Sau khi mua vé xe tại sân bay, một nhóm người đi tàu điện ngầm đến chỗ ở của họ.
Tàu điện ngầm Nhật Bản tương tự như Hải Thành, nhưng khi rời sân bay, họ cảm thấy không khí của hai nước có chút khác nhau. Một số người tuyệt vọng hít vào, muốn phân biệt sự khác biệt. Lúc này, có người nói đùa: “Đừng hít quá sức nha, nghe nói bức xạ ở Nhật Bản rất mạnh.”
Mọi người: “...”
Trận sóng thần ở Nhật Bản bốn năm trước đã khiến nhà máy điện hạt nhân Fukushima Daiichi phát nổ và gây rò rỉ vật liệu hạt nhân. Trong một thời gian dài, ngành du lịch Nhật Bản suy thoái nặng. Vẫn có tin đồn rằng chỉ số bức xạ hạt nhân của Nhật Bản vượt quá tiêu chuẩn, không biết đúng hay sai.
Nghe đồng nghiệp kia nói thế, mọi người vô thức nín thở, nhưng chẳng mấy chốc sau mới phản ứng kịp, mẹ nó... Phóng xạ và hô hấp có quan hệ cái rắm á, dù thở hay không thì vẫn bị ảnh hưởng!
Mọi người tóm lấy đồng nghiệp tung tin đồn nhảm đánh cho tê người, trên đường đi toàn thành viên cười toe toét, vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì Lục Kiều trải qua một cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ với Đào Phỉ trên máy bay, hiện tại cậu ta vô thức giữ khoảng cách với Đào Phỉ. Đào Phỉ lạc đàn chỉ có thể chạy đến giữa Trương Tư Nghị và Cố Tiêu làm kỳ đà.
Trương Tư Nghị liếc mắt nhìn cậu ta: “Sao anh không đi với Lục Kiều.”
Đào Phỉ ngoáy lỗ tai: “Không phải cậu nói cậu ta rất dễ gần sao? Sao tôi cảm thấy tính tình cậu ta nóng nảy, còn nóng tính hơn cả tôi. Tôi cũng không biết nói với cậu ta chuyện gì, không có chủ đề chung, lúng túng lắm.”
Trương Tư Nghị cũng rất hoang mang, cậu và Lục Kiều quen nhau lâu rồi nhưng chưa hề có mâu thuẫn gì đâu.
Tuy nhiên, cậu rất nhanh nhớ lại trước đó ở thành phố C Lục Kiều cãi nhau với tài xế taxi, liền hiểu đối phương không ôn hòa tốt tính như vẻ bề ngoài.
“Cậu ấy không thích người khác bắt nạt hay lừa cậu ấy, có phải anh nói cái gì làm phật lòng cậu ấy rồi không?” Trương Tư Nghị hỏi.
Đào Phỉ đảo mắt: “Cái gì vậy, tôi chỉ hỏi cậu ta có phải đi máy bay lần đầu tiên không, ánh mắt cậu ta nhìn tôi giống như tôi nợ cậu ta năm triệu vậy, thế cũng là bắt nạt sao?”
Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật: “Hoàn cảnh gia đình cậu ấy không tốt lắm, có phải hỏi thẳng quá làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy không?”
“Hoàn cảnh gia đình cậu ta không tốt cũng không phải do tôi.” Đào Phỉ khe khẽ nói, “Aiz, được rồi, mặc kệ cậu ta.”
Trương Tư Nghị: “...”
Khi xuống tàu điện ngầm khá chen chúc, Lục Kiều đang cùng những đồng nghiệp khác đùa giỡn bị người đẩy một chút, lập tức nhào đến trên lưng Cố Tiêu.
“Ha ha ha, xin lỗi sếp, xin lỗi xin lỗi...”
Cố Tiêu quay đầu nói một câu “Không sao”, mặt không đổi sắc tránh ra một chút.
Nhóm đồng nghiệp bước ra khỏi tàu điện ngầm, đến khách sạn, dựa theo tổ hợp trước đó tự đi nhận phòng và cất hành lý. Cố Tiêu thông báo cho mọi người mười lăm phút sau tập hợp dưới sảnh.
Lục Kiều chủ động tìm Trương Tư Nghị, nói chuyện với các đồng nghiệp khác suốt chặng đường, tâm trạng của cậu ta rất tốt.
“Dì Tư, cậu từng đến Pháp à?” Lục Kiều nhớ lại vừa rồi ở sân bay Trương Tư Nghị và Cố Tiêu nói chuyện về Trung tâm Pompidou, tò mò hỏi.
Trương Tư Nghị cười nói: “Ừ, lúc tốt nghiệp cùng bạn học đi Châu Âu ngu ngốc mà vui chơi một tháng, suýt nữa không tìm được việc làm.”
Lục Kiều hâm mộ nói: “Ở Châu Âu chơi một tháng tốn bao nhiêu tiền?”
Trương Tư Nghị: “Phải mất bảy mươi nghìn hoặc tám mươi nghìn nhân dân tệ. Mức chi tiêu ở Bắc Âu sẽ cao hơn, Tây Âu tạm ổn gần giống như ở nước Anh.”
Lục Kiều hít vào một hơi, bảy, tám mươi nghìn tệ, khoảng bằng một năm tiền lương của cậu ta!
“Có phải ba mẹ cậu cho cậu tiền không?” Lục Kiều hỏi.
Trương Tư Nghị: “Đó là phần còn lại của chi phí sinh hoạt thông thường của tớ... Chà, thực ra cũng là do ba mẹ tớ cho tớ thôi, ha ha. Khi đó không biết kiếm tiền không dễ, bây giờ tự lập mới cảm thấy khó khăn.”
Lục Kiều càng nghe càng ao ước: “Vậy mấy năm cậu ra nước ngoài tốn hết bao nhiêu tiền?”
Trương Tư Nghị: “Chắc dưới một triệu.”
“Một chuyến đi nước ngoài tốn nhiều tiền thế ư?” Lục Kiều nói đùa, “Ba cậu không phải tham quan chứ?”
Trương Tư Nghị hơi giật mình, trong chớp mắt mặt đều đen thui, không nên đùa giỡn kiểu thế này.
Ba của cậu xem như là một quan chức, nhưng cũng chỉ là người nhận lương. Gia đình họ Trương không tính quá mức giàu có, chẳng qua có chút tiền tiết kiệm trong mấy thập kỷ mà thôi. Còn có một số tài sản ít ỏi do ông nội để lại, chia cho ba cậu nhưng ba cậu cũng chẳng biết kinh doanh, dứt khoát đầu tư vào giáo dục của Trương Tư Nghị, chỉ như thế.
Nhưng Trương Tư Nghị biết, tình hình hiện tại trong nước khiến bất kì người dân nào cũng nghĩ “Không có quan chức nào không tham ô.”
Cậu nghiêm mặt bình tĩnh giải thích: “Không phải, ban đầu mẹ tớ có một căn hộ được đơn vị phân cho. Vào thời điểm đó thị trường nhà đất rất tốt, họ đã bán ngôi nhà cũ cho tớ đi học đại học.”
Lục Kiều cười ngượng: “Ừm.”
Trương Tư Nghị sợ bầu không khí xấu hổ, nói sang chuyện khác: “Thời tiết ở Osaka có vẻ nóng hơn Hải Thành, có lẽ chúng ta ăn cơm tối xong mới trở về, nên mang thêm đồ áo, đề phòng ban đêm trời lạnh.”
Lục Kiều nhanh chóng thuận theo: “Ừ ừ.”
Mở valy, Trương Tư Nghị lấy ra một chai nước giặt.
Lục Kiều sững sờ, luôn cảm thấy đã từng ngửi được mùi này ở đâu đó. Khứu giác của cậu ta rất nhạy, khá mẫn cảm với mùi vị, cẩn thận nghĩ lại, rất nhanh nhớ đến lúc đi ra khỏi tàu điện ngầm vừa khéo đâm vào lưng Cố Tiêu thì ngửi thấy.
Vì xác nhận, thừa dịp Trương Tư Nghị đi vệ sinh, Lục Kiều cầm lấy áo sơ mi cậu đặt trên giường, hít hà, đúng rồi... nhưng mùi này cũng không phải chỉ có mùi của nước giặt thuần túy, trong đó còn có một loại nước hoa hương gỗ đặc biệt.
Lục Kiều không khỏi nghĩ đến cảnh tượng cậu ta nhìn thấy trên máy bay, thầm nghĩ, chẳng lẽ do Cố Tiêu và Trương Tư Nghị ngồi sát nhau trên máy bay nên trên thân cũng lây mùi của Trương Tư Nghị?
Không đúng, cậu ta cảm thấy mùi hương trên áo Cố Tiêu còn nặng hơn trên chiếc áo này, đó cũng không phải là ngồi kề sát thì có thể nhiễm phải.
Có lẽ họ trùng khớp sử dụng một loại nước giặt và nước hoa, Lục Kiều nghĩ... Aiz, mấy người đàn ông này, còn cần nước hoa, chậc chậc.
Sau khi Trương Tư Nghị ra ngoài, cậu thắt áo sơ mi ngang eo, sau đó hai người liền đi xuống.
Cố Tiêu đã ở tầng dưới đợi họ, kính râm trực tiếp gác trên đầu, vốn không có biểu cảm gì trên mặt, ngay khi Trương Tư Nghị xuất hiện, một nụ cười nở trên môi anh, Trương Tư Nghị cũng tươi cười đáp lại đối phương.
Lục Kiều cảm thấy bản thân giống như bị đầu độc, không thể kiểm soát bản thân khỏi việc quan sát họ...
Gần ba giờ chiều, điểm dừng chân đầu tiên của mọi người là tòa nhà Umeda Sky nổi tiếng.
Được xây dựng vào năm 1993, tòa nhà này là tòa nhà cao nhất trong khu vực Osaka và là nơi tốt nhất để ngắm toàn bộ thành phố, nghe nói đây còn là thánh địa hành hạ người độc thân của các cặp tình nhân.
Vì mọi người chủ yếu đi ngắm cảnh đêm ở Osaka, trước khi đến tòa nhà Umeda Sky, họ dạo chơi xung quanh một lát, vô tình xông vào phố ẩm thực đường Umiji dưới tòa nhà Umeda Sky.
Một số đồng nghiệp nam có sức ăn lớn căn bản không đủ no khi ăn suất cơm trên máy bay. Ngay lúc này, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cùng với những bảng hiệu thức ăn mẫu hấp dẫn, đều thèm chảy nước dãi.
Đặc biệt là Đào Phỉ, không ăn gì trên máy bay, đói lả người, hai mắt liên lục phát sáng: “Đàn anh, sắp chết đói rồi, nhanh đưa bọn em ăn một chút gì đi!”
Cố Tiêu từng nghe thấy lời Đào Phỉ nói trên máy bay, nhịn không được phê bình cậu ta: “Ai bảo em tự mình muốn chết không ăn cơm trên máy bay.”
Đào Phỉ xoa bụng: “Bữa ăn trên máy bay có gì ngon, giữ bụng đến đây thưởng thức mỹ thực.”
Vì thức ăn cũng được công ty bồi hoàn chi trả, miễn là Cố Tiêu gật đầu đồng ý, mọi người có thể ăn bất cứ thứ gì họ muốn, vì vậy một nhóm người nghe lời Đào Phỉ, nhao nhao cùng nhau vây quanh Cố Tiêu tỏ vẻ vô cùng đáng thương: “Sếp ơi ~~~”
Cố Tiêu nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến giờ ăn tối, nhưng anh bất lực: “Tự các em chọn đi, đây không phải là bữa tối, ăn ít một chút.”
Đám người reo hò: “Dạ!”
Nhiều đồng nghiệp chọn món bạch tuộc viên đường phố trong phố ẩm thực, một suất tám cái, to gấp đôi so với những viên được bán tại các quầy hàng trong nước. Từng viên tròn vo vàng óng, mọng nước đầy đặn, rất nhiều người xếp hàng để mua chúng. Điều quan trọng là một phần còn có rất nhiều thịt viên, vừa đủ để hai người chia nhau ăn, rất phù hợp với phong cách trò chơi nhập vai của họ.
Vì vậy, hai mươi phút sau, cứ hai người trong tổ A được chia một hộp bạch tuộc viên.
Các đồng nghiệp nam và nữ đóng vai một cặp tình nhân bình thường trông khá tốt. Đồng nghiệp nam nâng hộp, đồng nghiệp nữ cầm nĩa nhỏ, hai người anh một cái em một cái, khi ăn còn liếc mắt đưa tình, khỏi nói có bao nhiêu “Ngọt ngào”.
Nhiều khách du lịch và người qua đường đi ngang qua nhóm các nhà thiết kế mặc đồng phục giống nhau này, còn thực sự nghĩ rằng đây là du lịch tình nhân, tới tấp đưa mắt nhìn, tỏ vẻ hâm mộ.
Dù biết là giả vờ, là lừa mình dối người, nhưng loại hành vi này cũng vô hình gia tăng cảm giác hạnh phúc của các đồng nghiệp - Đây chính là mục đích họ muốn đạt tới a ha ha!
Nhưng trong nhóm người này, có hai cặp “Tình nhân nam”... Tình huống hơi xấu hổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT