– Anh nói Huyền Trúc có tội gì ư?. Tội của cô ấy chính là quá thiện lương và thanh thuần.

Yến Thanh nở nụ cười khiên cưỡng giúp Vương trả lời câu hỏi của chính anh. Ai bảo Huyền Trúc cô quá đơn thuần và dễ tin người đi. Hiểu Vương khẽ lắc đầu, anh nâng một lọn tóc xoã trước trán cô, nhẹ nhàng nói.

– Cậu không hiểu cô ấy. Hoàn cảnh của Trúc không bình thường như người khác, xuất thân cũng đặc biệt. Lớn lên không có cha mẹ, sống trong cô nhi viện từ nhỏ. Cái gọi là tình thương gia đình, đối với Trúc là một điều xa xỉ. Cậu đã biết mẹ con Hồ Ân kia đối với Trúc có quan hệ dì nuôi, Bảo Bình là em gái kết nghĩa của cô ấy, nếu bọn họ nói bọn họ có chuyện khó cần cô ấy giúp, tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ sẵn sàng giúp. Phàm là che đậy, trên đời ai che đậy tốt bằng kẻ có mưu đồ, mẹ con Hồ Ân xảo quyệt như vậy, Trúc sẽ không bao giờ có thể biết được bọn họ sau lưng cô ấy lại là những kẻ tàn nhẫn, độc ác tới cỡ nào. Bởi vì, cô ấy chưa kịp biết, thì đã bị bọn chúng hại chết rồi. Nếu không có chúng ta, Trúc rất có thể sẽ rơi vào kịch bản như vậy.

Hiểu Vương chậm rãi nói, bàn tay đàn ông của anh cố gắng dịu dàng hết mực, nhu tình hết mức vuốt ve gò má tiều tụy của cô, như thể sợ mình vô ý một chút, sẽ có thể khiến nó bị tổn thương. Yến Thanh nhìn anh chăm chú, ánh mắt hắn âm trầm như ngọn gió thoảng qua, thật không biết đối với mấy lời tâm sự kia của Hiểu Vương có đánh giá gì. Lê Vi đứng bên cạnh cũng im lặng, cụp mắt nhìn mơ hồ đi đâu đó. Ai cũng có một cảm xúc riêng biệt. Riêng Linh Đẩu Lão, rốt cuộc cũng là vị lên tiếng trước.

– Thật đáng thương, một cô bé tốt như vậy, lại vô duyên vô cớ rơi vào nan ải này. Cũng may là chúng ta tới kịp, cứu cô bé một mạng. Âu cũng là trong cái rủi có cái may. Mấy người đừng phiền muộn nữa. Chúng ta còn kẻ địch lớn đang chờ đó.

Yến Thanh khoanh tay trước ngực hít một hơi sâu, lấy lại tinh thần, hắn nói.

– Tôi còn nhớ ma nữ tên Diêu Nhiên kia có nói, căn phòng này cùng với hai căn phòng đằng sau nó làm thành Tam Sinh Môn. Tôi đang nghĩ, như thế nào thì phá được pháp trấn tại căn phòng này. Hiện giờ chưa thấy manh mối nào cả.

Linh Đẩu Lão liền thêm vào.

– Cậu chẳng bảo sẽ không đi phá từng cửa một?.

– Đúng vậy. Thật ra, có một cách nhanh hơn rất nhiều, chính là tóm được mụ già họ Hồ ấy, tra khảo bắt mụ giao ra quỷ nữ cùng cổ ngải, nhưng mà thiết nghĩ, nếu mụ gan chết không nói, vậy thì cũng bằng không. Mà cái cách ấy thật không đúng dáng đạo gia chút nào.

Yến Thanh sờ sờ mũi cười trừ. Lê Vi hồn nhiên nói.

– Hơn nữa, mụ thật sự để cho anh tóm được sao?. Anh có muốn tóm được bà ta, cũng phải năm lần bảy lượt truân qua các ải mụ giăng ra ấy chứ.

– Cái cô này, cứ không nói không có nghĩa là không biết đâu!.

Yến Thanh bặm môi trừng mắt chặn lời của Lê Vi. Lê Vi lập tức đứng hình, mặt trắng bệch căm phẫn nhìn hắn. Cô nói cái gì sai sao?. Lão Linh và Hiểu Vương y như bị trúng câm lặng, nhìn bọn họ khẩu đấu, trong đầu mọc một rừng dấu hỏi, không hiểu hai kẻ này cớ vì sao lại trở nên khắc khẩu nhau như vậy. Hiểu Vương đang ngẩng đầu nhìn Lê Vi cùng Yến Thanh, đột nhiên thấy trong ngực cựa quậy, cúi xuống nhìn, anh mở to mắt sửng sốt, khoé môi giật giật, một giây sau mới chính mình định thần lại, khẽ thốt lên vui mừng.

– Trúc!. Em…em tỉnh rồi?.

Mọi người nghe thấy, không sai đều giật mình quay đầu. Trúc nằm trong vòng tay Hiểu Vương, cô thoáng cựa mình, hai mắt vẫn còn nhắm lại, chỉ có mi tâm đang nhíu chặt, nét mặt bộc lộ khó chịu. Vương gấp gáp điều chỉnh tư thế, để cho cô thấy thoải mái trong lòng mình. Anh run run gọi cô.

– Em…em nghe anh nói không?.

Trúc vẫn nhắm chặt mắt, cả khuôn mặt đều nhăn nhó, tựa hồ bên trong người đang phải chịu một cơn đau đớn oanh liệt, cơ mặt co rút, khổ sở. Cô khẽ rên nơi cổ họng, đầu cựa quậy khó chịu.

– Ưm…

– Em sao vậy?. Em đau chỗ nào sao?.

Hiểu Vương không chịu được sự đau đớn của cô, nhăn nhó hỏi dồn, lí trí hay vẻ bình tĩnh vốn có giờ này đều bay tận phương trời nào. Yến Thanh nuốt nước bọt, hắng giọng trấn an Hiểu Vương.

– Anh Trần, đừng nóng ruột, từ từ cô ấy sẽ tỉnh.

Hiểu Vương hít vào một hơi đem mình bình tĩnh lại, yết hầu tự nhiên thấy khô ráo. Cả người Huyền Trúc dường như không chút sức lực, ngả đầu tùy tiện dựa vào lồng ngực nóng rẫy của anh. Vầng trán thanh mĩ xuất hiện mồ hôi rịn ra dính bết vào những sợi tóc mai. Vương đưa tay miết lên trán cô, xoa đi những giọt mồ hôi, chạm đến vùng da bị giao kết thức hủy hoại, ngón tay anh lại khẽ run lên, hàm răng nghiến chặt. Mọi người lúc này đều quây quần quanh Hiểu Vương, chăm chú theo dõi biểu hiện của Huyền Trúc, không khí có chút căng thẳng.

Huyền Trúc mơ mơ màng màng trong cơn đau đớn mơ hồ, cảm giác bên tai có tiếng gọi trầm ổn rất đỗi quen thuộc, cứ liên tục gọi tên mình, lặp đi lặp lại. Tâm trí cô đang chìm đắm miên man dần bị đánh thức. Cánh mắt mềm mại của cô khẽ tách ra, hàng mi cong run rẩy, con ngươi trong suốt sau một giây bất động bắt đầu chuyến động. Trong tầm mắt còn nhạt nhoà của mình, cô chạm tới một ánh mắt, ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước, nhu hoà như dòng suối, lại sâu lắng như đáy hồ. Ánh mắt ấy, cô có dùng cả đời để quên, cũng không thể nào quên được. Huyền Trúc ngây ngẩn nhìn đến nỗi muốn xuyên qua con ngươi đen tuyền ấy đi thẳng vào thần trí của người đó, vầng trán chau lại theo sự hồ nghi đang dấy lên trong lòng. Cô nhất định là đang nằm mơ rồi, người đó tuyệt đối không thể xuất hiện trước mắt cô gần như vậy, nhu tình như vậy. Anh ấy, giờ này đã sớm là chồng của người khác. Đúng vậy, cô nhất định là đang tự huyễn hoặc chính mình.

– Trúc… Trúc, em tỉnh rồi, là anh đây.

Một bàn tay ấm nóng ôm lấy bả vai cô lắc lắc. Huyền Trúc giật mình, đôi mắt hạnh uyển mĩ trong suốt vô hồn bị người đó làm cho chớp một cái. Cô giật mình, lúc này mới ngước mắt nhìn tới người đó một lần nữa.

Nhưng lần này cô không chỉ nhìn một đôi mắt.

Huyền Trúc vẫn chưa có phản ứng tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ của cô tựa như một phiến băng trong suốt vừa bị rơi ra ngoài ánh sáng sau một vạn năm chôn vùi trong lạnh giá, khiến cho người ta có cảm giác chỉ cần chạm nhẹ, lập tức sẽ nứt vỡ răng rắc. Trúc cùng với biểu hiện đông cứng, vô thức đưa tay lên chạm vào gò má khô khốc của Hiểu Vương, mi tâm càng thêm nhíu chặt. Hiểu Vương biểu tình cũng tương tự, đầu mày lúc này nhíu lại, đôi mắt dài ẩn dưới hàng chân mày lưỡi kiếm như chìm sâu vào bóng đêm thăm thẳm, để yên cho cô vuốt ve gò má mình. Chỉ có đôi môi mỏng nhạt màu của anh là không giấu nổi có chút run rẩy. Dẫu cho bản thân đang rất muốn ôm lấy cô, hỏi cô rất nhiều chuyện, gào lên rằng tại sao cô lại ngốc đến thế, nhưng rốt cuộc, anh vẫn chỉ yên lặng, bất lực nhẫn nại trước cô. Anh sợ chính mình kích động, sẽ khiến cô kích động.

Yến Thanh trân mắt nhìn tình huống thiếu tự nhiên trước mặt mình, hắn không nhịn nổi định tiến lên đánh thức Huyền Trúc thay cho cái tên nam tử họ Trần kia, nhưng chưa kịp nhấc chân đã bị Lê Vi hiện ra trước mặt ngăn lại. Cô dùng ánh mắt kiên định thay cho lời nói, lắc lắc đầu biểu ý: ” đừng “.

Yến Thanh lại càng trợn mắt, cái cô ma nữ này lại từ lúc nào trở thành trợ lý cho tay họ Trần kia vậy. Hắn tặc lưỡi, phẩy tay quay lưng đi. Đối với chuyện tình yêu tình đương mà nói, Yến Thanh hắn đúng là, không sao hiểu nổi, thôi thì nhắm một mắt mở một mắt không xen vào.

” Mấy ai muốn làm người bình thường khi yêu…”

Hắn thở dài lắc đầu ngao ngán, đành nhường không gian cho đôi nhân tình lâu ngày mới đoàn tụ này. Biến mình bất đắc dĩ trở thành chân vệ sĩ canh gác cho bọn họ. Dẫu một khắc nghỉ ngơi cũng tuyệt đối phải cẩn thận, Hồ Ân kia biết đâu lại thích trò chơi lén như con gái của mụ.

Huyền Trúc chạm vào gương mặt cứng rắn của Hiểu Vương, những ngón tay thon gầy như búp măng run run sờ lên gò má anh, sống mũi cao thẳng thắn của anh, bờ môi nhạt lãnh đạm của anh, mỗi một đường nét, đều như một mũi khoan mãnh liệt, khoan sâu hình dáng ấy vào tâm trí cô, đau đến không chịu nổi. Huyền Trúc thẫn thờ nhìn ngắm anh, đôi mắt trong suốt chậm chạp di chuyển theo nơi mỗi ngón tay cô đang chạm tới trên khuôn mặt kia. Khoé miệng nhợt nhạt bất giác cong lên, nụ cười ngây ngốc pha chút mệt mỏi, lại có phần tự giễu cợt chính mình. Cô đưa tay lên cao hơn, ngón trỏ sờ vào hàng chân mày rậm thẳng thớm dưới vầng trán rộng, bấy giờ lại chạm vào đôi mắt sâu thẳm ấy lần nữa, đầu óc liền chếnh choáng, con ngươi đen tuyền tăm tối kia tựa hồ một vòng xoáy không có đáy, nó cám dỗ kéo hút tâm trí cô rơi vào không cách nào quẫy tuyệt. Tâm hồn cô rơi vào vòng xoáy ấy, liền chơi vơi giữa những miền cảm xúc kéo dài đến bất tận, đi qua nhớ nhung dày vò, uất ức cùng bế tắc.

Đôi mắt thâm tình vạn chủng của một người đàn ông, mỗi một khi nhìn vào, cô đều khiến mình quên mất cách để từ bỏ nó, bất lực trong mọi sự nỗ lực.

Vành mắt Huyền Trúc ngứa ngáy, khoang mũi nóng rẫy, cô thẫn thờ để mặc một giọt nước nóng hổi từ trong tâm hồn mình rỉ ra ngoài. Hai mắt cô bị tầng nước nặng nề ấy lấn át đi tầm nhìn, khuôn mặt kia không còn rõ ràng nữa. Cô cảm nhận được sự chuyển động rất mau của viên nước từ trên vành mắt lăn xuống má mình, để lại một vệt ướt át, nhưng mà, cảm giác này thật không đúng. Huyền Trúc bất giác đưa tay ra, muốn sờ lên một bên gò má, nhưng nó đã bị ai đó bắt lấy. Cô giật mình ngước mắt nhìn, tia mắt có chút hoảng hốt, sau đó là ngỡ ngàng.

– Trúc!. Em không nhận ra anh sao?.

Hiểu Vương nắm chặt bàn tay cô, anh đau đớn hỏi. Hai mắt anh gắt gao nhìn vào mắt cô, không để cô phân tâm nữa. Trúc chau mày hồ nghi, nét mặt khổ sở, cô run rẩy cố gắng hoạt động thanh quản. Có lẽ cô đã bất động đủ lâu, mấy sợi thanh quản của cô đã quên mất cách thức hoạt động. Tiếng nói khó khăn yếu ớt phát ra từ miệng Huyền Trúc.

– Không…Đây là, là mơ đúng không…

– Không, đây là sự thật. Trúc, là anh, là anh đây!.

Vương nuốt xuống kích động, trầm giọng nói từng chữ, hai tay anh nắm chặt bả vai cô, mọi cảm xúc dồn nén đều biến thành cái siết tay thật mạnh ấy.

– A.. Không thể nào. Tôi, tôi sắp chết rồi…

Trúc ngày càng bấn loạn, hai mắt bắt đầu hoảng loạn, liếc đảo lung tung, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng yếu ớt run sợ như chú chim non bị lạc mẹ. Cô quay đầu nhìn quanh quất, biểu lộ sự sợ hãi thứ gì đó. Vương mím chặt môi để ngăn mình không phát ra câu chửi thề, đôi mắt anh lạnh lẽo như đáy hồ mùa đông, dùng bàn tay buộc Trúc phải nhìn thẳng vào anh.

– Trúc, nói xem, anh là ai?.



– Vương?.

Trúc trân mắt nhìn vào mắt anh nửa ngày, rốt cuộc cánh môi tái nhợt kia cũng có thể mấp máy, tia mắt lộ ra bối rối cùng ngỡ ngàng. Vương ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô bằng hai tay, nâng nó lên, dùng ánh mắt thâm tình dạt dào của mình trấn an cô, nét mặt anh lúc này cũng mới giãn ra đôi chút, bực bội trong lòng mới bị đập tan. Vương nhẹ hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói với cô.

– Xem nào, anh còn tưởng là em đã thực sự quên mất anh rồi.

Vương cúi đầu ngày càng áp vầng trán mình vào sát trán cô. Linh Đẩu Lão cùng Lê Vi là những người rất ý tứ, đã ngầm rủ nhau ra khu vực khác đi dạo mất rồi. Hai người bọn họ lúc này đã có chút không gian để bồi đắp tình cảm vừa đánh rơi từ rất lâu của chính mình. Đối với Trúc, vẫn chưa thể tự thuyết phục mình tin vào thực tế này, cô vẫn nghĩ rằng, mạng sống của mình đến đây là chấm hết. Cho đến giờ phút cuối cùng trước khi rơi vào hôn mê mãnh liệt, Trúc vẫn không dám tin rằng, mẹ con Hồ Ân lại đối với mình giả dối như vậy. Nhưng mà, tất cả đều đã muộn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play