Một tình huống xảy ra vào ngày hôm nay, suýt nữa khiến Trương Tư Nghị và Cố Tiêu cãi nhau.

Dự án khách sạn du lịch của Trương Tư Nghị và Đào Phỉ đã đến giai đoạn cuối. Phương án sắp chuyển giao cho công ty thiết kế xây dựng, cần Trương Tư Nghị hoàn thành một loạt số liệu thống kê, đồng thời, cậu sẽ tiếp nhận dự án khác.

Sau khi thực hiện xong dự án khách sạn du lịch này, Cố Tiêu quyết định bồi dưỡng cậu bắt đầu làm một dự án độc lập hơi lớn một chút.

Bởi vì phần kết thúc công việc thiết kế dự án khách sạn đều là những việc quá mức vụn vặt, Trương Tư Nghị một mình kiêm hai việc, sơ ý thống kê sai một số liệu diện tích, sau khi gửi cho công ty thiết kế xây dựng, bên kia cũng không kiểm tra lại. Cho đến hôm nay, hợp đồng ủy thác chuyển đến tay Cố Tiêu, mới bị anh phát hiện.

Sau khi biết chuyện này, Cố Tiêu ngay lập tức gọi Trương Tư Nghị vào văn phòng, đập mạnh bản hợp đồng trên bàn làm việc, nghiêm khắc nói: “Em tính diện tích thế nào vậy hả? Báo cáo nhiều vòng như thế rồi mà vẫn tính sai sao? Tổng diện tích của khu vực xây dựng biệt thự là hơn ba mươi nghìn mét vuông. Làm việc được một năm rồi mà em không có chút ý thức nào sao? Một khi hợp đồng được ký và đóng dấu, em có biết công ty sẽ tổn thất bao nhiêu không?”

Trương Tư Nghị ngơ ngác đứng đực ở đó, không biết phải nói gì. Sau thời gian đào tạo kỹ năng vẽ bản vẽ, Cố Tiêu đã rất lâu không phê bình cậu hung ác như thế.

Đột nhiên gặp phải thái độ như vậy, tâm lý Trương Tư Nghị rất khó tiếp nhận, bỗng chốc oán giận trong lòng.

Chuyện tính sai diện tích không phải rất phổ biến sao? Trước đó trong công ty cũng có những đồng nghiệp khác tính sao, không thấy Cố Tiêu phản ứng thái quá như vậy. Hơn nữa, đây không phải lỗi của mình cậu, chẳng phải Bên A cũng không thèm kiểm tra lại sao? Bây giờ hợp đồng vẫn chưa ký, sửa lại là được mà.

Cố Tiêu thấy vẻ mặt không phục của cậu, cho rằng cậu không biết mình sai ở đâu, lại trách mắng cậu một trận, cuối cùng nói: “Em không thể thực hiện tốt chút việc nhỏ này, làm sao anh yên tâm giao dự án lớn cho em?”

Trương Tư Nghị đang yêu đương bí mật với Cố Tiêu, không thể đảo ngược vai trò, hờn dỗi mạnh miệng nói: “Đã không yên tâm thì anh đừng giao cho em.”

Cố Tiêu sững sờ, bỗng chốc giận tái mặt, bực mình đến nỗi gân xanh trên cổ đều nổi lên.

Trương Tư Nghị lúc này cũng đầy uất ức, vẻ mặt quật cường giằng co với Cố Tiêu.

May mắn Đào Phỉ kịp thời bước đến, phá vỡ tình thế bế tắc: “Này, có chuyện gì vậy, nóng tính như thế, ở cửa ra vào cũng có thể nghe thấy hai người cãi nhau.”

Cố Tiêu lạnh lùng nói: “Bọn anh không cãi nhau.”

Trương Tư Nghị quay đầu đi - Đúng thế, không hề cãi nhau, rõ ràng là Cố Tiêu đơn phương chỉ trích cậu!

Đào Phỉ nháy mắt ra hiệu cho Trương Tư Nghị, bảo cậu ra ngoài trước. Trong mấy tháng làm việc, giao thiệp với Bên A nhiều, tính tình Đào Phỉ trở nên khéo léo hơn.

Bị mắng mỏ hồi lâu, Trương Tư Nghị cũng hơi bị ảnh hưởng bởi năng lượng tiêu cực, vội vã muốn bình tĩnh một chút.

Cậu đi đến khu vực ăn uống một mình, rót một tách cà phê, ngồi gần cầu thang thoát hiểm nghĩ ngợi lung tung.

Một lát sau Đào Phỉ tới, cười trên nỗi đau của người khác mà nói: “Cậu đã làm cái gì vậy? Khiến đàn anh tức giận phát điên, ha ha!”

Đối với Đào Phỉ mà nói, có thể khiến Cố Tiêu giận dữ dường như là một chuyện cực kỳ có thành tựu.

Trương Tư Nghị lườm cậu ta một cái, giải thích: “Tôi mắc lỗi khi thống kê diện tích khách sạn.”

Đào Phỉ không tin: “Không phải chứ, chỉ chuyện đó mà khiến anh ấy nổi giận như thế?”

Trương Tư Nghị gục đầu xuống: “Thế mới nói.”

Ngay cả Đào Phỉ cũng cảm thấy đó là chuyện nhỏ, cậu không hiểu tại sao Cố Tiêu lại hung dữ như thế. Cậu thật sự bất cẩn tính sai diện tích khu vực, nhưng chẳng phải đó là bởi vì trong khoảng thời gian này Cố Tiêu đòi hỏi vô độ, còn giao cho cậu rất nhiều công việc cùng một lúc, cậu thật sự mệt mỏi mới không cẩn thận tính toán.

Trương Tư Nghị thở dài, dùng tay che mặt, cảm thấy có chút mờ mịt.

Đào Phỉ liếc mắt nhìn cậu, hỏi: “Gần đây hai người thế nào rồi?”

Trương Tư Nghị ngẩng đầu: “Cái gì thế nào?”

Đào Phỉ: “Tình cảm.”

Trương Tư Nghị nghĩ đến chuyện Cố Tiêu làm với cậu mỗi đêm, hai má nóng lên, khó khăn mở miệng: “Cứ thế thôi.”

Đào Phỉ: “Cảm giác sau khi hai người trở về từ Nhật Bản, quan hệ không tốt như trước nữa.”

Trương Tư Nghị: “...” Đó chỉ là trước mặt người khác thôi, sau lưng người khác, Cố Tiêu thật sự là cầm thú, nhưng cậu chắc chắn không dám nói ra...

Đào Phỉ không rõ tình hình, còn tỏ vẻ ta đây là chuyên gia tình cảm, sờ cằm phân tích: “Có phải thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt đã qua, bây giờ tỉnh táo lại, những khuyết điểm chưa từng thấy trước đây đã lộ ra rồi?”

Trương Tư Nghị sững sờ, cảm thấy phân tích của Đào Phỉ có chút hợp lý.

Cậu không biết Cố Tiêu có nhìn thấy khuyết điểm của cậu không, nhưng Cố Tiêu cũng bộc lộ vài khuyết điểm, ví dụ như không chơi được Thời đại âm nhạc, ví dụ như ca hát cực kém. Đương nhiên, nghiêm trọng nhất là không biết tiết chế tình dục.

Thành thật mà nói, nếu ngay từ đầu Trương Tư Nghị biết rằng ham muốn của Cố Tiêu mạnh mẽ đến thế, cậu có thể sẽ thật sự lùi bước.

Bởi vì so với Cố Tiêu, Trương Tư Nghị mới “Thuần khiết” thật sự, một tâm hồn không dâm dục, tính cách lại bảo thủ. Nếu cậu giống như Cố Tiêu, cậu đã sớm quan hệ với cô bạn gái cũ từng hẹn hò với cậu cách đây mấy năm.

Chỉ trách Cố Tiêu che giấu quá sâu, thiết kế từng cái bẫy rất khéo léo, Trương Tư Nghị ngớ ngẩn nhảy thẳng vào lồng giam, cuối cùng không thể trốn thoát được nữa.

Nhưng ngoài những điểm này, những mặt khác của Cố Tiêu không khác với những gì Trương Tư Nghị đã biết.

Chẳng hạn như anh công và tư rõ ràng, anh nghiêm khắc cay nghiệt, anh chín chắn bình tĩnh... Trương Tư Nghị đã có trải nghiệm hoặc sớm dự phòng trước những điều này.

Cuối cùng, Trương Tư Nghị vẫn lắc đầu một cái, nói với Đào Phỉ: “Việc hôm nay là tôi sai.”

Cố Tiêu là cấp trên của cậu, nếu không phải thân phận người yêu, cậu nào dám mạnh miệng như vậy.

Khi cậu nói thế cũng vừa khéo chứng tỏ rằng cậu có quan hệ thân mật với Cố Tiêu, nên thái độ tùy tiện.

Sau khi bình tĩnh lại, Trương Tư Nghị nhớ ra Cố Tiêu gửi gắm kỳ vọng rất cao vào cậu. Đúng thế, Cố Tiêu giao việc cho cậu là tin tưởng cậu, rèn luyện cậu, người khác đã sớm cảm động rơi nước mắt, cậu lại còn nói câu “Đừng giao” như thế, thảo nào Cố Tiêu tức giận.

Tuy nhiên, con người là động vật cảm xúc, biết đạo lý là một chuyện, khi thật sự phải đối mặt, phản ứng sẽ xuất hiện không phải do bản thân kiểm soát.

Từ quan điểm này, sự cố hôm nay ngược lại còn tăng thêm sự non nớt, không bình tĩnh, ngây thơ và hẹp hòi của cậu!

Sau khi Trương Tư Nghị tự mình suy ngẫm cẩn thận, liền kiên trì trở lại vị trí làm việc, tính toán lại diện tích khu vực bị tính sai trước đó, gửi cho Cố Tiêu, xem như chủ động giơ tay làm hòa.

Cố Tiêu cũng kịp thời gửi mail cho cậu, bảo cậu gọi điện thoại cho người bên công ty thiết kế nói lời xin lỗi.

Dằn vặt đến trưa, mọi việc cuối cùng cũng được giải quyết suôn sẻ. Sau giờ làm việc, hai người an ổn cùng nhau đi tàu điện ngầm về nhà và ăn tối.

Nhưng tối hôm đó, Cố Tiêu đè Trương Tư Nghị xuống giường, bắt đầu tính sổ -

“Lá gan to quá nhỉ? Đi làm anh dạy bảo em mà em còn dám cãi lại anh? Em là sếp hay anh là sếp?”

“Ai bảo anh hung dữ như thế... A ư ~ Nhẹ chút...”

“Đã nói với em, anh có yêu cầu khá cao với em, em còn nói một câu như thế, ý đồ chọc giận anh đúng không?” Cố Tiêu vừa nói vừa đẩy mạnh vào Trương Tư Nghị.

“A! Em sai rồi... Về sau không dám... Ư ưm...”

“Trứng nhỏ ngốc, thiếu làm!”

Cố Tiêu giống như trút căm phẫn mà muốn cậu ba lần, để lại những dấu hôn sâu trên cổ và vết bầm tím trên lưng cậu, mới nói: “Tuy nhiên biểu hiện về sau của em chín chắn hơn trước kia nhiều, điều này rất đáng khen ngợi, hôm nay trước hết bỏ qua cho em.”

Vào thời điểm đó, Trương Tư Nghị đã bị lạm dụng đến thoi thóp, không thể nói nên lời.

Sáng hôm sau, Trương Tư Nghị ôm lấy cái mông sưng đỏ khập khiễng đi làm. Riêng Cố Tiêu khôi phục vẻ ngoài cao quý lạnh lùng của mình, không hề nể nang tiếp tục ngược đãi cậu. Trong trường hợp này, có bốn chữ rất thích hợp để mô tả - Rút chim vô tình[1]! (=_=)

Trong công việc và ngoài công việc, tinh thần và thể lực của Trương Tư Nghị bị Cố Tiêu ép đến không thừa một giọt nước.

Tuy nhiên, mặc dù thời gian này hai người xung đột lớn nhỏ không ngừng, thường xuyên đấu võ mồm và phát sinh hiện tượng tranh chấp, không bằng thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt anh anh em em, nhưng đúng như Cố Tiêu nói trước, quan hệ của họ không hề xa cách, ngược lại dựa vào sự giao lưu “Xâm nhập” và “Kết hợp” miệt mài mỗi đêm mà càng trở nên thân mật.

Một chiều nọ, Cố Tiêu hầm một nồi canh sườn củ cải, củ cải trắng được hầm trong suốt sáng long lanh, ngọt ngào tan ra trong miệng, còn kèm hương thịt thơm lừng, Trương Tư Nghị tham ăn, một lúc uống luôn ba bát.

Đêm đó, lúc làm chuyện ấy với Cố Tiêu, Trương Tư Nghị bị tức bụng, bụng cậu phát ra những tiếng òng ọc khi anh đẩy ra đẩy vào.

Cố Tiêu dừng lại, nhịn không được hỏi: “Không phải em muốn xì hơi đấy chứ?”

Trương Tư Nghị hừ hừ nói: “Anh đừng khiêu khích em, nếu không lát nữa em đánh rắm thối chết anh!”

Cố Tiêu vỗ mông cậu, cười nói: “Yên tâm, anh chặn cho em rồi, không ra được.”

Trương Tư Nghị: “Mẹ kiếp, anh tên khốn nạn này...”

Sau cao trào, Cố Tiêu sợ Trương Tư Nghị “Thoát hơi”, nói đùa vào tai cậu: “Có muốn anh ôm em vào toilet không?”

Trương Tư Nghị đỏ bừng mặt: “Anh có bệnh hả, Cố Diêu đang ở ngay phòng bên cạnh!”

Cố Tiêu: “Anh có thể gửi cho nó một tin nhắn Wechat trước, bảo nó mười phút tiếp theo không được ra khỏi phòng.”

Trương Tư Nghị: “...” Fuck, điều này không quan trọng! Quan trọng là cậu cần Cố Tiêu giúp ngăn chặn sao? Tự cậu không nhịn được à?

Trương Tư Nghị vặn vẹo eo bò về phía trước: “Đi ra!”

Cố Tiêu ôm lấy cậu kéo về: “Không muốn, anh lo lát nữa em không nín được.”

Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)

Trương Tư Nghị cực kỳ tức giận, nghẹn một cái, vậy mà lại nấc cụt.

Cố Tiêu: “...”

Trương Tư Nghị: “...” What the fuck, cậu đây là không chặn nổi nữa trực tiếp thoát lên trên sao? Σ( ° △°|||)

Căn phòng rơi vào sự im lặng kỳ dị, một giây sau, Cố Tiêu đột nhiên cười như điên!

Trương Tư Nghị xấu hổ muốn chui xuống đất, thuận tiện thoát khỏi đối phương, đằng sau thật sự không nhịn được mà rò rỉ một chuỗi hơi dài.

Cố Tiêu cười càng thêm điên cuồng, cứ thế run rẩy lệch người trên giường, nhìn Trương Tư Nghị mà cất tiếng cười to.

Trương Tư Nghị chưa bao giờ thấy anh cười đến mức mất hình tượng như vậy, lúc này thẹn quá hóa giận, không tiếp tục nhẫn nhịn, bèn dùng lực...

“Con mẹ nó!” Cố Tiêu vậy mà bật ra một câu chửi bậy, che mũi xoay người xuống giường đi mở cửa sổ.

Trương Tư Nghị thực hiện được mưu kế, không còn tiết tháo bật cười ha ha...

Cố Tiêu cắn răng nín thở nói: “Xem lát nữa anh trừng trị em ra sao!”

Từ lúc bắt đầu cái nấc kia, hình tượng của Trương Tư Nghị đã hoàn toàn sụp đổ, cậu dứt khoát "bình mẻ không sợ rớt" làm mặt ngáo ộp lè lưỡi với Cố Tiêu: “Ai sợ ai, lêu lêu lêu!”

Tất nhiên, kết cục là cậu bị Cố Tiêu bắt lấy trừng phạt một trận, kèm theo vô số loại ngôn ngữ bông đùa, cái gì mà “Rắm tinh nhỏ”, “Trứng thối nhỏ”, khiến Trương Tư Nghị buồn bực muốn duỗi chân đạp người, nhưng Cố Tiêu sau khi chọc giận cậu cũng có biện pháp xoa dịu cậu, khiến cậu ngoan ngoãn ôm anh chìm vào giấc ngủ.

...

Đây chỉ là nhạc đệm nhỏ thường ngày, nhưng có thể không kiêng dè bỏ rơi tiết tháo xì hơi trước mặt nhau như thế, đủ để chứng minh quan hệ của hai người họ thân mật tự nhiên đến mức nào.

[1] Nghĩa đen là rút chim ra sau khi phóng tinh, tức là sau khi ân ái, mọi tình cảm, quan hệ đều không còn. Bình thường dùng để hình dung lợi dụng người khác xong, liền trở mặt không quen biết, có nghĩa giống với "Qua cầu rút ván".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play