Yến Thanh nương theo ánh mắt Hiểu Vương nhìn một chút, quả thật sắc lửa trên những bấc nến hầu như toàn bộ đã ngả về xanh lục nồng đượm. Thật như định đoán cuả hắn, đây cũng là hệ quả do Bách Âm Trùng Toàn gây ra. Bỗng dưng sau lưng hắn truyền tới tiếng nói kinh hãi của Hiểu Vương.

– Kìa, em làm sao vậy?. Trúc!.

Yến Thanh giật mình xoay đầu, nhác thấy bóng hình yếu đuối của Lâm Huyền Trúc vừa bất lực ngã xuống, định nháo tới đỡ, mà Hiểu Vương cạnh đó đã kịp thời ra tay. Yến Thanh vội bước tới xem xét, thấy sắc mặt Huyền Trúc lặp lại tái xanh như cũ, thần tình ảm đạm, hắn khẽ nghiến quai hàm.

– Cơ thể cô ấy suy nhược, không chịu nổi hàn áp quần tụ của Bách Âm Trùng Toàn cho nên bất tỉnh.

Đoạn, hắn nâng cổ tay đeo vòng đá của cô, trỏ ấn truyền vào linh lực, sau đó lại rời ấn, điểm trên phần đầu cùng với phần ngực cô mấy cái rồi mới thu tay.

– Xong rồi. Linh lực truyền vào trên thạch luân sẽ giúp nó gia tăng năng lực chống đỡ âm khí. Tôi cũng đã tiếp nhập vào cơ thể cô ấy một ít dương khí, rất nhanh chóng sẽ hồi tỉnh.

Hắn nói xong vỗ vỗ vai Hiểu Vương rồi đứng dậy, nhìn lướt qua thoáng thấy nét mặt người nam tử này vô cùng lo lắng. Linh Lão Đẩu ở một bên nghiền ngẫm lúc này bèn nói ra nhận biết trong lòng.

– Sắc lửa có sự biến đổi, phần nào phản ánh sự vận động của trận pháp. Âm Liệt Hoả này càng cháy càng mãnh liệt.

Yến Thanh nghe xong một cái tên lửa, quay sang nhìn ông lão, quả nhiên Linh Lão đã nhận ra loại lửa lạnh lẽo này, khoé môi hơi có ý hài lòng.

– Chính là cái tên này. Bách Âm Trùng Toàn là loại trận mà thời gian vận hành càng lâu thì càng cuồng tụ, nguồn khí âm luân chuyển trong nó sẽ ngày một nồng đượm, giống như một loại cộng hưởng theo thời gian. Những người thể chất kém cỏi như cô Lâm, sẽ dễ dàng không chống trụ nổi. Mà hệ quả do trận pháp hoạt động đem lại chính là sản sinh ra Âm Liệt Hoả kia.

Hiểu Vương bên tai nghe vào Yến Thanh giải thích, trước mắt mình lại nhìn Trúc ngực mảnh nhàn nhạt nhấp nhô, thuần túy xanh xao, trong lòng ngầm thương cảm. Cô gái bé nhỏ này, thân gái dặm trường, một mình truân qua bao nhiêu đau đớn, khổ ải, cho đến ngày hôm nay còn giữ nổi cái mạng, thôi thì coi như âm đức tích lũy từ kiếp trước kiếp này toàn bộ đem dùng vậy.

Linh Lão đi tới chỗ Yến Thanh, muốn cùng hắn tìm cách phá bỏ trận pháp, Lê Vi liền cũng đi theo, tự nhiên không muốn mình lạc lõng. Yến Thanh xoa nắn cổ tay nhịp nhàng theo dòng suy nghĩ rất lung trong đầu, nhàn nhạt nói.

– Không dùng được chú ngữ, lại xoay qua biện pháp khác. Tôi đem trận pháp của mình ra đấu vậy!.

Linh Lão vừa nghe xong phương án, mặt mày bừng tỉnh.

– Tiểu tử, dùng trận chống trận, không thể nói đối phó, còn trên cả thuyết phục a!. Mau triển đi thôi!.

Yến Thanh dửng dưng nhếch mép, đòi nhốt hắn, đừng nói một cái cửa ra, đến bức hắn tuyệt lộ cũng không có khả năng, bởi hắn tự tạo ra cho mình khả năng. Yến Thanh híp mắt thở ra ngạo khí.

– Hồ Ân bà ta dùng nửa Đạo nửa Vu, lần này tôi đem trận pháp Đạo gia 100% ra đấu với bà ta, xem thuần đạo có áp chết tạp đạo không nào!.

Hắn chống hông, không chần chừ bắt đầu diễn lời.

– Nguồn âm khí khổng lồ trong Bách Âm TrùngToàn cũng giống một quả bom. Nó bị trận pháp vây nhốt, không ngừng kích động, lại chỉ quần tụ một chỗ không lưu thông, nếu như đường đột phá hỏng quy tắc pháp trận, sức mạnh áp chế bị vỡ, nguồn âm khí liền giống như bức thủy lạm đê phòng mà bùng nổ xung thiên, không khỏi tác động bất lợi lên chúng ta, do chúng ta đang ở trong tâm của trận pháp. Hồ Ân quán triệt khi dụng trận pháp này nhất định là đoạt mạng chúng ta, chẳng khác nào nhốt người vào chỗ đã gài bom sẵn. Chơi với bom không dùng tùy tiện, cách an toàn là dùng một trận pháp khắc chế, chế trụ âm năng đang ẩn nhẫn khuyếch đại, đồng thời đều đặn triệt tiêu đi âm khí trong phạm vi trận pháp. Một khi năng lượng suy giảm, không tuân theo sự vận hành, sẽ khiến trận pháp nảy sinh xung đột mà suy yếu, dẫn đến bị vô hiệu hoàn toàn, mà nguồn âm khí cũng vừa vặn bị chí dương thanh triệt. Muốn đi theo kế sách này, cần xây dựng trận pháp khắc chế bên trong trận pháp ban đầu. Đem đối nghịch từ tâm can nó phát động ra ngoài. Chính là một sự bộc phá. Trận pháp tôi đang nói tới gọi là Cửu Dương Liên Tỏa.

Linh Đẩu Lão nghếch tai chăm chú nghe, thỉnh thoảng bổ xung vài cái gật đầu tán thành, nét mặt tĩnh giao nghiền ngẫm.

– Hừm… Ta có vẻ hiểu lý luận của ngươi. Thế nhưng, ngươi định bằng cách nào xây dựng trập pháp?.

– Đã nói ra ta đây đương nhiên có cách.

Yến Thanh nói hết câu quả nhiên nhứ nhứ chân mày đắc ý, tay đồng thời luồn vào trong áo ngực muốn lấy ra một thứ. Linh Lão nóng lòng còn hơn hắn, ánh mắt mong đợi không rời cánh tay đang nhúc nhắc kia của tên nam tử.

– Ô, đây chẳng phải Nhật Quang Chiếu Thần Kính đó sao?. Nhưng mà, lần này làm gì có thứ cho tấm gương này chiếu chứ!. Ở đây chỉ toàn Âm khí.

– Ta có bảo lấy nó ra để soi gương đâu. Đồ này đơn thuần không chỉ để soi.

Hắn lật qua lật lại tấm gương, Lê Vi yên ổn đứng một bên theo dõi cuộc trò chuyện, thấy Yến Thanh trưng ra tấm gương kì lạ, nhất thời nảy sinh lạ lẫm.

– Ô, đây có phải món anh dùng để trị tên Ảnh sát thủ hay không?. Linh Lão chỉ kể qua loa cho tôi, liệu nó có soi được tôi không?.

– Nếu cô muốn ” biến mất ” thì có thể thử.

Yến Thanh quay đầu sang nhàn nhạt trả đáp án. Lê Vi liền co rúm, tận lực tránh né tấm gương tròn bắt nạt mình đang được hắn cầm trong tay. Giả như để lọt thân ảnh vào tấm gương thì khác nào ngộ tử, mà Yến Thanh này hiện thực là đang không thoải mái để nói chơi với cô. Yến Thanh lời vô tình nhưng ánh mắt hờ hững lưu lại ở Lê Vi một chút, bổ xung.

– Lát nữa khi tôi tiến hành đàn trận, cô và Lão Linh ẩn trong Phục Hồn Phù một lúc, tôi mới đem thần kính thi triển được.

Linh Lão cùng Lê Vi nhìn Yến Thanh, lẳng lặng gật đầu. Yến Thanh lại lui tới chỗ Hiểu Vương, xác thực Huyền Trúc đã tỉnh dậy, nhìn biểu lộ của anh, xem ra cũng đã nghe được toàn bộ quá trình ba bọn họ vừa trao đổi. Chỉ là hắn ngồi xuống hỏi han Lâm Huyền Trúc một chút rồi phân phó đôi chút, sau đó xem chừng nên bắt tay hành động ngay.

Yến Thanh thu xếp cho Linh Lão và Lê Vi trú vào Phục Hồn Phù, vừa tránh đi nguồn dương chí từ trận pháp trước mắt, mà cũng là tạo điều kiện cho bọn họ bồi dưỡng âm khí chân thể đã hao tổn. Về phần hai con người trần tục còn lại, nhiệm vụ cũng chỉ là ngồi yên một chỗ cho hắn thoải mái ra tay. Hiểu Vương vì thế ôm Huyền Trúc ngồi gọn một góc, ngẩng đầu nhìn ra giữa phòng, vô hình chung trong giác quan đều cảm nhận thấy có một luồng âm khí vô cùng lớn đang vần vũ xoay đảo, hàn nộ xộc xạo vào khoang mũi. Nhiệt độ cơ hồ chậm rãi giảm xuống, sinh ra một cái lạnh rét thấu tâm can, là loại lạnh lẽo đại biểu cho thiếu hụt dương khí, dẫu cho không thể bì được với cái lạnh âm độ của tự nhiên, nhưng mà lại luẩn quẩn mài mòn xúc giác con người đến điên đảo. Huyền Trúc vô thức co mình ôm lấy bả vai, rất quái lạ không thấy hàn phong mà sống lưng, cổ và gáy đều tự do nổi lên một tầng điện lạnh chạy dọc tê buốt, đến nỗi hoa mắt chóng mặt, nhịn không nổi rùng mình một cái. Hiểu Vương liền bao cô chặt chẽ hơn, biết rằng sức mạnh từ Bách Âm Trùng Toàn kia là vô hình vô trạng, nhưng mà sắc thái thì không khác một cơn bạo bão phi thường, rất cảnh giác đem thân mình che chở cho cô.

Yến Thanh một mình loay hoay ở giữa phòng. Hắn nhìn dãy nến u linh đã cực lực biến thành lục hoả, biết rằng khí thế âm trận đã trùng toàn gia tăng thêm một lần. Trước khi lâm trận, hắn cẩn thận dùng Huyệt Thuật phòng bị trên thân thể một chút, bài xích âm khí thâm nhập, sau đó liền xắn tay áo bày bố trận pháp. Cửu Dương Liên Tỏa là chí dương trận pháp, có thể nói là đối nghịch hoàn toàn với Bách Âm Trùng Toàn kia. Điều quan tâm bây giờ là thằng nào khoẻ hơn thằng nào mà lấn át khí thế, dẫn tới chiếm thượng phong mà thôi.

Yến Thanh phá tổn chút đầu ngón tay, làm nó chảy ra máu, đem nhỏ vào lọ chu sa đeo bên mình, lắc lắc vài cái, hoàn thành hỗn dung thì dùng ngón trỏ nhúng vào vẽ lên sàn nhà một hình thái cực đồ, rồi từ đó vẽ nên một huyết sa bát quái đồ. Lúc này xong xuôi mới nhổm dậy, móc từ túi quần ra một bao vải cỡ bàn tay trông rất có sức nặng, đổ ra một nhóm các loại thạch lẫn lộn. Các viên thạch này hình thù đa giác, không lớn không nhỏ, các mặt ánh quang ẩn hiện lấp loá, màu sắc tuyệt đối lạ thường, mỗi viên một vẻ. Nhìn tới đột nhiên có cảm giác ẩn ẩn năng lượng huyền bí lạ lẫm bên trong chúng. Yến Thanh có một giây nhìn ngắm vẻ sáng bóng của các loại linh thạch, tung tung nó trong lòng bàn tay rồi mới đem rải ra khắp các phần trong bát quái đồ. Khoảng cách tin tưởng đều nhau, có vẻ bố trí rất có trật tự. Yến Thanh đem linh thạch sắp xếp trên huyết sa bát quái đồ xong, phủi tay, mới lấy ra đồ cuối cùng, Nhật Quang Chiếu Thần Kính, miết miết trong tay, sau đó dứt khoát thu người ngồi xuống trên thái cực đồ, đem thần gương nhập trận.

Yến Thanh đối với việc khởi động trận pháp ngoài cẩn thận thì không có gấp gáp, do đó thần thái trên mặt cũng tuyệt đối chỉ hiện lên nét bình tĩnh, ngũ quan chăm chú, nghiêm túc. Hắn ngồi xếp bằng giữa tâm bát quát đồ, quán triệt tinh thần, bên trong điều khiển các luồng nguyên khí tương thông, tuần hoàn đều đặn đi lên. Bên ngoài cũng liền mơ hồ bộc phát ra một tầng khí tức mạnh mẽ phi thường. Một tay hắn giữ Nhật Quang Chiếu Thần Kính, tay kia bắt quyết ấn, hai mắt sắc lạnh tinh anh tập trung định lực, chú tâm tựa hồ tuôn chảy ào ạt trong đôi con ngươi hỗn mang màu nâu trầm. Đặng một phút sau, tấm thần gương lạ lẫm trên tay hắn ánh sáng kinh hô bạo phát. Từ mặt gương bàng bạc loang loáng bắn ra vô số tia sáng mảnh dẻ lại bén sắc tựa lưỡi kiếm, phát tán ra bên ngoài. Luồng hoàng quang kim phổ này nhất thời làm cho cả căn phòng sáng bừng giống tự nhiên được ai đó treo vào một chùm đèn lớn, thứ ánh sáng không chỉ mạnh mẽ mà còn rạng rỡ. Trừ bỏ việc cùng phát ra ánh sáng, thì lửa từ dãy nến kia chẳng là gì so với ánh sáng của thần gương, đương nhiên đã đánh tan đi cảm giác lạnh lẽo dị thường từ những đốm lửa xanh lục mang lại. Hiểu Vương ở một chỗ theo dõi một màn Yến Thanh thi triển đều có cảm giác như vậy. Nhật Quang Chiếu Thần Kính vừa xuất trận, đã có thể đàn áp khí thế âm năng quần tụ trong Bách Âm Trùng Toàn. Hiểu Vương trong lòng thật tin tưởng nó trong tay Tiêu Yến Thanh có thể tạo nên một Cửu Dương Liên Tỏa khí thế áp đảo, phá tan cục diện bất lợi đang vây khốn bọn họ.

Kì thực sự việc diễn biến nói nhanh không nhanh, mà chậm không chậm. Đối với tình huống căng thẳng, giữ được tâm can bình tĩnh luôn là cốt điểm. Yến Thanh lần lượt thi triển, phát động trận pháp, sau đó tuần tự điều khiển linh lực phát tán rải đều trên các linh thạch án tại mỗi cửa. Các viên linh thạch đồng nhất đều phát sáng lạ lùng, theo sắc quang tiềm ẩn trong các mặt mà phân phát ra bên ngoài, thoạt nhìn càng lấp lánh thêm thập phần. Huyền Trúc không khỏi há nhỏ miệng kinh ngạc, nếu như cảnh tượng trước mắt đem nói cho cô là một kiểu ảo thuật thì cô cũng tin, thoáng chốc khung cảnh này trong đầu óc cô đã biến hoá thành một rạp xiếc mất rồi, đáy mắt trong suốt lưu lại chỉ toàn sắc quang điển kinh diễm đến kinh tâm.

Yến Thanh chế trụ tấm thần gương trong tay đang tạo một pháp ấn, đem linh lực của mình kích hoạt thần gương, cho nên mới có hoàng quang phổ diễm xuât hiện trong căn phòng. Lại có huyết sa bát quái cùng tâm chú phối hợp, liền đem nguồn chí dương khốc liệt này lưu thông tới các viên linh thạch, cũng có nghĩa là Cửu Dương Liên Tỏa đã thành công hình thành. Trừ bỏ những phép tắc phức tạp cao siêu ẩn trong đầu Yến Thanh khi thi triển trận pháp không tiện nói ra rõ ràng, thì đây đều là những gì đơn thuần nhất mà kẻ khác nhìn vào có thể cảm thấy được. Trong căn phòng lúc này, những đạo quang phổ từ thần gương đã không ngừng ra tăng cấp độ, trùng điệp hàng lối thẳng thắn đều đặn phóng ra bốn phương tám hướng. Dãy nến thắp Âm Liệt Hoả, đốm lửa đã có mấy phần nghiêng ngả, chao đảo như gặp gió dữ, kì thực cũng không có gió đâu ra, mà thực ra là hệ quả do sự tương tác giữa nguồn dương chí và bách âm sinh ra trong hai trận pháp xung nghịch tạo nên. Nguồm âm khí xoay chuyển vần vũ như xoáy nước, bỗng nhiên sinh ra một nguồn dương năng từ tâm vòng xoáy oanh tạc ra, chẳng khác nào giữa tâm chịu một cú nổ oanh tạc ra. Sự vận động đều đặn liền lập tức bị phá vỡ, kết quả là bọt sóng văng lên tung toé, sóng nước dập dềnh chao đảo, thực tế thì âm năng ở đây cũng có vài phần tương đồng. Các đợt hàn áp đột ngột biến động bất thường, đem trút hết lên hai con người phàm trần đang tận lực chống đỡ ở một góc phòng. Do căn phòng khép kín, thật ra cũng chẳng có nơi nào mà lưu ẩn, Hiểu Vương ngoài gồng mình che đi thân thể Huyền Trúc ở bên dưới thì quả thực tuyệt vọng kháng cự. Vượt qua lớp áo sơ mi mỏng, anh đều rất rõ cảm nhận thấy tầng không khí đang lưu động khác thường. Lúc lạnh lúc nóng. Sống lưng lạnh buốt mà người đổ đầy mồ hôi, da đầu theo sự phản ứng của cơ thể mà nổi lên tê dại như bị kim châm điện chích. Áp bức vây khốn hõm đầu, khe mũi, lồng ngực, đầu anh đã hơi mang máng đau, hô hấp như bị bòn rút. Bên tai loáng thoáng nghe tiếng Huyền Trúc ở trong ngực mình rên rỉ: ” đau đầu, đau đầu quá” cũng chỉ một nước căn răng chịu đựng.

Ở cục diện khác, Yến Thanh vẫn đang không ngừng duy trì sức mạnh quang chiếu cường bạo của Nhật Quang Chiếu Thần Kính kích phát trận đồ. Chung thủy một lát sau, hàng nến cắm trên cọc quanh bốn bức tường phòng đã tuyệt vọng đầu hàng, phỏng chừng sắp lụi đến nơi. Âm năng đã bị chí dương tiến triệt gần hết, âm khí dần tiêu tan mà những phổ quang mạnh mẽ kia vẫn không ngừng lui triển, đều đặn toả ra như ánh mặt trời, thực không khỏi làm cho người ta có chút choáng ngợp. Chỉ khi những đốm lửa xanh lét trên các bấc nến lần lượt tắt đi từng cái từng cái, chậm rãi cho đến cái cuối cùng, Yến Thanh cũng mới thu tay, xoay mặt chiếu của thần gương lại, đem hai lòng bàn tay tạo chưởng ấn áp vào, cẩn thận thu hồi pháp bảo.

“Rắc, rắc”.

Nguồn năng lượng cường hãn giao lưu đến các linh thạch đã tắt, đều như mất đi động cơ, rung lắc đột ngột mấy cái rồi im lìm. Ánh quang kinh diễm đi ra từ các mặt giác cũng biến mất. Tuy nhiên nhìn thật lâu vào chúng, vẫn không khỏi có một cảm giác về sự tiềm tàng luồng năng lượng phi thường ở trong các linh thạch này, quả thực rất có tiền đồ sau này được sử dụng tiếp. Yến Thanh thêm một vài khắc nữa điều chỉnh nguyên khí quay về thế bình ổn rồi thong thả đứng dậy, tiện tay thu nhặt các linh thạch đem cất cùng với Nhật Quang Chiếu Thần Kính. Cảm thấy bầu không khí bao quanh căn phòng đã êm ả, áp lực biến mất, Hiểu Vương lúc này mới thả lỏng thân thể, Huyền Trúc ngẩng đầu lên thì không còn thấy thứ ánh sáng bạo phát kia đâu nữa, trận đồ trên sàn nhà cũng gọn gàng linh thạch. Cô mở to mắt có vài phần mất đi cảm nhận về thời gian, vô thức mở miệng hỏi Hiểu Vương.

– Đã xong rồi ư?.

Anh ở đằng sau cô, gật đầu xác nhận, hơi thở cũng trút bỏ căng thẳng.

– Xong rồi.

Yến Thanh làm xong mọi thứ, đứng giữa phòng nhìn khắp dãy nến thắp Âm Liệt Hoả mới ban nãy còn như sợi dây thừng căng ngang trí óc bọn họ, giờ này đã tắt ngấm im lìm, chỉ còn những cây nến vàng lợt cô đặc từ thi du sáp bị chảy ra vặn vẹo cắm trên các cọc gỗ, vô tình toát lên sự lạnh lẽo quỷ dị. Hắn thâm trầm khoanh tay đứng đó vài giây, tựa hồ trong thần trí đang chờ đợi một điều, bộ dáng vì thế có chút bí ẩn lẫm liệt.

– Thiếu pháp sư đang nhìn gì vậy?.

Nhìn thấy hắn thần thái khác thường như vậy, Huyền Trúc khó hiểu mà thắc mắc. Hiểu Vương cũng không nói gì, âm thầm ôm cô từ đằng sau, ánh mắt hai người đều cùng chung điểm đến, dừng ở trên gương mặt người nam tử phi phàm kia.

Nhìn thấy hắn thần thái khác thường như vậy, Huyền Trúc khó hiểu mà thắc mắc. Hiểu Vương cũng không nói gì, âm thầm ôm cô từ đằng sau, ánh mắt hai người đều cùng chung điểm đến, dừng ở trên gương mặt người nam tử phi phàm kia.

– Hừ!. Cuối cùng cũng tìm thấy.

Nửa ngày chờ đợi đáp án, rốt cuộc khoé mội Yến Thanh cũng nhếch lên hài lòng. Chìa khoá phá giải cửa Sinh đầu tiên đã được hắn tìm ra, và bây giờ một phía trong căn phòng vô thanh vô sắc đột nhiên đã hiện lên một cánh cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play