ nó đã sắp xếp năm sau xuất ngoại."

Thiệu Minh Âm đỡ trán: "Cha mẹ nó luôn bận rộn, vấn đề ở đứa nhỏ này lớn như vậy, nỡ lòng nào mang ra nước ngoài."

Luật sư Lý không nói mà mở hai tay ra vai rung rung, như là đang nói "who cares". Thái độ này của hắn khiến Thiệu Minh Âm nhớ đến bạn nhỏ tuần lễ trước, đến bão lãnh cũng không phải cha mẹ.

"Kỳ thực, lần sau chuyện như vậy còn xảy ra, tôi sẽ kiến nghị cha mẹ nó đến một chuyến." Chén rượu trên tay Thiệu Minh Âm sắp chạm tới đáy, không biết có phải hay không cảm giác hơi say, tuy sắc mặt vẫn bình thường, nhưng tốc độ nói chậm lại, "Có khả năng không phải đứa nhỏ nghiện đi Internet, nó chỉ mượn chuyện này làm loạn, muốn gặp cha mẹ, muốn họ quan tâm tới mình thôi."

"Cảnh sát Thiệu ", Luật sư Lý lại không để ý lắm, cũng chưa chắc sẽ truyền lại lời Thiệu Minh Âm, "Đã tới chỗ này, không nên nói chuyện công việc."

"Ồ?" Thiệu Minh Âm hỏi, "Vậy nói cái gì?"

Luật sư Lý đổ người về phía trước, khoảng cách với Thiệu Minh Âm càng gần hơn: "Tâm sự chuyện tiếp theo cảnh sát Thiệu muốn làm gì."

"Phải không," Thiệu Minh Âm có chút cười khẽ nhíu nhíu mày, không đứng đắn nói, "Tôi phải đi chống mại dâm."

Luật sư Lý: "..."

"Đùa anh thôi." Thiệu Minh Âm cười, "Tôi chuẩn bị về."

"Vậy tôi đưa anh về."

"Anh cũng uống rượu, làm sao đưa tôi về?"

"Hay là ở cùng tôi một đêm, Shangri-la cách đây không xa, cảnh sát Thiệu nếu nể mặt, bây giờ tôi sẽ đặt phòng ngay."

Luật sư Lý tuy không đem hai chữ kia nói thẳng ra, mà ý đồ đã rất rõ ràng, Thiệu Minh Âm liền trêu ghẹo: "Luật sư Lý, anh xác định là muốn cùng một cảnh sát?"

Thiệu Minh Âm đứng dậy, ghé tai hắn không biết nói cái gì. Lúc đầu hắn sững sờ, sau đó đột nhiên mỉm cười. Hình ảnh này ở trong góc một gay bar thật sự quá mờ ám. Lương Chân trốn ở trong góc nhìn không chớp mắt, chứng kiến hai người từ lúc mời rượu đến lúc gần gũi tiếp xúc, và giờ cả hai đều đứng lên kéo dài khoảng cách. Lương Chân không biết bọn họ nói chuyện gì, mà tại một nơi như vậy, tiếp đó sẽ xảy ra cái gì, cậu cũng có thể đoán được ít nhiều.

Đúng như dự đoán, người kia trong mắt Lương Chân ra vẻ đạo mạo muốn đi ra ngoài, Thiệu Minh Âm cũng theo sau. Lương Chân đoán bọn họ có phải hay không hợp ý nhau, kế tiếp sẽ làm cái kia, hóa ra quy trình ước pháo của đồng tính luyến ái là như vậy, cởi bỏ cảnh phục, cảnh sát Thiệu cũng sẽ "Trở về với chính mình".

Lương Chân khó mà nói ra tâm tình của mình lúc này, vẫn cứ tiếp tục nhìn lén cảnh sát Thiệu. Sau khi đứng dậy, anh sửa sang lại quần áo. Thiệu Minh Âm theo thói quen nhấc tay hướng lên trán như muốn chạm vào thứ gì, ý thức được không mang mũ cảnh sát, anh đưa tay gãi gãi tóc.

Tóc anh không quá ngắn, dùng tay vẫn có thể nắm lấy. Ngón tay Thiệu Minh Âm vén tóc lên một chút, sau khi bỏ tay xuống kiểu tóc không bị ảnh hưởng. Lương Chân cảm thấy ánh sáng ở đây nhất định có vấn đề, nếu không ngón tay trắng nõn thon dài cùng với tóc đen sao có thể tương phản rõ ràng như vậy. Lương Chân người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, thấy Thiệu Minh Âm vén lên như thế, cậu cũng muốn vén.

Mà Lương Chân tự ngẫm lại, Thiệu Minh Âm cũng sắp phải lập gia đình. Cậu lùi lại phía sau một bước định để bọn họ rời đi, nhưng Thiệu Minh Âm lại đột nhiên dừng lại, vẫy vẫy tay với người trước mặt, không đợi đáp lại đã đi về phía nhà vệ sinh quán bar. Người kia chỉ gật đầu, sau đó đi tới cửa. Lương Chân giả vờ là khách vừa vào, người đàn ông kia chuẩn bị ra ngoài còn cậu chuẩn bị tiến vào, không ai liếc ai một cái.

Vì vậy Lương Chân bước vào lần nữa, ngồi ở vị trí quầy bar nơi cảnh sát Thiệu đã ngồi trước đó, người pha rượu hỏi Lương Chân muốn uống chút gì không, Lương Chân liền hỏi hắn bomber ở quán này có mạnh không.

"Anh nói loại bên trong có pha thêm rượu Rum?" Người pha rượu mịt mờ nở nụ cười, "Thực không dám giấu giếm, loại này là sở trường của tôi. Ở những quán bar trước từng làm, khách quen gọi này chén là "rượu mất trinh."

Vừa nãy, Thiệu Minh Âm uống chén "rượu mất trinh" như uống nước lọc. May mà tửu lượng cảnh sát Thiệu tốt, nếu tửu lượng không tốt, bảo đảm không biết sẽ làm ra sai lầm gì.

Nhất định là một quyết định sai lầm! Lương Chân càng ngẫm càng khinh thường cái người mới đi. Đến gay bar còn chủ ý ăn mặc như kia, vừa nhìn đã biết là người tinh ranh, cảnh sát Thiệu làm sao có thể đi cùng người như thế, không được không được!

Lương Chân đứng lên, quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng rửa tay đóng kín, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại hăng hái kích động muốn làm việc nghĩa. Nhưng chưa đợi nhiệt huyết sục sôi được vài giây, Tống Châu gọi điện tới.

Tống Châu hỏi: "Người anh em sao vẫn chưa ra?"

Lương Chân nhăn mặt nói: "Tôi không ra nữa, cậu về trước đi."

Tống Châu: "???"

Lương Chân: "Còn nữa, để ý giúp tôi một luật sư nam vừa ra cửa, đừng cho anh ta tiến vào."

"A... Được thôi." Tống Châu nghi hoặc mà đáp ứng, "Không phải... Vậy cậu ở bên trong làm gì?"

"Tôi đang làm gì?" Lương Chân lặp lại câu hỏi này trong khi đi về phía phòng vệ sinh, mỗi bước đi càng tăng dần thêm nghĩa khí, giống như đang hoàn thành kế hoạch giải cứu ai đó.

Lương Chân nói: "Tôi quyết định làm rõ chuyện này!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play