Bảo Bình giữ chặt Hiểu Vương trong tay, nhếch môi nhìn bọn Yến Thanh đầy đắc ý. Bất chợt Hiểu Vương nhàn nhạt cất tiếng.

– Cô nói có thể giết tôi?. Vậy xuống tay đi!. Chần chờ làm gì, bọn họ tới đây tiêu diệt cô là chính, việc cứu chúng tôi chỉ là phụ. Cho dù có phải hy sinh hai mạng người, cũng nhất quyết phải diệt trừ được cô.

– Anh im miệng!.

Bảo Bình gầm lên, ả nghiến răng. Hiểu Vương ngược lại không tỏ ra sợ sệt, còn nở nụ cười nhạt, khảnh khái nói to cạnh nữ quỷ, là muốn cho bọn Tiêu Yến Thanh nghe thấy.

– Nếu cô không yêu tôi, thì giết chết tôi đi. Cô không ra tay được nghĩa là thừa nhận điểm yếu.

– Chết tiệt!. Đừng khiêu khích ta!.

Bảo Bình rít lên, từ sau gáy ả phả ra một luồng quỷ khí khiến mái tóc dài bay lất phất. Phía bên này, Tiêu Yến Thanh không sai đã nghe thấy mấy lời kia của Hiểu Vương, hắn bừng tỉnh đại ngộ.

– Có lý!. Ả ta yêu Hiểu Vương như vậy, lẽ nào lại dám xuống tay. Chẳng qua muốn mạnh miệng khống chế mình mà thôi. Hừm.

Nghĩ đoạn, hắn nhếch mép, nét mặt đã giãn ra đôi chút, lại thì thầm nói với Lê Vi và Linh Đẩu Lão.

– Tôi cần hai người phối hợp cứu Hiểu Vương. Các người có gì đem hết ra dùng đi. Khi tôi cầm chân nữ quỷ, hãy nhanh chóng cùng họ Trần trở lại bên này.

– Được!.

Lê Vi cùng Linh Đẩu Lão quả quyết gật đầu. Bọn họ đều gấp gáp chuẩn bị hành động, Lê Vi vừa phục hồi âm lực trong Phục Hồn Phù, bất quá cũng có thể đứng ra chống đỡ một chút, Linh Đẩu Lão có Hư Ảnh Thuật và Ẩn Thân Thuật. Tiêu Yến Thanh trừng mắt nói tới nữ quỷ.

– Trước khi tới đây, chúng ta đã xác định sẵn, dẫu có hy sinh cũng phải tiêu diệt được sào huyệt của các người, trừ khử ác quỷ nhà ngươi tránh hại hoạ cho dương thế. Cho nên, đừng có hù doạ nhau làm gì!.

Dứt lời, hắn giương mộc kiếm lên nhảy về phía Bảo Bình. Ả vẫn cố thủ giữ Hiểu Vương trong tay, nhìn thấy lưỡi kiếm sắp đâm đến, bèn xoay mình tránh đi. Tiêu Yến Thanh cố ý vươn tay tóm lấy áo Hiểu Vương kéo về, thế nhưng ả quỷ nữ sức lực hơn người, lại nhanh nhẹn như sóc, thoắt cái đã cùng anh ta nhảy khỏi tầm tay của hắn.

– Mẹ kiếp!.

Yến Thanh gắt lên, hắn xoay người tìm kiếm. Thân ảnh của Bảo Bình thoắt ẩn thoắt hiển, hiện ra chớp nhoáng kéo theo Hiểu Vương rồi lại biến mất. Chỉ thấy trong căn phòng rộng, bóng người Hiểu Vương hai tay bị trói chặt loạng choạng như muốn ngã, lại bị quỷ nữ hiện ra kéo đi, cứ thế cứ thế như một con rối. Sắc mặt Yến Thanh đen lại, Hiểu Vương dù chỉ là mới quen biết, thế nhưng hắn đã xem như bạn bè, nhìn thấy cảnh ấy, trong bụng cũng không nhịn được sốt ruột. Bảo Bình hiện ra ở phía sau lưng hắn. Lê Vi kêu lên.

– Coi chừng!.

Dứt lời liền nhảy ra nhằm hướng quỷ nữ tấn công. Bảo Bình liếc mắt nhìn thấy thân ảnh váy đỏ lao đến, ả giương một tay phóng từ những đầu ngón đen ra những tia khí quỷ dị bắn tới, Lê Vi vội vã né đi. Lão Linh Đẩu thấy vậy, cũng không chần chừ, vội dùng Hư Ảnh Thuật, thoáng chốc liền có bốn, năm thân ảnh cổ nữ nô xuất hiện bao vây quanh Bảo Bình. Ả híp mắt âm trầm nhìn lướt qua một lượt. Những thân ảnh kia bắt đầu chuyển động không ngừng, bay tà tà quanh quỷ nữ với muôn vàn tư thế, lại cất tiếng khóc than thê lương, não nùng. Căn phòng nhất thời vì âm thanh đó mà ồn ã cả lên. Tiêu Yến Thanh chớp lấy thời cơ, liền tung mình đâm kiếm phóng tới, phía bên này Lê Vi cũng bay xuống tấn công. Bảo Bình nhận thấy bị mắc kẹt giữa vòng vây, ả đành đẩy Hiểu Vương ra, dùng hai tay chống đỡ.

– A!.

Lê Vi vừa tung mình từ trần nhà lao xuống, đã bị Bảo Bình dùng hắc khí bắn tới, tia khí xượt qua bả vai cô. Tuy nhiên cánh tay kia của ả đã bị lưỡi mộc kiếm của Yến Thanh chém trúng. Bảo Bình hự lên một tiếng, xoay mình biến mất. Tiêu Yến Thanh nhanh chóng tóm được Hiểu Vương kéo anh về bên này.

– Anh không sao chứ?.

– Tôi, ổn.

Vương sắc mặt nhợt nhạt, môi khô nứt nẻ, thế nhưng vẫn gắng gượng trấn an mọi người. Yến Thanh quay lại nhìn Lê Vi.

– Vết thương có nặng lắm không?.

– Ừm, chỉ sượt qua thôi. Không sao đâu.

Lê Vi cũng bấm bụng trả lời. Linh Đẩu Lão run run cất tiếng.

– Ả quỷ nữ đó là con gái của nữ nhân ngôi nhà này. Ả trở thành quỷ, sức mạnh quả đáng kinh ngạc.

– Lão già!. Ngươi là kẻ trấn Mộc Đạo?. Ta đã cảnh báo mẫu thân, quả nhiên đám tiểu tốt các ngươi đúng là muốn tạo phản thật!.

Bảo Bình lúc này mới hiện ra, đứng cạnh cái mai rùa chứa dị thể. Ánh mắt ả giận dữ trừng trừng nhìn tới Linh Lão Đẩu. Lão Đẩu nghe giọng nữ quỷ liền giật bắn.

– Ta chưa từng thừa nhận là tiểu tốt của các người. Là mụ nữ nhân kia độc ác phong ấn bắt ta phải phục vụ cho mẹ con các người.

Bảo Bình nét mặt lãnh khốc, không còn trưng ra nụ cười nhàn nhạt như ban nãy. Một bên cánh tay bị thương của ả thoát ra tầng hắc khí lãnh đạm. Tiêu Yến Thanh đọc được cảm giác đau đớn mà ả đang che giấu dưới bộ mặt kia, vội phân phó với cả đám.

– Nhân lúc ả đang thất thế, tôi phong ấn Hoàng Tuyến tại chỗ này, các người nhớ ở yên trong đấy, đừng bước qua gianh giới, sẽ an toàn. Tôi bên ngoài mới yên tâm đối phó với ả ta được.

Dứt lời, Yến Thanh lấy ra một sợi bạch tuyến dài và mảnh, lại cắn đầu lưỡi nặn ra một ít máu bôi vào đầu tay thấm vào hai đầu của sợi bạch tuyến, rồi gấp gáp làm phép. Hắn rải sợi bạch tuyến dài xung quanh chỗ Hiểu Vương, Lê Vi và Lão Linh Đẩu đang đứng thành một vòng tròn. Hắn đọc quyết chú, sợi bạch tuyến phát sáng hằn lên thành một vòng tròn hoàng tuyến sáng chói, phân định gianh giới vị trí ba kẻ đứng bên trong với bên ngoài. Lúc này Tiêu Yến Thanh mới quả quyết nói.

– Xong rồi, có gì cũng chớ chạy qua vòng tròn.

– Yến Thanh, cẩn thận!.

Lê Vi hét lên, Yến Thanh vội quay đầu lại, liền chạm phải gương mặt ghê người của nữ quỷ đã ở sau lưng mình. Ả giơ móng vuốt lên bổ xuống đỉnh đầu hắn, Yến Thanh vội vã khom người lăn đi.

– Mẹ kiếp!. Chỉ giỏi trò đánh lén!.

– Ngươi nghĩ ta ngu để cho người hành sự ổn thoả?.

Bảo Bình cũng gầm lên, hai mắt đỏ ngầu tức tối. Rõ ràng một cánh tay ả vẫn chưa bình phục, Tiêu Yến Thanh muốn nhân dịp này kết liễu luôn mạng nữ quỷ, bèn chống chân đứng dậy, nhanh chóng tiến tới. Hắn cầm chắc thanh mộc kiếm trong tay, tung chân đạp tới trước, phía đối diện, Bảo Bình cũng bất chấp xông tới. Hàm răng ả nghiến chặt lộ ra những chiếc răng nhọn hoắt.

“Grào”.

Trong phòng lúc ấy chợt dội tới chuỗi âm thanh kinh động, cú đâm từ mộc kiếm của Tiêu Yến Thanh vừa bị một lực hất văng ra, khiến hắn phải lộn người đi, Bảo Bình vì thế cũng không hề hấn gì. Ả đáp xuống, lạnh lùng nhìn về phía hắn, đằng sau lưng ả cũng thấp thoáng xuất hiện một bóng hình đen xì to lớn từ bóng tối bước ra. Nó giương cặp mắt dẹp và đỏ rực như lửa nhìn tới bọn Tiêu Yến Thanh, cổ họng phát ra những âm thanh gầm gừ dũng mãnh. Hiểu Vương đang đứng trong vòng Hoàng Tuyến bèn kinh ngạc cất tiếng.

– Nhìn xem, đó chính là ác thú ăn xác người trong tử cốc!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play