Hạ Trình Thiên tháo kính đen xuống, giơ tay để lộ chiếc đồng hồ bạch kim tinh xảo trên cổ tay, trang phục quý phái toàn thân, kết hợp với chiếc xe sang trọng màu xám bạc, có thể nói là phong lưu lỗi lạc xuất sắc hơn người!
Hai mắt Trương Tư Nghị tỏa sáng thật sự giống như nhìn thấy Phật vàng giáng lâm, cậu lôi Cố Diêu đến gần phía anh.
Nhưng Hạ Trình Thiên thấy cậu lôi kéo Cố Diêu, vẻ mặt liền có chút méo mó - Thằng nhóc này trước đó còn nói không liên quan gì đến cô gái này! Lừa ai chứ!!! (ˋ 皿 ˊ)
Từ lần gặp nhau vào tháng ba, họ đã có hơn nửa năm không gặp lại.
Hạ Tuyết Anh ngược lại có bí mật mời Cố Diêu đến nhà chơi một lần, chẳng qua lúc đó Hạ Trình Thiên vừa khéo đi công tác, không đụng độ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Diêu, Hạ Trình Thiên thật sự rất rung động, nhưng sự rung động này bị tạm dừng bởi sự xuất hiện của Cố Tiêu... Đúng thế, vừa nghĩ đến mình muốn theo đuổi cô gái này chắc chắn phải qua cửa của Cố Tiêu, anh liền lưỡng lự không tiến.
Thời học cấp ba đã bị Cố Tiêu chèn ép lên đầu ba năm ròng rã, mẹ nó, nếu anh theo đuổi được Cố Diêu, chẳng phải anh sẽ bị Cố Tiêu áp cả một đời? Anh không cam lòng!
Về sau nghĩ ngợi một chút, ở đâu mà chẳng tìm được con gái? Với điều kiện hiện nay của anh, chỉ một câu thôi đã có cả tá phụ nữ đổ rạp xuống, tại sao anh phải chọn con đường có độ khó cấp SSS để theo đuổi?
Vừa khéo khi đó công việc trong công ty bận rộn, anh do dự, lưỡng lự mãi, liền chậm rãi quên mất Cố Diêu.
Bây giờ gặp lại lần nữa, thấy khuôn mặt thuần khiết nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay của Cố Diêu, đôi mắt ướt nước quyến rũ, đầu lông mày hơi nhíu lộ ra chút u sầu khiến người ta yêu thương, một hương vị khác hẳn với nụ cười ngây thơ và đáng yêu lần trước.
... Hạ Trình Thiên lại bị cùng một người một lần nữa đánh trúng nội tâm!
Tuy nhiên, thấy Cố Diêu giống như chim non nép vào người Trương Tư Nghị, tay của hai người siết chặt lấy nhau, anh sắp hối hận đen ruột.
Chỉ bởi vì kiêng kị Cố Tiêu, sợ đầu sợ đuôi, vậy mà vô cớ làm lợi cho tên nhóc Trương Tư Nghị ngốc nghếch này!
Khi Trương Tư Nghị và Cố Diêu đến gần, Hạ Trình Thiên cũng xuống xe, đóng cửa rầm một tiếng, vẻ mặt tươi cười nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ xa đã thấy em, ở chỗ này làm gì vậy? A, đây không phải là em gái của Cố Tiêu sao, hai em là...”
Còn chưa nói xong, Trương Tư Nghị liền đẩy Cố Diêu về phía anh, nói với người đàn ông mặc âu phục sau lưng theo tới: “Ông chủ Giang, mặc dù em gái tôi không có bạn trai, nhưng có vị hôn phu, là người này!”
Cố Diêu: “...”
Giang Triển Bằng: “...”
Hạ Trình Thiên: “...” Hạnh phúc đến quá nhanh thật sự không thể tin được! (O...O)
Cố Diêu hơi bối rối, thẹn thùng ngẩng đầu nhìn Hạ Trình Thiên một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, im lặng đứng trước mặt anh.
Mặc dù cô biết Trương Tư Nghị nói thế là đang giúp cô, nhưng “Vị hôn phu” cái gì, vẫn khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng lại thấp thỏm. Dù sao họ không thương lượng trước, chỉ gặp nhau ngẫu nhiên trên đường, đối phương có thể phản ứng được không?
Thật không ngờ, Hạ Trình Thiên chỉ hơi quét mắt nhìn họ, liền tiếp thu mà ôm Cố Diêu vào lồng ngực, trầm giọng hỏi: “Anh chỉ đến Thâm Quyến đi công tác một chuyến, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Trương Tư Nghị nói: “Vị ông chủ Giang này dường như có ý với Diêu Diêu, Diêu Diêu đã từ chối anh ta rõ ràng rồi, anh ta còn... Xum xoe.” Cậu vốn định nói “Bám riết không tha”, nhưng sợ lời này quá khó nghe, liền đổi từ, dù sao Hạ Trình Thiên chắc chắn có thể hiểu.
Anh chàng họ Giang vốn còn nghi ngờ lời nói của Trương Tư Nghị, nhưng sau khi hắn đến gần thấy rõ vẻ bề ngoài của Hạ Trình Thiên, đột nhiên ngây người.
Hạ Trình Thiên có lẽ không biết hắn, nhưng hắn từng gặp qua anh cũng từng nghe thấy tên anh, “À, tổng giám đốc Hạ, không ngờ lại gặp anh ở đây, Hải Thành thật nhỏ!” Giang Triển Bằng ngượng nghịu nói.
Hạ Trình Thiên cảm thấy kì lạ, hỏi: “Cậu biết tôi?”
Giang Triển Bằng lấy danh thiếp ra, cúi đầu khom lưng tự giới thiệu: “Lần trước, trong đại hội thanh niên Hải Thành đầu tư ưu tú mới, tôi thấy anh lên sân khấu phát biểu...”
Hạ Trình Thiên thờ ơ nói: “A, vậy à, đều là bạn bè trong hội tùy tiện chơi đùa thôi, lúc đầu tôi không muốn lên phát biểu, nhưng đêm trước đánh bài thua, bất đắc dĩ phải lên sân khấu.”
Vòng tròn của những người giàu có luôn có lực hấp dẫn đối với những người có mong muốn về quyền thế và tiền bạc. Ở độ tuổi tương tự lại có sự chênh lệch lớn như vậy, điều này khiến vẻ mặt Giang Triển Bằng phức tạp, ghen tị và không cam lòng.
Hạ Trình Thiên nhìn hắn, giống như nói đùa hỏi: “Ông chủ Giang, cậu có hứng thú với vị hôn thê của tôi à?”
Khuôn mặt Giang Triển Bằng lúc đỏ lúc trắng, hắn vội vàng nói: “Hiểu lầm, đây nhất định là hiểu lầm, ha ha ha, tôi thật không biết quan hệ của anh và Tiểu Cố.”
Hạ Trình Thiên gật đầu, cũng khách sáo lấy bao thuốc lá từ túi quần ra rút một cây đưa cho hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Hiểu lầm thì tốt rồi.”
Giang Triển Bằng giả bộ sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói: “Vậy các anh cứ ôn chuyện, tôi còn bận chút việc, tôi đi trước đây.” Nói xong nhanh như chớp quay người rút lui, trong chớp mắt, chiếc BMW đã biến mất tăm!
Cố Diêu thấy người đi rồi, triệt để thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nhích người ra, nói “Cảm ơn” với Hạ Trình Thiên.
Hạ Trình Thiên diễn kịch xong, lúc này mới cảm nhận được khoảnh khắc gần gũi với Cố Diêu, trái tim đập thình thịch giống như mấy nhóc choai choai lần đầu tiên biết yêu.
Trương Tư Nghị không ngờ vấn đề được giải quyết nhanh như vậy, giơ ngón tay cái với Hạ Trình Thiên, cảm kích nói: “Lợi hại lợi hại!!”
Hạ Trình Thiên: “Các em thế nào, sao em lại cùng Cố Diêu ở đây?”
Trương Tư Nghị đã quay đầu bổ nhào vào chiếc xe hơi sang trọng của anh trước, hưng phấn nói: “Mẹ kiếp, thật sự là Lamborghini!”
Hạ Trình Thiên dở khóc dở cười: “Ài...”
Trương Tư Nghị đi một vòng, hỏi: “Đợi đã, em nhớ dòng xe Lamborghini thể thao đều chỉ có hai chỗ ngồi, sao xe của anh lại có bốn chỗ?”
“Đây là Estoque, chiếc xe bốn chỗ duy nhất trong dòng xe thể thao Lamborghini. Nó không có sẵn ở Trung Quốc. Tìm bạn làm xe concept[1] nhập khẩu, đến bây giờ vẫn chưa được sản xuất hàng loạt. Vì vậy, chỉ có một chiếc ở Trung Quốc.” Hạ Trình Thiên vừa giới thiệu vừa mở cửa xe nói, “Hai người đi đâu, đưa các em một đoạn nhé?”
Trương Tư Nghị không hề khách sáo bước lên ghế phụ lái, bảo Cố Diêu ngồi ở phía sau, chảy nước bọt sờ soạng khắp nơi: “Quá ngầu!”
Hạ Trình Thiên khởi động xe, động cơ 8 xi-lanh phát ra tiếng gầm rú, khiến người nghe thấy mạch máu sôi trào: “Nhanh nói đi đâu đi? Hay là đợi anh mời các em ăn tối?”
Trương Tư Nghị gãi đầu: “Đi vườn hoa Viễn Sơn, anh biết đường không?”
Hạ Trình Thiên: “Đường XXX?”
Trương Tư Nghị: “Đúng rồi!”
Hạ Trình Thiên nhướng mày hỏi Trương Tư Nghị: “Hai em ở cùng nhau?”
Trương Tư Nghị: “Ặc, đúng thế... còn có cả Cố Tiêu nữa.”
Mặt Hạ Trình Thiên lập tức đen: “Sao còn có cả Cố Tiêu, em và Cố Tiêu ở cùng hả?”
Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật, đương nhiên không thể gặp ai cũng công khai xu hướng tình dục, cậu đành phải nói: “Em làm việc cho Cố Tiêu mà, ở chỗ của anh ấy cũng phải trả tiền thuê nhà.”
Hạ Trình Thiên hừ nhẹ một tiếng, dường như vẫn còn tức giận vì lúc trước Trương Tư Nghị từ chối lời mời của anh, nhưng mà vừa nghĩ đến Trương Tư Nghị không có quan hệ gì với Cố Diêu, anh lại trộm cười lên... Thật sự có cảm giác sảng khoái do tưởng mất mà lại được!
Còn có cảm giác ôm Cố Diêu vừa rồi, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn đó thật sự giống một con thỏ nhỏ mềm mại và dễ thương! Anh còn lặng lẽ chạm vào bàn tay nhỏ của cô bé một cái, ôi, thật đúng là “Da trắng nõn nà, tay như chồi non”... ~(兀 v 兀)
Mẹ nó, tên Cố Tiêu đáng ghét này sao lại có một cô em gái đáng yêu đến thế!
Hạ Trình Thiên ho nhẹ một tiếng, hỏi tiếp: “Chuyện của Cố Diêu, cụ thể là như thế nào?”
Trương Tư Nghị giải thích toàn bộ sự việc với Hạ Trình Thiên.
Hạ Trình Thiên cười lạnh nói: “Sao em không gọi điện thoại sớm cho anh! Anh cho em biết, anh gặp nhiều kiểu người mặt dày mày dạn ngu xuẩn thế rồi, từ chối nhận quà hay đưa đón mỗi ngày, căn bản vô dụng! Da mặt của người kinh doanh buôn bán phải nói là dày như bức tường thành, không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Em phải tìm một người có nhiều tiền hơn cậu ta đến chèn ép một chút, cho cậu ta biết thế nào là mơ mộng hão huyền, cậu ta mới có thể dừng lại. Nếu không lại xem mình là hoàng đế chọn phi tần, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bộ dạng bỉ ổi kia của mình!”
Trương Tư Nghị nghe Hạ Trình Thiên mắng như thế, cảm thấy vô cùng hả giận: “Đúng thế, em cũng là lần đầu tiên gặp phải dạng người vô lại này, Diêu Diêu nói anh ta có hợp tác với công ty em ấy, em còn phải lịch sự nói lý với anh ta, kết quả anh ta rõ là không nghe hiểu tiếng người!” Cậu vừa nói vừa cảm khái, “Aiz, nếu hôm nay không có anh xuất hiện, em thật sự không biết phải giải quyết thế nào.”
Hạ Trình Thiên đắc ý nói: “Hiện tại biết chỗ tốt của việc có tiền có thế rồi chứ?”
Trương Tư Nghị nịnh bợ nói: “Đại gia anh còn nhận đệ tử không?”
Hạ Trình Thiên cười mắng “Cút”, lại nhíu mày nói: “Cố Diêu bị người quấy rối mà anh của em ấy mặc kệ sao? Sao lại nhờ em ra mặt?”
Trương Tư Nghị: “Sao lại mặc kệ được, em và anh trai em ấy mỗi ngày luân phiên tới đón, hôm nay đến lượt em, Cố Tiêu đang ở nhà nấu cơm.”
Hạ Trình Thiên xùy cười, nói: “Cậu ta thật đúng ra cái gì cũng sai bảo em.”
Trương Tư Nghị cười gượng hai tiếng, không biết trả lời thế nào.
Hạ Trình Thiên liếc nhìn Cố Diêu qua gương chiếu hậu và nói: “Hôm nay chúng ta số may, tùy tiện hù dọa tên họ Giang kia thôi. Anh thấy cậu ta nếu trở về nghĩ lại, cũng không nhất định tin vở kịch chúng ta dựng nên này. Lỡ may lại đến quấy rối các em, cũng không dễ đuổi. Hay là anh giúp người giúp đến cùng, đưa Phật phải đưa đến tây thiên, tiếp theo mỗi ngày anh lái xe giúp các em đưa đón Cố Diêu một thời gian, thế nào?”
Trương Tư Nghị nghe xong, mừng tít mắt. Mặc dù điều này rất phiền toái Hạ Trình Thiên, nhưng cậu biết rằng anh trai này cũng có một chút hứng thú với Cố Diêu, biết đâu đang vui mừng vì có được cơ hội hiếm thấy.
Hơn nữa, nếu Hạ Trình Thiên muốn theo đuổi Cố Diêu, Trương Tư Nghị chẳng những không ghét mà còn hết sức ủng hộ. Không phải Cố Tiêu cũng suy nghĩ muốn Cố Diêu yêu đương sao? Một quý ông độc thân lắm tiền lại hiểu biết tận gốc rễ, thật sự là thắp đèn tìm cũng khó!
“Được thôi, nhưng em không quyết định việc này được. Nếu không anh hỏi Diêu Diêu xem em ấy có đồng ý không” Trương Tư Nghị nghiêng đầu hỏi, “Diêu Diêu, lần trước em gặp anh trai này rồi đấy, là người đáng tin cậy, để anh ấy đưa đón em một thời gian được không?”
Cố Diêu vẫn nhớ Hạ Trình Thiên, người này là bạn của Trương Tư Nghị, cũng là bạn học cấp ba của anh trai cô năm đó. Cô không từ chối mà bất an nói: “Xe này, xe này có phải quá rêu rao rồi không?”
Hạ Trình Thiên nhã nhặn dỗ dành cô: “Chính là phải rêu rao mới có thể khiến người bên cạnh em biết, em không phải người tùy tiện có thể theo đuổi được, một tên nhà quê đi BMW 3-series không thể cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đúng không?”
Cố Diêu bị chọc cười bởi giọng điệu đùa bỡn của Hạ Trình Thiên, giáo dục của gia đình cô không dạy cô đi con đường xốc nổi như vậy, nhưng ngẫu nhiên trải nghiệm một lần, thật sự khá tuyệt: “Vậy được ạ, làm phiền anh...”
[1] Xe concept: Là loại xe nguyên mẫu được phát triển từ xe chạy thường và nó được đưa vào thêm các ý tưởng mới thông qua toàn bộ xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT