Nghe được câu này, tim Trương Tư Nghị chệch nửa nhịp. Cậu nhanh chóng nhìn về phía Cố Tiêu, Cố Tiêu cũng như có như không nở nụ cười với cậu rồi quay đầu đi về phòng làm việc của anh.
What the fuck... Lá gan của Cố Tiêu quá lớn rồi đó! Trực tiếp chọn cậu, không sợ đồng nghiệp hiểu lầm sao?
Nhưng Trương Tư Nghị lo nghĩ quá nhiều rồi, các đồng nghiệp không hề hiểu lầm mà còn cảm thấy nằm trong dự liệu. Có lẽ Cố Tiêu không muốn chơi bất kỳ trò chơi nào, nhưng cũng không muốn làm họ nản lòng, dứt khoát chọn một nam sinh để chấm dứt. Hơn nữa, Trương Tư Nghị là linh vật của công ty, cuối năm ngoái hai người chụp ảnh đối phương, còn cùng lên sân khấu chơi hoạt động thường niên, cảm giác tựa như một cặp đôi. Hai người họ vẫn ở trong công ty, cho nên Cố Tiêu chọn cậu, mọi người cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.
Nhóm đồng nghiệp nữ cũng giống vậy, mặc dù mất mát nhưng lại có cảm giác nhẹ nhõm. Dù sao nếu Cố Tiêu thật sự chọn một đồng nghiệp nữ, chắc chắn sẽ khiến trong lòng những người khác mất cân bằng, chỉ có lựa chọn nam sinh mới có thể khiến mọi người chung sống hòa bình.
Tuy nhiên, dù các cô gái không hiểu lầm nhưng không ngăn được ánh mắt nhiều chuyện của mấy nàng!
Một số đồng nghiệp nữ nhạy cảm đã bắt được biểu cảm “Nhút nhát và rụt rè” của Trương Tư Nghị trong khoảnh khắc cậu nhìn Cố Tiêu, ồn ào che miệng nở nụ cười. Tất Nhạc Nhạc bắt bớ Trương Tư Nghị, cười trêu đùa: “Ôi, dì Tư em xấu hổ nha!”
Trương Tư Nghị: “...” (O////O)
Từ Giai cũng cười xấu xa nói: “Xem ra sếp thật sự rất thích em!”
Đỗ Nhuế Hiên ôm mặt: “A, ghen tị quá, nếu chị cũng là nam sinh thì tốt!”
Ngay cả Chu Hồng Chấn cũng bỡn cợt theo: “Chúc mừng, em lại được sếp ưu ái ha ha!”
Trương Tư Nghị không phân biệt được mọi người nói đùa hay là thật sự nhận ra cậu và Cố Tiêu có vấn đề, căng thẳng đến mức chân tay luống cuống, mặt đỏ tới mang tai.
Tất Nhạc Nhạc phì cười nói: “Ôi chao! Trương Tư Nghị sao mặt em ngày càng đỏ thế? Ha ha ha, bé thụ nhỏ!”
Trương Tư Nghị rốt cục bị trêu đến xù lông nói: “Đã chín giờ năm phút rồi! Các anh chị không làm việc sao!”
Đám người cười vang một trận mới về chỗ ngồi riêng của họ, Trương Tư Nghị từ xa nghe thấy mấy cô gái lại chuyển phương hướng sang Đào Phỉ.
Mọi người rời đi hết, Trương Tư Nghị nhấp vào hình đại diện của Cố Tiêu trong phần mềm trò chuyện nội bộ, “Lạch cạch” đánh tin chất vấn: “Sao anh có thể nói như thế trước mặt đồng nghiệp, lỡ mọi người đoán được thì làm sao bây giờ?”
Cố Tiêu: “Không phải em muốn đặc quyền của bạn trai sao? Lần này dự tính sớm một chút, tránh khỏi lại có người cướp đoạt với anh:)”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu: “Được rồi, trước đây mấy đồng nghiệp nữ vẫn thường trêu em mà, biểu hiện tự nhiên chút, đừng suy nghĩ lung tung, làm việc đi.”
Trương Tư Nghị: “...”
Biểu, biểu hiện tự nhiên chút... Mẹ nó, cậu không phải là vua diễn kịch giống như Cố Tiêu!!! (= 皿 =)
Những ngày gần đây, Trương Tư Nghị và Đào Phỉ cùng nhau làm dự án, buổi trưa ăn cơm cũng thường xuyên ăn cùng một chỗ ở công ty.
Đến giờ nghỉ trưa, hai người tự nhiên kết bạn đi lấy cơm hộp, sau khi ngồi xuống ở khu ăn uống, Đào Phỉ bỗng hỏi: “Buổi sáng tôi nghe những đồng nghiệp nữ nhắc đến trò chơi tình nhân gì đó.”
Trương Tư Nghị: “Tôi nghe thấy các chị ấy đi tìm anh, anh chọn ai vậy?”
Đào Phỉ: “Vẫn chưa chọn, tổ chúng ta có bốn cô gái, bảo tôi chọn thế nào?”
Trương Tư Nghị: “...” Fuck! Bốn người mà không chọn nổi? Đào Phỉ là người được đãi ngộ tốt thứ hai ở tổ A. Trương Tư Nghị ngẫm lại liền tức giận, rõ ràng đều là đàn ông, bởi vì một cái biệt danh sai lầm, cậu thậm chí không có tư cách chọn người, chỉ có thể làm bên bị lựa chọn, thật quá đáng!
“Tôi nghe nói Cố Tiêu chủ động chọn cậu?” Đào Phỉ nhìn cậu một chút, tinh nghịch nói, “Lá gan anh ấy cũng quá lớn, để tôi chống mắt lên nhìn xem lúc nào hai người lộ tẩy!”
Trương Tư Nghị vô cùng hoảng hốt nhìn xung quanh một lượt, trừng mắt liều mạng làm động tác suỵt ra hiệu im lặng cho Đào Phỉ.
Đào Phỉ cười nói: “Cậu "suỵt" tôi cũng vô ích thôi, trong công ty, không chỉ mình tôi cảm thấy quan hệ của hai người mập mờ, buổi sáng mấy đồng nghiệp nữ còn nói đàn anh đối xử quá tốt với cậu đấy.”
Trương Tư Nghị chột dạ nói: “Tôi cảm thấy bình thường mà.”
Đào Phỉ lườm một cái: “Bình thường? Cậu không cảm thấy hiện tại ánh mắt đàn anh nhìn cậu, cùng giọng điệu nói chuyện với cậu đều khác biệt so với cùng người khác sao?”
Trương Tư Nghị căng thẳng nói: “Khác chỗ nào?”
Đào Phỉ khoa trương trả lời: “Ánh mắt ấy thắm thiết bao ân tình, giọng nói ấy dịu dàng biết bao, tôi nhìn và nghe đều nổi da gà!”
Trương Tư Nghị: “Không thể nào!”
Đào Phỉ ngẫm nghĩ, nói: “Nhưng cậu cũng không cần để ý quá nhiều đâu, tôi cảm thấy, có lẽ đàn anh muốn cố ý "Phim giả tình thật" với cậu.”
Đào Phỉ giải thích: “Kỳ thật lúc tôi và đàn anh còn ở đại học T, cũng bị rất nhiều bạn học đồn đại là "một đôi".”
Trương Tư Nghị nhớ đến, Đào Phỉ còn phát rất nhiều ảnh chụp chung của cậu ta và Cố Tiêu lên Wechat, còn nói cái gì mà “Bức ảnh mà các bạn muốn xem”.
Đào Phỉ cười đùa: “Đặc biệt là một số bạn nữ là hủ, trong diễn đàn khoa kiến trúc của trường học chúng tôi còn có một vài bài đăng ghép đôi riêng biệt dành cho tôi và đàn anh, bên trong đa số là hình ảnh chụp lén chúng tôi do mấy nữ sinh đó chụp.”
Trương Tư Nghị: “!” Còn có chuyện như vậy sao? Cậu lại muốn nổi cơn ghen!
Đào Phỉ nói tiếp: “Các cô gái bí mật ghép đôi chúng tôi, nhưng mà bản thân chúng tôi không có quan hệ đặc biệt gì. Đã là bạn bè, cũng đều là đàn ông độc thân, nên không ngại bị người khác đùa giỡn một chút, dù sao mọi người không có ác ý, xưa nay đàn anh cũng không quan tâm đến những tin đồn nhảm kia.”
Trương Tư Nghị suy tư, hoàn toàn chính xác, cậu và Phó Tín Huy cũng thường xuyên bị đồn là một đôi. Dù cậu từng xoắn xuýt vì việc đó, nhưng giống như lời Đào Phỉ nói, nếu người trong cuộc không thèm để ý, bị người khác hiểu lầm sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của cậu và Phó Tín Huy, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.
Đào Phỉ: “Nhưng mà, nếu người bị nói đùa đã có đối tượng hoặc có người yêu, vậy thì không phù hợp.”
Trương Tư Nghị gật đầu, chẳng trách về sau Đào Phỉ xóa tấm ảnh chụp chung của cậu ta và Cố Tiêu.
Đào Phỉ nói: “Có lẽ đàn anh cũng muốn trước mặt đồng nghiệp tạo nên loại giả tưởng này với cậu, cố ý để mọi người cảm thấy hai người là "một đôi". Hai người càng thản nhiên vô tư, bị nói đùa thì bị nói đùa, mọi người sẽ không xem là thật. Ngược lại, cậu càng căng thẳng, càng dè dặt, thì càng dễ lộ ra sơ hở, mọi người sẽ càng nghi ngờ hai người thật sự có chuyện mờ ám.”
Trương Tư Nghị: “!!!” Rất có lý!
Kì thật lời nói của Đào Phỉ cùng một nghĩa với biểu đạt của Cố Tiêu lúc sáng, chính là muốn để Trương Tư Nghị cũng làm “Vua màn ảnh”.
Đào Phỉ ăn một miếng thức ăn xong, nói tiếp: “Như đã nói, tôi cảm thấy trò chơi tình nhân kia có lẽ là đồng nghiệp nam nào đó thích em gái trong công ty có ý đồ riêng nói ra, cố tình làm điều này vì muốn người khác giúp anh ta che đậy.”
Trương Tư Nghị nhắc lại câu nói của Đào Phỉ, Kỷ Phi Vũ ngượng ngùng nói: “Hì hì, bị các em nhận ra rồi.”
Trương Tư Nghị sững sờ, đột nhiên cậu nhớ ra, người đề xuất trò chơi này không phải là Kỷ Phi Vũ sao!
Đào Phỉ “Phụt” một tiếng, tò mò hỏi: “Anh thích ai vậy? Tiểu Đỗ?”
Kỷ Phi Vũ xấu hổ trả lời: “Suỵt! Trước tiên đừng lộ ra!”
Trương Tư Nghị: “...” Lại đoán đúng rồi? Đào béo này thật sự là thần đoán, không gì có thể che giấu được đôi mắt của cậu ta! (→_→)
Đào Phỉ nói: “Anh "suỵt" em cũng vô dụng thôi, bình thường anh đối tốt với em ấy như vậy, thường xuyên mang cho em ấy đồ ăn nước uống, có lẽ bản thân Tiểu Đỗ cũng cảm nhận được đấy!”
Trương Tư Nghị: “...” (=_=) Mở đầu câu nói này sao quen tai như vậy? Vừa rồi Đào Phỉ cũng nói với cậu y đúc thế.
Kỷ Phi Vũ luống cuống nói: “Anh biểu hiện rõ ràng như thế sao?”
Đào Phỉ gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trương Tư Nghị không tin lắm, biết đâu chỉ có một mình Đào Phỉ nhận ra!
Kỷ Phi Vũ vội vã giải thích: “Nhưng anh không chỉ mang đồ ăn ngon cho một mình Tiểu Đỗ, để không biểu hiện quá đặc thù, mỗi lần anh đều mua nhiều một chút, mọi người một vòng xung quanh đều có phần.”
Đào Phỉ: “Nhưng mà mỗi lần anh đều đưa cho Tiểu Đỗ trước, vị trí của em ấy rõ ràng là xa nhất trong vòng tròn xung quanh chúng ta.”
Kỷ Phi Vũ: “...”
Trương Tư Nghị cũng kinh ngạc đến ngây người, chết tiệt! Loại chi tiết này đều có thể bắt được! Cậu phải lau mắt mà nhìn Đào béo.
Đào Phỉ cười đùa: “Theo em, thích thì tỏ tình đi, còn lòng vòng chơi trò chơi tình nhân gì chứ!”
Kỷ Phi Vũ gãi đầu nói: “Anh sợ bị từ chối, cùng công ty, lỡ may không thành, rất xấu hổ...”
Trương Tư Nghị cũng thấp thỏm nói: “Gà đại ca, không muốn đả kích anh đâu, nhưng mà... hình như Đỗ Nhuế Hiên thích Cố Tiêu.”
Lúc đầu, khi mới gia nhập công ty, cậu cũng có hảo cảm với Đỗ Nhuế Hiên. Sau đó, cậu biết được Đỗ Nhuế Hiên thích Cố Tiêu, cậu suýt nữa tức chết... Không ngờ bây giờ cậu lại cùng Cố Tiêu yêu đương, thật sự là việc đời khó đoán trước!
Kỷ Phi Vũ thở dài, mất mát nói: “Aiz, anh biết từ lâu rồi, cô gái nào trong tổ chúng ta chẳng thích Cố công.”
Đào Phỉ đột ngột giơ ngón trỏ lên, lắc lắc, nói: “NO, NO, NO! Hai người nhầm rồi, cảm giác thích đó không phải kiểu thích nam nữ. Em cảm thấy mấy cô gái trong tổ chúng ta chỉ là sùng bái đàn anh của em, kể cả các cô ấy đối với em. Đừng nhìn họ ăn chơi nhảy múa và mê trai, nhưng mà em tin chắc những cô gái làm kiến trúc đều rất lý trí, các cô ấy biết sự khác biệt trong đó.”
Trương Tư Nghị đang định gật đầu phụ họa, Đào Phỉ lại tuôn ra một câu: “Hơn nữa, đàn anh thích Trương Tư Nghị, các cô ấy không có hi vọng đâu.”
“Phụt-----!” Trương Tư Nghị phun một ngụm canh thẳng ra ngoài, Đào béo chết bầm anh cùng tôi có thù oán phải không!
Không ngờ Kỷ Phi Vũ nghe xong cũng “Ha ha” cười nói: “Đúng vậy, may mắn sáng nay Cố công chọn dì Tư, anh mới thở phào nhẹ nhõm!”
Trương Tư Nghị: “...” Đây là nhịp điệu gì vậy? Kỷ Phi Vũ phản ứng rất bình thường!
Kỷ Phi Vũ nhìn chằm chằm vào Đào Phỉ, nói: “Nhưng mà hiện tại các cô gái vẫn đang chờ em chọn đó!”
Đào Phỉ nói: “Được rồi được rồi, chút nữa em sẽ chọn người kia, nhỏ Kiều, làm cho họ hết hi vọng.”
Kỷ Phi Vũ cảm kích nói: “Cảm ơn cảm ơn! Quá thiệt cho em rồi! Hì hì hì!”
Hóa ra Kỷ Phi Vũ sớm đến chào hỏi Đào Phỉ để trao đổi ý kiến...
Đào Phỉ xua tay tỏ vẻ không ngại: “Dù sao em cũng rất lười chơi bất kỳ trò chơi cặp đôi nào, lỡ may tạo cho cô gái kia ảo giác yêu đương thì thật rắc rối.”
Sau khi Kỷ Phi Vũ rời đi, Đào Phỉ khe khẽ nói với Trương Tư Nghị: “Thật ra, tôi nghĩ rằng Tiểu Đỗ dường như có một chút hứng thú với Kỷ Phi Vũ.”
Nếu Đào Phỉ nói lời này với Trương Tư Nghị trước bữa trưa hôm nay, Trương Tư Nghị không thể tin được, nhưng Đào Phỉ nói bây giờ thì cậu tin... Đây chính là “Quả đào - Mắt vàng chói lửa”! Chỉ cần cậu ta nói “Có”, thì hoàn toàn có!
Đào Phỉ lại hỏi Trương Tư Nghị: “Cậu có quen nhỏ Kiều kia không, tôi thấy bộ dạng cậu ta nhỏ nhắn xinh xắn, bình thường cũng trầm tính, có lẽ rất tốt phải không?”
Trương Tư Nghị nghĩ về lần duy nhất cậu và Lục Kiều đi xa nhà, gật đầu nói: “Cậu ấy là người tốt.”
Một chàng trai móc chân[1] thích tự xưng là “Bà đây”, người kia là một người đàn ông móc chân tóc dài phất phới, Trương Tư Nghị nghĩ, hai người này chắc chắn hợp cạ nhau!
[1] nghĩa đen là người đàn ông móc chân, hiện tại ngôn ngữ mạng chỉ một tên đàn ông dung tục giả gái trên internet, thu hút sự chú ý của cư dân mạng, sau đó nhìn lịch sử chat chit vừa móc chân vừa cười to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT