Tối hôm đó khi họ về đến nhà thì đã gần sáu giờ, Cố Tiêu ăn một bát cháo nhỏ do Trương Tư Nghị nấu rồi đi ngủ luôn.

Trương Tư Nghị một mình ra ngoài dắt chó, đổ thức ăn hạt cho mèo hoang, lấy gạo cho vào nồi cơm điện điều chỉnh chế độ nấu cháo, mãi đến tận chín giờ cậu mới lên trên tầng.

Tắm rửa xong, Trương Tư Nghị tiến vào phòng ngủ thăm dò nhiệt độ cơ thể Cố Tiêu, cảm giác được một lớp mồ hôi nóng toát ra từ người đối phương, nhiệt độ giảm rất nhiều, trái tim cậu mới buông lỏng một chút.

Tuy nhiên, Cố Tiêu ngủ rất say, lần này Trương Tư Nghị chạm vào anh, anh không hề có phản ứng, xem ra thể lực thật sự đến cực hạn.

Trương Tư Nghị ngồi bên giường, yên lặng nhìn anh một lúc lâu, Cố Tiêu bộ dạng yếu ớt như thế này cũng làm cậu thích chết đi được...

Thành thật mà nói, đây cũng là lần đầu tiên trong đời Trương Tư Nghị, cậu học cách chăm sóc người khác.

Mặc dù trước đây cậu du học ở nước ngoài, nhưng có một “anh bảo mẫu” như Phó Tín Huy ở bên, cậu ra ngoài du lịch có người giúp đặt vé, khi cậu ốm đau có người bưng trà dâng nước, nấu cháo, mua thuốc, phục vụ tận răng; Sau khi về nước có người chịu trách nhiệm tìm phòng và thuê phòng, say rượu còn có người tự mình đến mang về nhà chăm nom. Trên cơ bản, không có chuyện gì cần cậu phải nhọc lòng.

Một tháng sau khi Phó Tín Huy rời đi, Trương Tư Nghị bận rộn tìm nhà lại gặp thất bại trên con đường thầm mến, dường như cậu trưởng thành chỉ sau một đêm, nhưng sự phát triển lúc đó là bị ép buộc, cảm giác hoàn toàn khác biệt với mong muốn trưởng thành vì Cố Tiêu xuất phát từ trái tim bây giờ.

Trương Tư Nghị vặn chiếc khăn nóng, lau mồ hôi trên mặt và cổ cho Cố Tiêu.

Sợ rằng mình ngủ trên giường cùng Cố Tiêu sẽ khiến anh ngủ không ngon, đêm đó Trương Tư Nghị ngoan ngoãn trở về phòng cậu đi ngủ.

Nằm trên giường, Trương Tư Nghị nhớ lại những gì đã xảy ra gần đây và hơi mất ngủ, vì vậy cậu gửi một tin nhắn qua WeChat cho Phó Tín Huy - người đang ở nước Úc xa xôi: “Tên bạc tình, gần đây cậu thế nào?”

Phó Tín Huy trả lời rất nhanh: “Vừa khéo có thời gian, thuận tiện nói chuyện video không?”

Trương Tư Nghị: “Thuận tiện!”

Ngay sau đó, Phó Tín Huy liền gọi video tới. Trương Tư Nghị nhanh chóng bật đèn, camera chiếu sáng khuôn mặt to lớn của cậu, màn hình điện thoại di động cũng nhảy ra khuôn mặt của Phó Tín Huy.

Phó Tín Huy ở đầu dây bên kia kêu to một tiếng: “Tiểu Nghị!”

Trương Tư Nghị: “Ha ha ha, sao cậu kích động như thế?”

Phó Tín Huy: “Aiz, có thể không kích động sao, lâu lắm rồi mới liên lạc với cậu!”

Trương Tư Nghị: “Chỗ cậu mấy giờ rồi? Đang làm gì đó?”

Phó Tín Huy: “Chậm ba giờ so với chỗ cậu, bây giờ gần một giờ sáng rồi, tớ mới đi làm về.”

Trương Tư Nghị giật mình nói: “Đi làm? Cậu đi làm rồi?”

Phó Tín Huy: “Đúng vậy, bây giờ tớ không phải con nhà giàu gì nữa, phải tự kiếm tiền sinh hoạt.”

Trương Tư Nghị: “Cậu làm công việc gì? Sao muộn thế mới về?”

Phó Tín Huy: “Làm ở quán cà phê, mười hai giờ đóng cửa, về đến nhà là vào thời gian này. Cậu thì sao, đó là đâu, giường à? Cậu ngủ sớm thế à?”

Trương Tư Nghị: “Ừm.”

Phó Tín Huy: “Bây giờ cậu chuyển đến đâu, ở một mình sao? Phấn Chấn thế nào rồi?”

“Ây...” Đối mặt với một loạt câu hỏi, Trương Tư Nghị xoắn xuýt không biết bắt đầu trả lời từ đâu.

Phó Tín Huy nhìn ra nét mặt của cậu không đúng, hỏi: “Có chuyện gì rồi?”

Trương Tư Nghị quyết định, hãy bắt đầu từ con chó: “Bây giờ con của cậu không còn gọi là "Phấn Chấn" nữa. Nó đổi tên, gọi là "Trấn Trạch".”

“A?” Phó Tín Huy thật sự cuống lên, “Trấn Trạch? Đó là cái tên quỷ quái gì vậy! Tại sao phải đổi?”

Trương Tư Nghị: “Trước tiên cậu đừng để ý việc này, tớ còn có một chuyện khác phải nói với cậu.”

Phó Tín Huy cau mày nói: “Cái gì?”

Trương Tư Nghị hít sâu một hơi, nói: “Hiện tại tớ đang sống cùng Cố Tiêu.”

Nghe được câu này, Phó Tín Huy không phản ứng nhiều, ngược lại cậu ta cảm thấy kì lạ, không phải Trương Tư Nghị ghét nhất tên họ Cố kia sao, tại sao lại ở cùng anh ta.

Nhưng Trương Tư Nghị lại nói tiếp: “Cái đó, tớ bây giờ, đang cùng Cố Tiêu sống với nhau.”

Phó Tín Huy im lặng một lúc lâu, nhưng vẫn có chút không kịp phản ứng, mò mẫm nói: “Sống với nhau... Đó có phải là theo nghĩa tớ hiểu không?”

Trương Tư Nghị trịnh trọng “Ừm” một tiếng: “Đúng theo nghĩa cậu hiểu.”

Sợ Phó Tín Huy hiểu nhầm, Trương Tư Nghị bổ sung giải thích thêm: “Tớ và Cố Tiêu đang kết giao.”

Quả bom do Trương Tư Nghị ném xuống cuối cùng đã phát nổ. Ngay lập tức sau đó, một loạt âm thanh lớn phát ra từ đầu bên kia của điện thoại di động. Một số trong số chúng là do Phó Tín Huy nghèo ngôn ngữ không thể diễn tả một câu mở đầu hoàn chỉnh: “Con mẹ nó cậu...”

Trương Tư Nghị dường như đã lường trước được phản ứng của bạn tốt, vô thức đưa tay cầm điện thoại di động ra xa một chút, trong lòng vừa thấp thỏm vừa nhẹ nhõm.

Đúng vậy, kể từ khi Cố Tiêu phát ảnh họ chụp chung lên WeChat, Trương Tư Nghị không còn cảm giác lo được lo mất khi phải bộc lộ tình cảm như lúc trước. Đã quyết định cùng Cố Tiêu bên nhau cả đời, như vậy sớm muộn họ cũng có một ngày hoàn toàn bước ra ánh sáng.

Tuy nhiên, mấy ngày gần đây cậu không ngừng nghỉ cùng Đào Phỉ đến Vân Nam, sau khi trở về lại bận rộn công việc, không có thời gian tìm Phó Tín Huy ôn chuyện, nên không có cơ hội thẳng thắn. Cho tới bây giờ, Cố Diêu, Đào Phỉ đều biết quan hệ của cậu và Cố Tiêu, Trương Tư Nghị cũng muốn chia sẻ bí mật này với người anh em tốt nhất của cậu trước tiên.

Phó Tín Huy mắng trọn vẹn nửa phút mới nói một câu khác đi: “Con mẹ nó có phải cậu đang đùa tớ không!?”

Trương Tư Nghị: “Không phải...”

Phó Tín Huy vẫn không muốn tin: “Hôm nay là ngày Cá tháng Tư phải không?”

Trương Tư Nghị: “Không phải... Hôm nay là ngày mười lăm tháng năm.”

“Fuck! Nhưng không phải cậu là trai thẳng sao!?” Mặc dù Phó Tín Huy đã sớm nhìn ra Cố Tiêu có ý với Trương Tư Nghị, nhưng mà khi đó phản ứng của Trương Tư Nghị vẫn rất bình thường. Hơn nữa, cậu ta quen biết Trương Tư Nghị nhiều năm rồi, không mảy may thấy tên bạn thân này có xu hướng đồng tính luyến ái! Dù hai người họ luôn bị người khác ghép thành một đôi.

Trương Tư Nghị nheo mắt, yếu ớt nói: “Trước kia đúng thế...”

Phó Tín Huy: “What the fuck...”

Muốn qua một cuộc gọi video khiến bản thân tiếp nhận người anh em trai thẳng quen biết được năm năm biến thành gay thích đàn ông, đây là một bài kiểm tra tâm lý thật sự rất khó khăn đối với Phó Tín Huy! Ngoại trừ việc nói tục, cậu ta đã không còn ngôn từ nào khác để hình dung tâm trạng chấn động của mình.

Trương Tư Nghị lại nói: “Hiện tại tớ rất thích anh ấy, anh ấy cũng rất thích tớ, chúng tớ vô cùng nghiêm túc.”

“Cậu đừng nói nữa!” Phó Tín Huy run rẩy đưa tay lên che mắt lại, “Để, để tớ chậm rãi tiêu hóa một chút.”

Trương Tư Nghị: “...”

Quả nhiên đúng như Trương Tư Nghị suy đoán, chuyện đổi tên “Phấn Chấn” không đáng kể so với chuyện này. ╮(╯_╰)╭ Vì giúp bạn tốt nhanh chóng chấp nhận sự thật này, trước tiên Trương Tư Nghị chỉ có thể thử nói sang chuyện khác để làm dịu bầu không khí ngột ngạt.

Hai người nói về việc học, công việc và cuộc sống của nhau. Sau khi biết được Phó Tín Huy có thể suôn sẻ vào khoa quản lý tài chính của Đại học M vào tháng chín năm nay, Trương Tư Nghị cũng nhớ tới Đào Phỉ khuyên cậu trở lại nước Anh học Part 2, liền thảo luận với đối phương qua điện thoại.

Phó Tín Huy hoàn toàn ủng hộ điều này: “Tất nhiên nếu cậu muốn tiếp tục đi trên con đường kiến trúc, tớ cảm thấy cần phải quay lại học thạc sĩ, trình độ học vấn không chỉ quyết định vạch xuất phát của cậu, mà còn quyết định cả độ cao mà cậu có thể đạt được trong tương lai.”

Ngay cả Phó Tín Huy cũng nói như vậy, ý tưởng tiếp tục việc học hoàn toàn mọc rễ nảy mầm trong lòng Trương Tư Nghị.

Chủ đề quanh đi quẩn lại, hai mươi phút sau một lần nữa quay trở về mối quan hệ của Trương Tư Nghị và Cố Tiêu. Lúc này Phó Tín Huy đã tỉnh táo hơn nhiều.

Trương Tư Nghị giải thích ngắn gọn cho Phó Tín Huy quá trình cậu và Cố Tiêu yêu nhau, cũng nhấn mạnh là cậu cam tâm tình nguyện, hơn nữa họ thích nhau có qua có lại.

Phó Tín Huy thở dài: “Cậu thật sự nghĩ rõ ràng rồi chứ?”

Trương Tư Nghị thành khẩn thề: “Thật sự.”

Phó Tín Huy im lặng một lúc, nheo mắt và nói: “Cậu thành thật khai mau, trước khi cậu và Cố Tiêu yêu đương, cậu đối với tớ có phải là...”

Trương Tư Nghị: “Cút đi! Cậu cho rằng gay có thể cứng với bất kì người đàn ông nào sao?”

Phó Tín Huy: “...”

Phó Tín Huy: “Vậy thì tốt rồi.”

Phó Tín Huy vuốt ngực nói: “Tớ còn tưởng là tớ đột nhiên rời khỏi cậu, nên cậu mới đói bụng ăn quàng...”

Khóe mắt Trương Tư Nghị co giật, nếu bây giờ Phó Tín Huy thật sự ở ngay trước mặt cậu, cậu liền đạp thẳng vào người cậu ta. Trước kia sao cậu không phát hiện cậu ta tự luyến như thế? Hơn nữa, mẹ cậu ta, “đói bụng ăn quàng” là có ý gì? Cố Tiêu tốt hơn cậu nhiều mặt đó nghe chưa!

Phó Tín Huy sờ cằm, tò mò hỏi: “Cậu có thể cứng với anh ta à? Có ham muốn tình dục với đàn ông là cảm giác gì?”

Trương Tư Nghị lạnh lùng nói: “Cậu có thể ngủ rồi, tạm biệt!”

Không chút do dự ngắt điện thoại, Trương Tư Nghị ném di động sang một bên, ôm gối đầu buồn bực hét lên một tiếng giải tỏa tâm trạng phiền muộn, cẩn thận suy nghĩ chuyện học thạc sĩ.

Dù sao cậu tuyệt đối không thể quay lại nước Anh trong năm nay. Thứ nhất, nhập học thạc sĩ cũng giống với đại học, đều vào tháng chín, trước đó cậu phải có thời gian thực tập mười hai tháng, cũng có nghĩa là, cậu nhất định phải làm việc trọn vẹn đến cuối tháng tám năm nay, thời gian phi thường gấp rút, gần như không thể bắt kịp.

Thứ hai, cậu đã ước định với người trong nhà, tốt nghiệp đại học xong không tiêu một đồng tiền nào của ba mẹ, vì vậy, nếu cậu muốn học thạc sĩ, cậu sẽ phải tự kiếm tiền học phí. Dựa trên ba trăm nghìn học phí một năm cộng thêm chi phí sinh hoạt ở khu vực London trong những năm gần đây... Ặc, con đường tiết kiệm còn dài!

Còn có điều thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất - Hiện tại cậu thích Cố Tiêu đến nỗi căn bản không thể rời xa anh!

A, vậy nên qua hai năm nữa rồi tính!

Cuối tuần nghỉ ngơi thư giãn, bệnh tình của Cố Tiêu chuyển biến tốt đẹp. Để cảm ơn Trương Tư Nghị vì đã chăm sóc bản thân anh, Cố Tiêu đặc biệt cho cậu tám trăm nhân dân tệ - trích từ chi phí sinh hoạt hàng tháng mà cậu trả trước đó - để thưởng cho cậu, khiến Trương Tư Nghị mừng rỡ vẫy đuôi liên tục.

Đào Phỉ biết được Cố Tiêu khỏi ốm, từ bỏ ý nghĩ đến thăm mà ở nhà ngủ bù.

Sáng thứ hai đi làm, Cố Tiêu thông báo cho các thành viên trong tổ liên hoan vào buổi tối để chúc mừng Đào Phỉ và Trương Tư Nghị giành thắng lợi trong dự án, nhân tiện có một tin tốt sẽ được công bố.

Mọi người bàn tán xôn xao: “Tin tức tốt gì?”

“Không biết, có dự án thiết kế nào trong tổ chúng ta giành được giải thưởng phải không?”

“Hay là du lịch công ty?”

Một nhân viên cũ phổ cập khoa học cái gọi là “du lịch công ty” cho người mới tiến vào tổ trong hai năm qua: “Phòng thiết kế không biên giới tổ chức cho nhân viên đi du lịch nước ngoài hai năm một lần. Lần cuối cùng là năm 2013, đi Thái Lan, Singapore và Malaysia.”

Lỗ tai Trương Tư Nghị lập tức dựng lên, du lịch nước ngoài? Có chuyện tốt thế sao! Ngay cả cậu cũng không được Cố Tiêu cho biết trước “Tin tốt” này đâu.

Tận tới đêm khuya, mọi người ăn uống no nê xong, Cố Tiêu mới nói: “Tháng tới, công ty sẽ cung cấp phúc lợi một lần du lịch nước ngoài cho phòng thiết kế.”

Đám người hoan hô reo hò, quả nhiên, đã có người đoán ra!

“Anh và Đồng công quyết định tổ chức một chuyến tham quan học tập tại Nhật Bản trong năm nay và đã được cấp trên chấp thuận. Từ Lễ hội Thuyền rồng [1] vào ngày hai mươi tháng sau, kéo dài mười ngày, kinh phí bình quân đầu người trong vòng ba mươi nghìn tệ. Mấy ngày này mọi người tăng cường sức lực, những công việc cần hoàn thành đều phải xong trước ngày hai mươi, những dự án liên thời gian phải báo trước cho Bên A, email ở công ty cũng phải đặt chế độ trả lời tự động, dự kiến ngày hôm sau bộ phận nhân sự sẽ gửi cho các em thông tin về việc chuẩn bị visa.” Cố Tiêu cười cười, nói, “Nhân viên không thể đi được coi là tự động từ bỏ phúc lợi lần này, ba mươi nghìn nhân dân tệ cũng sẽ không được chuyển thành tiền mặt cho mọi người.”

Loại chuyện tốt này sao lại có người không đi, mọi người đều kích động hét lên!

Cố Tiêu nói tiếp: “Anh và Đồng công sẽ chịu trách nhiệm sắp xếp lộ trình, bộ phận nhân sự cũng sẽ giúp mọi người đặt phòng khách sạn trước. Anh muốn nói rõ một chút, vì tiết kiệm kinh phí, khách sạn đều là phòng đôi, tổ chúng ta kể cả anh thì vừa khéo bốn nữ tám nam, mọi người hai hai kết cặp, báo cáo sớm cho nhân sự.”

Ngay khi Trương Tư Nghị mừng thầm mình có thể ở chung phòng với Cố Tiêu, Lục Kiều đột nhiên sáng mắt nhìn chằm chằm vào Trương Tư Nghị nói: “Dì Tư, cậu với tớ ở một phòng đi!”

Có người đang ngồi ồn ào nói: “Ha ha ha, nhỏ Kiều sánh đôi dì Tư, chị em tốt một phòng, tổ A chúng ta rõ ràng là sáu nam sáu nữ mới đúng!”

Trương Tư Nghị: “...” Sáu nam sáu nữ em gái anh!

Hết chương 139

[1] Hàng năm, cứ đến Tết Đoan Ngọ là người dân Trung Quốc lại tổ chức lễ hội Thuyền Rồng trên khắp đất nước. Đây là một lễ hội truyền thống rất có ý nghĩa ở Trung Quốc. Lễ hội thuyền Rồng là ngày người dân Trung Quốc cầu bình an trong cuộc sống và mong tránh xa bệnh dịch.

Theo nhiều tài liệu, lễ hội Thuyền Rồng truyền thống trong văn hóa Trung Quốc được tổ chức với lần đầu tiên ở Phiên Ngu, nơi đã sản sinh ra một nền văn hóa thuyền rồng mang đậm đà bản sắc văn hóa dân tộc Trung Hoa, với các hoạt động như: lễ hội uống rượu, cuộc thi nấu cơm trên thuyền rồng, cuộc thi điêu khắc đầu rồng.

Lễ hội được tổ chức vào mùng 5/5 âm lịch hàng năm, trên dọc tất cả các con sông của đất nước Trung Quốc. Cứ vào dịp lễ hội là trên các con sông khắp đất nước Trung Hoa lại xuất hiện từng hàng dài những chiếc thuyền rồng có màu sắc sặc sỡ. Người dân, ngồi trên những chiếc thuyền rồng, mặc trên mình những bộ trang phục truyền thống và cùng nhau ném bánh nếp, bánh gạo và trứng luộc xuống sông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play