Phượng Vũ Hành liếc Trầm Ngư một cái, khóe môi mỉm cười.

Đây là khuôn mặt thật sự sao?

"Đại tỷ tỷ, chúng ta cũng vậy."

Hai người tách nhau ra ở ngã rẽ, Phượng Vũ Hành chỉ ngó vài cái chỗ Trầm thị ở, cũng không nhìn đến Hoàng Tuyền, rồi vội vàng đi qua chỗ lão thái thái.

Lúc nàng đến đó, lão thái thái đang ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nói chuyện cùng Diêu thị và An thị. Khi nàng đi vào, chỉ nghe thấy lão thái thái nói: "Nói đến Diệp gia ở Tiêu Châu, đúng là tự hào của Đại Thuận. Thiên Nhi, ngươi và Văn Tuyên vương phi có giao hảo, đây là chuyện rất tốt."

Diêu thị nghe ra là lão thái thái cố ý muốn nàng nói tốt Phượng Tử Hạo, nhưng nàng không muốn quản chuyện này, nên chỉ cười cho có lệ, không nói gì.

Lão thái thái có chút xấu hổ, lại vừa ngẩng đầu, thấy Phượng Vũ Hành đi đến, lập tức khuôn mặt lại tươi cười vẫy tay gọi nàng: "Cháu gái ngoan, mau tới đây."

Phượng Vũ Hành từ từ tiến lên, trong lúc đó nhận được ánh mắt yên tâm của Vong Xuyên đang đứng sau Diêu thị, lòng của nàng cuối cùng cũng buông xuống. Xem ra Diêu thị chạy vội tới chỗ lão thái thái, bên Hoàng Tuyền chắc không cần tốn sức.

"Thắt lưng đau của tổ mẫu có giảm bớt chút nào không?" Nàng mỉm cười đi lên, thấy điểm tâm trên bàn lão thái thái, "Đây là điểm tâm trong miếu sao? Đúng là khéo léo."

Lão thái thái lắc đầu cười: "Trong miếu sao có thể có điểm tâm ngon như vậy, đây là do Diêu di nương của ngươi mang từ trong nhà đến." Vừa nói vừa tự chuyển cho Phượng Vũ Hành, "Đến đây, nếm thử đi."

Diêu thị cũng nói theo: "Vốn muốn mang cho đại phu nhân một ít, nhưng nghĩ tới tình trạng của nàng... Chỉ sợ sẽ không ăn điểm tâm ta làm, nên cũng không đi."

Lão thái thái gật đầu: "Chỗ của nàng không cần ngươi lo, đói không chết là được."

Phượng Vũ Hành cầm điểm tâm trong tay, khi đưa tới bên miệng, ngầm cắn hai miếng, nhưng chưa phát hiện ra khác thường.

Nàng vừa ăn điểm tâm vừa tính toán trong lòng, không lẽ nàng quá nhạy cảm?

Lại nhìn chỗ Tôn ma ma, chỉ thấy lão phụ nhân kia đứng bên người Diêu thị, cúi đầu, trên mặt không có khác thường rõ ràng, chỉ là hai bàn tay cứng đờ nắm lấy ống tay áo.

Phượng Vũ Hành biết, đây là biểu hiện của khẩn trương.

Trong phòng bắt đầu nói chuyện phiếm, An thị thuận miệng hỏi: "Sao không thấy Tử Duệ? Tam tiểu thư rất thích Tử Duệ, cứ muốn dẫn Tử Duệ cùng đi chơi."

Thần kinh của Phượng Vũ Hành chấn động, đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng: Trúng kế.

Điệu hổ ly sơn.

Nàng vội vàng đứng dậy, thi lễ với lão thái thái, nói: "Cháu gái nhớ còn một số việc nữa, nên cáo lui trước."

Lão thái thái cũng không giữ lâu, chỉ nói với nàng ban đêm có gió núi lạnh, dùng nhiều chăn một chút.

Vong Xuyên đi theo Phượng Vũ Hành, thấy nàng đi rất nhanh về phía trước, không khỏi hỏi: "Tiểu thư, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Phượng Vũ Hành vừa đi vừa nói: "Trước mắt vẫn chưa biết, ta chỉ có một dự cảm không tốt, chúng ta mau trở về nhìn Tử Duệ."

Vong Xuyên cũng khẩn trương theo, khi các nàng đi ra, Tử Duệ một mình ngủ trong phòng, Hoàng Tuyền đi đến chỗ Trầm thị. Cho dù cố hết sức trở về nhanh, nhưng vẫn có một khoảng thời gian ngắn.

Hai người vội vã trở lại chỗ ở, mới vào sân, chỉ thấy Hoàng Tuyền lo lắng đi đi lại lại ở cửa, thấy các nàng đã trở về, nhanh chóng chạy lên, lôi Phượng Vũ Hành chạy vào trong phòng.

Tâm Phượng Vũ Hành "bùm bùm" nhảy dựng lên, quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, đã xảy ra chuyện.

Ba người vào nhà, Hoàng Tuyền xoay tay đóng cửa lại, sau đó lại kéo người đến bên giường, nói: "Nô tỳ đến chỗ Trầm thị ở ngăn đón phu nhân, chờ một lát, phát hiện phu nhân không đi bên đó, nên vòng về. Nhưng đi về một lúc thì phát hiện, không thấy nhị thiếu gia nữa." Vừa nói vừa cầm một tờ giấy trên gối đưa cho Phượng Vũ Hành, "Nhưng lại có thêm thứ này."

Phượng Vũ Hành nhận lấy tờ giấy, vừa mở ra đã thấy trên đó viết: Muốn cứu đứa trẻ, đến canh bốn ra sau núi.

Chữ viết mạnh mẽ đanh thép, chắc chắn là từ tay của nam nhân.

Phượng Vũ Hành hít sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Rất rõ ràng, hiện tại Tử Duệ bị người ta bắt cóc, hơn nữa nàng có thể xác định được, người muốn bắt cóc Tử Duệ, đối phương tuyệt đối không phải vì cầu tài.

"Tiểu thư, có muốn nô tỳ ra ngoài tìm hay không?" Hoàng Tuyền có chút sốt ruột, "Có lẽ bây giờ vẫn chưa đi xa, nếu không để Ban Tẩu đi tìm đi?"

Phượng Vũ Hành lắc đầu, "Không cần. Trước tiên chuyện này không cần lộ ra, mục đích của đối phương là muốn dẫn ta đến sau núi, tạm thời Tử Duệ chắc là an toàn. Như vậy..." Nàng dặn dò hai nha đầu nói: "Ban đêm ta mang Hoàng Tuyền đến sau núi, Vong Xuyên ở lại trông nhà."

Vong Xuyên gật đầu, nàng biết trên người mình có thương tích, đi ra ngoài sợ thành phiền toái, nên cũng không thắc mắc. Huống chi trong tối còn có Ban Tẩu, nàng vẫn rất yên tâm.

Ba người lại thương lượng một lát, chợt nghe từ trong viện truyền đến tiếng nói chuyện.

Phượng Vũ Hành đứng dậy nhìn, thấy là Diêu thị và Tôn ma ma đã trở lại, thì nhanh chóng đến trước mặt Diêu thị nói cùng nàng: "Tử Duệ chơi mệt nên đã đi ngủ trước, mẫu thân không cần lo lắng, bữa tối ta sẽ để hạ nhân mang vào trong phòng ăn, đêm nay Tử Duệ ở lại chỗ ta."

Diêu thị nghĩ, th cảm thấy nhất định là Tử Duệ lại quấn lấy Phượng Vũ Hành, bất đắc dĩ cười nói, "Ngươi cứ chiều hắn. nhiều đứa trẻ vẫn còn dính người như vậy." Nhưng cũng không nói thêm gì, dẫn Tôn ma ma trở về phòng.

Phượng Vũ Hành nhớ đến bệnh của Tưởng Dung, xoay người đưa tay vào trong tay áo, từ không gian lấy ra một gói thuốc hạ sốt, để Hoàng Tuyền đưa qua cho Tưởng Dung.

Chờ đến tối là một quá trình dài, rốt cuộc đã đến đêm, hai người Phượng Vũ Hành và Hoàng Tuyền đi đến sau núi.

Còn có thể loáng thoáng nghe thấy những cao tăng chưa ngủ đang gõ mõ trong chùa, vốn là thánh địa yên tĩnh tốt lành, đúng là làm con người ta thấy vọng đau khổ.

Phượng Vũ Hành chưa bao giờ sợ người phiền phức, cũng đã sớm chuẩn bị tốt khi đối phương xuống tay với người bên nàng, nàng cũng sẽ không tự trách mình không quản lý tốt Tử Duệ, chỉ từ những giáo huấn, sai lầm tổng kết thành kinh nghiệm, lần sau có nguy hiểm còn có thể có nhiều phương án đối phó hơn.

Ánh trăng bạc rực rỡ, chi chít những vì sao trên trời, bầu trời đêm vốn đang đẹp lại bị hai người di chuyển sau đỉnh núi chớp mắt như trăng lặn sao rơi.

Bốn phương tám hướng xuất hiện một đám hắc y nhân che mặt bao vây lấy Phượng Vũ Hành và Hoàng Tuyền, đao kiếm trong tay phát ra một ánh sáng lạnh lẽo, làm người không thể nhìn thẳng.

Phượng Vũ Hành không biết những người này có phải cùng là những người bên bờ sông hay không, chỉ cảm thán mình gần đây thường xuyên đối diện với đao quang kiếm ảnh, đúng là họa vô đơn chí (1).

(1) Họa vô dơn chí: Họa đến dồn dập.

Hoàng Tuyền và nàng vẫn lưng tựa lưng phân thành hai bên như trước, một người cầm đầu ép hai bên Tử Duệ, đứng đối diện với Phượng Vũ Hành.

Nàng thấy hai mắt đứa trẻ kia vẫn nhắm mê man, nên biết nhất định là bị người cho dùng thuốc mê, mi tâm không khỏi nhíu lại.

"Phượng nhị tiểu thư." Rốt cuộc lúc này đối phương như bọn cướp thực thụ, một thanh đao đặt trên cổ Phượng Tử Duệ, bắt đầu đàm phán với Phượng Vũ Hành, "Dùng mạng của ngươi đổi mạng cho đứa trẻ này, Phượng nhị tiểu thư cảm thấy có lời không?"

"Quả nhiên là nhằm vào ta." Nàng nhếch môi khinh thường, "Nếu biết ta là nhị tiểu thư của tướng phủ, sao các hạ còn dám lớn mật làm chuyện này, không sợ Phượng gia trả thù sao?"

"Ha ha ha ha!" Người nọ như nghe phải một câu chuyện cười, cười lớn, "Hừ! Phượng gia muốn trả thù cũng phải có bản lĩnh. Huống chi, Phượng nhị tiểu thư còn sống thì có gì tốt đẹp, nếu ngươi đã chết, ngươi cảm thấy phụ thân của ngươi là bi phẫn báo thù cho ngươi, hay là ngầm cao hứng?"

Lời này nói ra không phải giả, Phượng Vũ Hành không thể phản bác, nhưng nàng vẫn cười như cũ, câu nệ nhắc nhở đối phương: "Phượng gia có thể cười trộm, nhưng các hạ cũng đừng quên, sau lưng ta còn có một Ngự vương phủ!"

Lời kia vừa thốt, Phượng Vũ Hành không chờ lâu, quát một tiếng vào không trung: "Ban Tẩu! Cứu người!"

Chỉ thấy trong không trung, không biết từ chỗ nào hiện ra một bóng dáng quỷ mị, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt kẻ cầm đầu bắt cóc. Kẻ bắt cóc trước đó còn kiêu ngạo đàm phán điều kiện chớp mắt đã bị mất đầu, mà Phượng Tử Duệ đã rơi vào trong tay quỷ ảnh kia, lại nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã biến mất.

Đám người bịt mặt còn chưa phản ứng lại, sửng sốt một chút, lúc này mới có người hô lớn: "Giết!"

Lập tức, gần hai mươi hắc y nhân ra sức tiến lên về phía Phượng Vũ Hành và Hoàng Tuyền.

Lúc này và lần trước khác nhau, lần trước là đánh lén, các nàng không có phòng bị, hơn nữa bên người không có Ban Tẩy, nhân số nhiều hơn hiện tại. Hơn nữa đối phương còn mang theo độc tiễn, khó lòng phòng bị.

Nhưng bây giờ không giống vậy, Phượng Vũ Hành đã chuẩn bị hết, chẳng những cho mình và Hoàng Tuyền ăn một loại thuốc có thể giải trăm độc do chính nàng chế tạo ra, thậm chí nàng còn cầm súng gây tê trong tay.

Huống chi, hiện tại cạnh nàng có Ban Tẩu. Ám vệ như cái bóng của nàng, vô hình không tiếng động, lại vĩnh viễn ở một nơi bí mật nào đó bảo hộ nàng.

Ba người và hai mươi người, đánh cũng không cần cố hết sức. Phượng Vũ Hành beiets Tử Duệ đã được Ban Tẩu đem đến nơi an toàn, cảm thấy không còn bận tâm gì, sau khi dùng súng gây tê bắn vào một người, dứt khoát đoạt đao của người nọ.

Đáng tiếc, nàng căn bản không biết đao pháp, đến cả Ban Tẩu cũng nhíu mày. Hoàng Tuyền kéo nàng về phía sau: "Tiểu thư, ngươi ném đao đi."

Nàng cũng hiểu mình dùng đao quá khó khăn, vì thế vứt đao đi, nàng vẫn có thói quen dùng súng gây tê.

Vài người bị hạ xuống, hắc y nhân bị đánh không còn lại bao nhiêu người. Đối phương thấy mình không địch lại, sờ tay vào ngực không biết sẽ lấy cái gì.

Ban Tẩu và Hoàng Tuyền hiển nhiên có kinh nghiệm ở phương diện này, Hoàng Tuyền vừa thấy động tác của đối phương lập tức nói: "Không thể để bọn họ phóng ám khí!"

Mà Ban Tẩu, lúc Hoàng Tuyền nói đồng thời lại quỷ mị nhẹ nhàng đi qua, giải quyết hơn phân nửa, mà ngoài ra còn ba người, còn lại là bị Phượng Vũ Hành dùng súng gây tê bắn trúng.

Không lâu sau, đám người bịt mặt này đã được giải quyết. Phượng Vũ Hành vốn muốn kiểm tra trên người bọn họ một chút xem có phát hiện gì mới không, kết quả lại phát hiện hai người Ban Tẩu và Hoàng Tuyền đứng tại chỗ chằm chằm nhìn nàng.

"A..." Nàng cúi đầu nhìn mình, "Có gì không đúng sau?"

Hoàng Tuyền lau mồ hôi một lúc, "Tiểu thư ngươi sử dụng ám khí gì mà lợi hại như vậy?"

Ban Tẩu không nói lời nào, cũng nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hành, chờ nàng trả lời.

Phượng Vũ Hành không nói một hồi, thấy hai người không muốn bỏ qua, đành phải đáp: "Chỉ là một loại châm tẩm ma phí tán." Sau đó chỉ vào người nói với Ban Tẩu: "Bị ta bắn trúng nhưng vẫn chưa chết đâu, chỉ là mê man thôi, ngươi muốn giết không?"

Ban Tẩu không nói hai lời, thi triển thân pháp dạo một vòng, cũng không biết hắn ra tay thế nào, tóm lại đến khi hắn dừng chân rồi nói với các nàng: "Hiện tại không có ai sống."

Phượng Vũ Hành bất đắc dĩ: "Hẳn là phải để lại một người để nghiêm hình bức cung."

Ban Tẩu lắc đầu, "Người của Diêm Vương điện, trên người của bọn họ có dấu hiệu." Nói xong, cũng không biết hắn đi từ đâu bế Phượng Tử Duệ về.

Phượng Vũ Hành nhận lấy đứa trẻ, chợt nghe từ hướng các nàng đến có tiếng người truyền đến, còn có thể nhìn thấy ánh lửa thấp thoáng.

Hoàng Tuyền sửng sốt, "Sợ là có người đến đây."

Đang nói, thì nghe được ở bên kia có người gọi: "Nhị tiểu thư! Ngươi ở đâu? Nhị tiểu thư!"

Còn có âm thanh kêu lên làm người ta tức giận: "Kẻ bắt cóc nhị tiểu thư, đừng làm tổn thương tiểu thư nhà ta, ngươi muốn bao nhiêu bạc chúng ta cũng ra hết, chỉ cần nhị tiểu thư còn sống!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play