Sự tình xảy ra biến hoá bất ngờ, Tiêu Yến Thanh không khỏi mất một hai phút để tiêu hoá, hắn vừa nhìn đối phương vừa ngầm suy luận.

“Dựa trên tính chất của Thường Sơn Xà Trận, pháp trấn cửa sau tương hỗ pháp trấn cửa trước, từ Nhân Linh Thủy Ngải cho tới các quỷ hồn, bọn chúng cả ba Sinh Môn đều có xuất hiện qua, như vậy pháp trấn cửa thứ ba cũng sẽ phải xuất hiện ở cửa thứ hai hoặc thứ nhất, một cái đã là Nhân Linh Thủy Ngải, như vậy còn sót lại chỉ còn kẻ gần giống cương thi kia tiến hỗ Sinh Môn thứ hai, không thể là trùng hợp, chỉ có thể là nam nhân này…”.

Đi tới những nước bài tối hậu cùng với Hồ Ân, không khó để Tiêu Yến Thanh tự mình minh bạch những khúc mắc còn sót lại, hắn bèn tỉ mỉ quan sát Quỷ ngải cùng nam nhân bị Hồ Ân điều khiển kia. Không khó để nhận ra, bao quanh hai kẻ này đều có một tầng vật chất trừu tượng hắc ám, vần vũ tai mang như làn khói, không do dự liền nhận định chính là Dạ Thể. Có điều, mật độ Dạ Thể hội ở trên bọn chúng đều không nhiều, chí ít là đối với Nhân Linh Thủy Ngải. Ở tại Sinh Môn đầu tiên, Dạ Thể bao bọc chặt chẽ toàn thân cổ ngải làm cho Tiêu Yến Thanh không cách nào nhìn ra hình dạng của nó. Nhưng ở hiện tại đến, đặc điểm bề ngoài của nó chỉ còn là miễn cưỡng che đậy, ý nghĩa chính là sức mạnh cùng tác động của Dạ Thể tại Sinh Môn cuối cùng đã suy yếu. Phát hiện này không khỏi để cho tâm tình Tiêu Yến Thanh vọt lên một tầng phấn chấn, mà đối với kết quả này kì thực cũng không lấy làm kinh ngạc. Bởi vì tiểu trận pháp Tam Sinh Môn có hai phần ba đã bị vô hiệu, còn đại trận pháp là bảy phần tám, một phần cuối cùng này lại tính là cái gì?. Sức mạnh tổng thể xác thực chỉ còn lại một hậu thành này mà thôi.

Suy diễn thì lâu nhưng thực tế thời gian trôi qua chưa đặng hai phút. Nam nhân vừa trở về bên cạnh Hồ Ân lúc này ngồi phệt dưới đất, thần tình ngơ ngơ ngẩn ngẩn như kẻ ngốc, hai chân cứng nhắc duỗi thẳng đờ, hai cánh tay cũng đồng dạng như vậy. Nhìn thoáng qua, đều sẽ tưởng đây là một cương thi. Mấy người đứng sau Tiêu Yến Thanh lúc này mới bắt đầu bừng tỉnh đại ngộ, nhìn ra ngộ đoán của mình trên nam nhân kia. Không những không phải là cương thi, thậm chí là một người sống!.

– Pháp trấn tại đây, ta xác nhận, đúng vậy, y chính là pháp trấn!. Tiểu tử, đối với một người còn sống, ta đây là chờ xem ngươi làm thế nào để hủy?. Sống không có kiên nhẫn như vậy sao?.

Hồ Ân không khó để nhìn ra nội tâm của Tiêu Yến Thanh, hắn nhất định đã nhìn ra hai pháp trấn của Sinh Môn này. Nhưng nhìn ra rồi thì lại làm sao?. Kia còn là người sống, hắn lẽ nào còn dám giết người sống?. Ngược lại nếu như không giết, vậy thì Dạ Thể cùng phong ấn đại trận pháp tại chỗ này hoàn toàn được bảo toàn, tự nhiên quy hắn rơi vào khốn đốn. Đây là dùng khó để chống đỡ, lấy thủ làm công, mụ ở trên binh pháp, xác thực cũng có chút ý vị. Nghĩ như vậy, Hồ Ân trong tia mắt của mình bắn về phía đối phương liền bao gồm sảng khoái.

– Ngươi đây là thách thức ta?.

Ngược lại Tiêu Yến Thanh cũng không vừa, mạng người động vào xác thực mua lấy phiền phức, nhưng sự tình chỗ này nói không phải hắn muốn tránh là tránh được, trong đầu khi xác định như vậy, cũng đã tự ngầm liệt kê cho mình một ít lá bài tẩy. Bằng dựa vào chút ít quan hệ xã hội thu thập được khi hành tẩu bốn phương, miễn cưỡng cũng có thể giúp hắn bán bớt phiền phức tại ở đây mà ra. Bằng không, còn quanh quẩn trong cái tiểu thành này còn dài.

– Ngươi cho là thách thức, liền xem như vậy đi!. Nhưng để ta cho ngươi một cảnh báo, kẻ này, không dễ động vào đâu…

Hồ Ân trỏ tay vào tên ngốc ngồi xụi dưới sàn, giọng nói gằn nhẹ vừa muốn đe doạ lại muốn châm chọc, mụ ta ném ánh mắt ngập tràn hung hiểm tới tràng diện đối phương, tia mắt lại trực tiếp bỏ qua Yến Thanh, rơi vào mấy kẻ tại phía sau hắn.

“Đây là có ý gì?”. Lê Vi nhìn thôi cũng không khỏi giật thót mình.

– Mẫu thân, lập tức để con trút giận, mối thù này không rửa không thể chết đâu!.

Hồ Bảo Bình ở bên cạnh không nhịn được căm thù, đem hai cánh tay cây tua tủa chĩa ra, muốn xé xác những kẻ ả không vừa mắt. Lại làm sao chịu đựng khi hai mắt ả trực tiếp thu vào loại tình cảnh nam nhân họ Trần cùng Lâm Huyền Trúc cùng một chỗ tình tình ý ý ở bên nhau như vậy?. Này là trực tiếp đánh vào lòng tự tôn của ả, chọc vào tình yêu của ả bấy lâu nay. Ả hận không thể một bóp, bóp chết tiện nhân họ Lâm kia ra thành tro bụi.

– Đừng ồn ào!. Ngươi vì sao ra nông nỗi này, còn không phải do bản thân chủ quan khinh địch, vi mẫu làm hư ngươi quá rồi!.

Hồ Ân không giấu giếm giận dữ trừng mắt nạt con gái, Bảo Bình chỉ còn nước nghiến răng nghiến lợi đến chảy cả máu mắt, nuốt hận ngược vào trong. Nội tâm ả liền đó cũng sản sinh loại dự định nanh ác, chính tay mình sẽ giết chết hai ả tiện nhân Lê Vi cùng Lâm Huyền Trúc kia một khi mẫu thân cho phép. Trong đầu ả quản mỗi đó là chuyện to nhất, thứ nhì, chính là lấy mạng tên đạo sĩ thối tha kia, mũi kiếm lưu lại trên ngực ả hiện tại vẫn là còn tột cùng đau đớn. Dẫu cho phải đánh đổi cái giá bằng hồn phách tiêu tan, cũng là tiêu tan cùng với thống khoái đi!.

– Hừm!. Ít lời một chút, đừng làm tốn thời gian của ta, thiết nghĩ như vậy cũng chính là các ngươi ôm thiệt thòi. Pháp trấn cuối cùng, để tự tay lão tử triệt để phá cho ngươi!.

Tiêu Yến Thanh trừng mắt, trỏ tay thẳng thừng nói tới.

– Nhiều lời không bằng trực tiếp động thủ đi, ở đây câu giờ thì được cái gì, xác thực kết cục không thể nào nhỉnh hơn đâu!.

– Tốt!. Tốt!. Quả nhiên hậu bối ngạo khí lớn, không để quả phụ ta thiệt thòi tự mình ra tay với ngươi!.

Hồ Ân tuy giọng nói trào phúng nhưng không giấu nổi tức giận, lập tức vung tay rải ra một số bột đen nhánh từ túi vải, nhằm đầu nam nhân kia trút xuống. Tên này thờ thẫn ngồi kì dị một hồi, lúc này lại đón nhận thứ bột hắc ắc phủ đến người, toàn thân rùng mình run lên không thôi, tay chân căng cứng, duỗi thẳng, mà cái đầu thì không ngừng lắc qua lắc lại, cảm giác như muốn lắc cho não từ bên trong bắn ra ngoài. Hai mắt trắng dã đã trợn ngược cả lên rồi. Miệng y tím tái co giật, phát sinh những tiếng rên “hừ hừ” liên miên. Cảnh tượng này làm cho tâm tình phía bọn Tiêu Yến Thanh không khỏi giao động theo, chí ít là đối với đám Lê Vi cùng Hiểu Vương, nhất nhất đều mờ mịt mơ hồ không biết tiếp theo Hồ Ân kia sẽ làm cái gì, bọn họ còn có thể chuẩn bị tâm lý mà đối phó. Riêng đối với Huyền Trúc, hai kẻ một nhà kia mấy tháng trước còn là một mảnh nhân tình, giờ khắc này lại tăng tiến tới mức trở thành thù địch, trong lòng đau khổ không thôi, chỉ biết lẳng lặng quệt đi hai hàng nước mắt.

Vô danh nam nhân ở phía Hồ Ân từ lúc nào đã miễn cưỡng đứng lên, hành động vô cùng thô cứng, y dùng phương thức nhảy từng bước mà tiếp cận Tiêu Yến Thanh, sự tình này không khỏi làm hắn bỗng chốc muốn phun ra. Không phải là tốc độ kinh hoàng như hắn thầm tưởng tượng, đối phương thế mà lại chậm chạp nhảy tới, hai cánh tay song phương chĩa thẳng nhắm về phía trước, rất giống phương thức di chuyển của cương thi. Không trách bọn hắn đối với nhân loại này đều lầm tưởng y chính là một cỗ cương thi chân chính. Ngoài ra bề ngoài đối phương còn vướng mắc Dạ Thể, liền làm cho nhận thức đúng đắn không tồn tại ở trên bọn hắn.

Tiêu Yến Thanh cảm thấy hơi kì quái, buồn bực nhìn cái vô danh nam nhân kia từng nhịp, từng nhịp xông về phía mình, kích động đến nỗi hai mắt cũng hơi trừng lên, tình huống đúng là miễn cưỡng thu nhận. Nguyên lai vì một câu Hồ Ân kia đã nói: ” tên này không tầm thường đâu”, tâm tình mụ đặt ở trên kẻ này là cái cảnh báo, tự nhiên Yến Thanh hắn cũng không thể hời hợt chủ quan, trên tay đã chĩa sẵn Uyển Kiếm.

Ngược lại với cục diện phảng phất kì quái bên kia, vô danh nam nhân giữa hai tràng diện thúc ép, y chỉ là một quân bài không hơn không kém. Bởi vì bị Hồ Ân thao túng, ngoài đau đớn thống khổ ra không còn nhận biết được gì nữa, trên mặt tràn ngập ảm sắc, cơ mặt méo mó, nước mắt hai hàng thúc ép rơi ra. Y nhảy tới được non nửa quãng đường, đột nhiên điệu bộ chao đảo, tựa hồ đã nảy sinh nội biến, liền ngửa cổ lên trời gào thét, hai cánh tay cứng nhắc bởi vì đau đớn tột cùng thúc bách mới miễn cưỡng gập lại. Y hai tay ôm đầu, mười đầu ngón tay điên cuồng cào cấu da thịt, móng tay cáu bẩn xác thực đã một thời gian không cắt, lập tức thương tổn phần mềm làm cho máu thịt trào ra. Máu me nhanh chóng liên miên chảy xuống mặt y ròng ròng, chảy cả vào khe miệng đang nghiến răng nghiến lợi mà rên rỉ. Chỉ một loáng, phần đầu nam nhân đã bị chính y oanh tạc, một khối đỏ lòm lã chã da đầu, máu cùng tóc rơi xuống, lộ ra cả mảng xương sọ trắng nhởn, không khỏi làm cho người ta cảm thấy kinh tâm. Đây là cái loại hành hạ gì, làm cho đến cả đau đớn cũng có thể biến thành một kích sức mạnh mà tự mình oanh tạc bản thân?.

Không khí hết sức căng cứng, đôi bên đồng dạng chưa có động thái đột biến nào, nếu đối với Hồ Ân là âm hiểm khoanh tay thưởng thức sự tình, bên phía Tiêu Yến Thanh ngược lại nhất thời bị nam nhân kia chút đỉnh náo loạn tâm tình. Lúc này y vẫn chưa thôi ngừng lại, đã sớm khụy hai chân xuống. Bởi vì mọi sự chú ý đều rơi trên người y, nên không khó để Yến Thanh nhìn thấy trên thân thể y đang xảy ra dị biến. Đầu tiên là thất khướu chảy máu, tiếp đến da dẻ cũng lốm đốm nổi lên những chấm đỏ nho nhỏ, mà những chấm đỏ này kinh thiên hơn còn bắt đầu phá miệng, máu liền rỉ ra tại chỗ, đồng thời có thứ mơ hồ ngọ nguậy trồi lên. Trần Hiểu Vương cùng Lâm Huyền Trúc mặt đều biến sắc, da đầu tê dại, nhìn thôi cũng khiến cho da thịt mình ngứa ngáy theo, đủ biết cảnh tượng rùng rợn thế nào. Này chẳng khác gì tra tấn thị giác bọn họ.

Nhóp nhép, trên mỗi cái lỗ nhỏ trên người vô danh nam nhân có loài gì đó bạo lực đội thịt của y trồi lên, thò ra ngoài chút đỉnh, mảnh dẻ tựa như những sợi lông. Chỉ khác là lông này có màu đỏ. Độ dài của chúng không ngừng tăng lên, chốc lát đã trồi ra khỏi da thịt người kia, cuối cùng cũng thoát ly thân thể y, rơi ra ngoài. Tiêu Yến Thanh cẩn thận nhìn tới, loại này trông như con giun, toàn thân một màu đỏ tươi, mảnh dẻ vô cùng, so với loài giun đỏ hay dùng làm mồi nhử cá, loại này phi thường nhỏ hơn nhiều. Ở tại khớp tay, khớp tay chân của y cũng có “giun nhỏ” bò ra. Nhớ lại sự tình cương thi di chuyển vừa rồi, Yến Thanh hiện tại minh bạch, “giun nhỏ” ký sinh ở trong các khớp gân, làm cho nam tử này không còn linh hoạt vận động tay chân, vì thế mới phải nhảy lò cò như vậy. Vậy nên gọi bọn này là trùng ký thì chuẩn hơn.

Trùng từ người nam nhân rơi trên sàn không lâu, nhanh chóng quằn quại oằn cái thân nhỏ xíu như cái lò xo, nguyện ý muốn tìm một vùng đất ký sinh mới, liền dùng cách tận lực quăng mình lăng đến, nhằm phía Tiêu Yến Thanh cùng đồng bọn. Hắn cẩn trọng lùi lại, rất nghiêm túc quan sát chuyển động của mấy con trùng ký sinh này. Một phần bởi vì chúng quá nhỏ, ánh sáng chỗ này thực không đủ để bọn hắn được nhìn cho đến thoải mái, cứ phải căng mắt ra. Một bên cái nam nhân vô danh kia cũng chưa thôi dãy dụa, đã lăn lộn cả trên sàn, không gian tràn ngập tiếng y kêu gào hỗn loạn. Đột nhiên, y trở mình, cố giương hai hốc mắt đỏ ngầu uất ức đã lộm cộm có trùng đỏ ngọ nguậy trong màng mắt mà nhìn tới Tiêu Yến Thanh, nặn ra một câu.

– Làm ơn…giết tôi đi!. Giết đi…

Yến Thanh thoáng sững lại, hắn rõ ràng thống khổ của đối phương, đổi lại là hắn, không chắc có thể sẽ kiên trì như vậy liền một kiếm xuống tay tự kết liễu, một kiếm một giải thoát!.

Thực ra ở trên bản tính Tiêu Yến Thanh mà nói, nếu nhất định rơi vào loại tình huống như vậy, lấy đạo hạnh bản thân, khẳng định có thể tự mình tìm được cách giải quyết, cái suy nghĩ ủy lụy nhất thời này chính xác là do tâm tình đáng thương của đối phương tác động vào nội tâm hắn, liền biến trở thành một loại tâm đ*o, chính là đồng cảm giữa người với người. Nam nhân một bộ đau khổ dãy dụa, không chỗ nào không có trùng cắn thịt bò ra, đến cả hai hốc mắt cũng có, dày vò đến mức điên loạn rồi!.

Tiêu Yến Thanh nhất thời cảm thấy thương cảm. Tuy nhiên gián đoạn giữa bọn họ bấy giờ là đám trùng ký vừa thoát ly, lúc này còn kịch liệt quăng mình tiếp cận bọn hắn, đành không thể nào bỏ qua bọn chúng. Mà tốc độ di chuyển của bọn này ngày một nhanh lên, thoăn thoắt bắn mình nhảy tới, một cú nhảy cũng phi lăng tới độ cao một thước, nói không chừng tùy thời liền nhảy trúng người bọn hắn, sau đó lập tức chui vào da thịt làm tổ, sau đó lại không ngừng sinh sôi, độc hại vô cùng vô tận. Kết quả thật giống như nam nhân kia, dùng cái chết mà giải thoát.

– Các người cẩn thận, đám trùng này muốn tìm nơi ký sinh, đừng để chúng nhảy trúng!.

Yến Thanh lạnh giọng căn dặn, hai người ở phía sau không hẹn cùng vô thức lùi lại, tránh trùng như tránh tà. Một bên lại là Lê Vi cùng Linh Đẩu Lão, phản ứng thả lỏng hơn, bởi vì bọn họ không phải nhân loại, trùng đối với âm hồn lại tính là cái uy hiếp gì?. Căn bản không có lùi lại, ngược lại là ôm kinh ngạc chút đỉnh nhìn tới.

– A!.

Rất nhanh sau đó, Lê Vi ở đằng sau Tiêu Yến Thanh thất sắc kêu lên, hai tay kịch liệt vung vẩy, muốn bài xích thứ gì đó.

– Tránh ra!.

Hắn quát vội, trong tay bay ra một đám bột trắng nhằm địa phương tiền diện Lê Vi vẩy tới. Quằn quại trong đám bột dày đặc có mấy con trùng đỏ đang loăng quăng nhảy lên, thân chúng bị dính bột trắng, không lâu liền ngưng động, không thấy quăng mình nhảy nữa. Lê Vi một bên ôm lấy cánh tay, tại đó thoát ra tầng khí ảm đạm, xác thực đã bị thương rồi. Thấy Yến Thanh nhìn tới mình, liền vội vàng giấu đi đau đớn, liên tục lắc đầu.

– Tôi không sao!.

Linh Đẩu Lão may mắn hơn chút đỉnh, nhìn thấy hiểm hoạ áp sát, lão đã vội vàng chạy ra khỏi địa phương cũ, cho nên cũng chỉ có Lê Vi dính đạn, không nhịn được kinh ngạc kêu lên.

– Sao có thể?. Đám trùng này uy hiếp được kẻ âm?.

Một màn này bày ra trong mắt Hồ Ân, mụ âm hiểm cười gằn, trong đầu rất nhanh tính toán kế sách tiếp theo. Trước mắt rất trông đợi đám trùng ký kia có thể tiêu diệt cả đám người phàm trần lẫn hai kẻ âm giới đáng ghét, như vậy liền một bước xoay chuyển tình thế, đem thượng phong trở lại tay mụ.

– Mẫu thân, người chần chờ cái gì, còn không mau giết sạch bọn chúng, con sắp không chịu nổi nữa rồi, con cần được chưã trị!.

Hồ Bảo Bình tại bên cạnh mẹ mình xác thực rất không kiên nhẫn, một phần vì trong nội tâm căm tức đôi cẩu nam nữ, một phần bởi vì vết thương của ả quá lớn. Nếu mẫu thân không miễn cưỡng lợi dụng giao kết đem ả cùng Nhân Linh Thủy Ngải sáp nhập làm một, e rằng đến giờ này hồn phách đã liễm đạm vô phương cứu vớt. Thiết nghĩ, chờ cho mấy trăm năm sau hội hồn tụ phách, vậy thì lại đi tìm ai để trả mối hận này?.

– Ta hẳn có tính toán, đừng có náo, vi mẫu ngươi trong người không được tốt, đừng mua phiền toái thêm cho ta nữa!. Hừm!.

Hồ Ân trừng con gái một cái, hừ lạnh căn dặn. Tiểu nha đầu này bản tính ngông cuồng, cứng đầu, để kẻ làm mẹ như mụ ăn phải giấm chua không ít. Mụ liếc mắt nhìn cục diện đám người phía bên kia, âm thầm dự liệu, sau đó nhỏ giọng phân phó cho con gái.

– Chờ một chút nữa chúng phân tán tập trung, liền để ngươi lên. Tóm được kẻ nào, liền giết, tên đạo sĩ kia ta sẽ cầm chân.

Lê Vi hoảng sợ đám trùng kì lạ, lui về sau thật xa mới hỏi.

– Loại trùng ký này lai lịch như thế nào, anh có biết không?.

Tiêu Yến Thanh đứng một bên nhìn mấy con trùng nằm yên trong đám vôi bột mấy giây, lắc đầu.

– Tạm thời không có nhận thức rõ ràng, tốt nhất né chúng xa một chút.

Lê Vi chỉ có thể thở dài, thân mình vội lướt về phía Hiểu Vương cùng Huyền Trúc.

Yến Thanh chau mày nhìn ra nơi nam nhân đáng thương kia nằm, y lúc này đã giảm bớt vật lộn với đám trùng bên trong, nhưng đến tột cùng là không thể ngờ, mấy người bọn họ còn chuẩn bị được xem một màn đặc sắc hơn trước rất nhiều, đảm bảo rất buồn nôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play