Thấy Phượng Vũ Hành nhận bạc, tâm An thị cuối cùng cũng buông lỏng. Nàng không phải cố ý lấy lòng, bạc này đúng là hôm qua mới gom, không nghĩ hôm nay phát sinh chuyện Ngự vương phủ đến đặt sính lễ, đến đây thì nàng có vẻ như nịnh bợ.

"Di nương yên tâm, A Hành sẽ đối xử tốt với Tam muội muội." Phượng Vũ Hành không có ý định nhận lời điều gì từ An thị, nàng biết đối với An thị, Tưởng Dung mới là người nàng mong chờ.

Tiễn bước An thị và Tưởng Dung, Diêu thị lôi kéo Phượng Vũ Hành hỏi nàng: "Ngươi còn nhớ rõ chuyện năm đó thuốc bổ kia bị đổi?"

Phượng Vũ Hành gật đầu, "Thật ra thì không thể nhớ rõ, nhưng cùng nói mấy câu với An di nương, trí nhớ có chút rõ ràng hơn."

Diêu thị nói với nàng: "Ngươi phải hiểu An di nương là người thông minh, thẳng thắn, khi mẫu thân còn làm mẹ cả, nàng không có ý nịnh bợ, sau Diêu gia lại gặp chuyện, nàng không hề bỏ đá xuống giếng, ngược lại trước khi chúng ta đi vụng trộm đút ít vụn bạc vào áo Tử Duệ."

"Người tốt đều được đền đáp." Nàng đưa chén trà cho Diêu thị, "Mẫu thân uống trà đi, không cần nghĩ nhiều. Chờ thêm hai ngày nữa chúng ta đến viện cách vách, còn có nhiều chuyện cần mẫu thân tự mình để ý."

Diêu thị vốn là đương gia chủ mẫu, tuy tính cách yếu đuối, nhưng quản lí một tiểu viện vẫn dư dả. Lúc này đáp ứng: "A Hành yên tâm, chuyện vặt phức tạp trong nhà không cần ngươi để ý. Chỉ là Tử Duệ, đã đến lúc học vỡ lòng."

Nàng nhắc tới cái này thì Phượng Vũ Hành mới nhớ tới, đối với việc học, Tử Duệ đã hơn sáu tuổi, cũng đến tuổi đến trường.

"Chuyện này A Hành đúng là sơ xuất, may mà mẫu thân nhớ kỹ. Nhưng mà trước mắt thái độ Phượng gia còn đang cân nhắc, chúng ta tạm thời theo dõi mấy ngày, rồi tìm cơ hội nhắc đến trong phủ."

Hai người mẫu tử đang nói chuyện, bên ngoài Tôn ma ma mang theo Triệu ma ma vào viện, phía sau Triệu ma ma còn có một lão bà tử và một đám tiểu nha đầu. Trong Liễu viên vốn đã có mấy rương sính lễ lại thêm những người này chen chúc vào, thật không thể chật hơn được nữa.

Tôn ma ma dẫn Triệu ma ma đi qua các loại rương, vất vả mới đi đến chính sảnh, khuôn mặt Triệu ma ma tươi cười, tiến vào phòng liền nói: "Nhị tiểu thư thật sự là hảo phúc khí, hảo phúc khí nha!"

Trong lòng Phượng Vũ Hành cười lạnh, trước đó là ai đi theo lão chủ từ nhà các nàng dùng con mắt xem thường nàng?

"Triệu ma ma sao lại nói vậy, ta chỉ là thứ nữ, không nên nói cái gì mà hảo phúc khí. Trong phủ này phúc khí đều ở trên người Đại tỷ tỷ và Đại ca, ma ma là người già, nói chuyện nên chú ý."

Lời này của nàng làm Triệu ma ma nghẹn họng, lão thái thái có thể không biết, rõ ràng là ý trong lời nói, Nhị tiểu thư này sao còn cố ý không hiểu.

Nhưng nàng chỉ dám oán thầm trong lòng, cũng không dám biểu hiện nửa điểm bất mãn trước mặt Phượng Vũ Hành, ngược lại càng cười sâu hơn. Nếu lời nói trước đó không có cách nào tiếp, vậy trực tiếp bỏ qua, thay đổi chủ đều: "Lão nô đã mời một nha tử nổi danh ở kinh thành, dẫn theo ít nha đầu đến đây cho Nhị tiểu thư chọn. Ngoài ra, lão thái thái phân phó để lão nô đến cửa hàng may tốt nhất kinh thành may thêm nhiều y phục cho Nhị tiểu thư, Nhị thiếu gia và Diêu di nương, cũng đã mang đến đây, Nhị tiểu thư xem một chút!"

Nàng nói xong, vẫy tay một cái, phía sau có nha đầu đang cầm một kiện y phục đi đến.

Lúc này y phục các nàng đứa đến dĩ nhiên là loại tốt, có chất vải tốt, kiểu dáng tốt, không có động tác ngầm trước đó. Phượng Vũ Hành chỉ đơn giản liếc mắt một cái, rồi để Hoàng Tuyền và Vong Xuyên tiếp nhận y phục này đem vào trong phòng.

Theo sau, một nha tử cũng đi vào tiền thính, theo sau nàng, là hơn hai mươi tiểu nha đầu.

Rất nhanh, ngoại thính nho nhỏ cũng bị chật ních, Phượng Vũ Hành tùy ý quét một vòng, thấy đều là đứa nhỏ mười ba, mười bốn tuổi, trong lòng nổi lên phiền chán, nhưng cũng không có cách nào. Ở niên đại này, đứa nhỏ của gia đình nghèo trừ khi đi làm nô tỳ cho người ta, thì không còn con đường tốt nào khác. Hơn nữa, nữ hài tử đến tuổi mười lăm liền xuất giá, lúc mười tuổi đã có điệu bộ, nàng tuy là người quản lí, nhưng cũng không có năng lực kia.

Kiên trì nhìn hết những tiểu nha đầu, cuối cùng Phượng Vũ Hành chọn ra năm người có thân thể khỏe khắn làm người dọn nhà, mặt khác lại chọn ra ba người làm người thân cận, trong đó một người đi theo Tôn ma ma cùng hầu hạ Diêu thị, một người đi theo Hoàng Tuyền chiếu cố Tử Duệ, còn một người cùng Vong Xuyên ở lại bên người nàng.

Triệu ma ma thấy Phượng Vũ hành không chọn thêm nữa, liền chủ động hỏi: "Chỉ từng này người là đủ rồi sao? Về sau chuyển sang viện bên kia, còn nhiều chỗ cũng phải cần người."

Nàng khoát tay, "Thế này là đủ rồi, ta không thích nhiều người."

Triệu ma ma gật đầu, "Tất cả đều theo ý của Nhị tiểu thư." Sau đó cho nha tử cái ánh mắt, bà tử kia nhanh chóng đưa lên một xấp giấy cho Phượng Vũ Hành, "Nhị tiểu thư, đây là khế ước bán thân của tám nha đầu ngài chọn, đều đã được quan phủ đối chiếu, thỉnh Nhị tiểu thư yên tâm."

Phượng Vũ Hành với việc này thật sự hài lòng.

Thấy nàng không có gì phân phó nữa, Triệu ma ma khom lưng mang theo mọi người rời đi, để lại tám nha đầu mới đã được chọn ở lại trong sảnh an bài.

Ở phương diện này Phượng Vũ Hành không có kinh nghiệm, đem ánh mắt nhìn Diều thị.

Diêu thị nhận nhiệm vụ quen thuộc này, mở miệng hỏi: "Các ngươi có tên gốc không?"

Một trong số nha đầu có lá gan lớn hơn một chút đáp: "Có, nhưng đều là tiện danh, nói ra chỉ sợ bẩn lỗ tai chủ tử, còn thỉnh chủ tử ban tên."

Diễu thị suy nghĩ, nói với năm nha hoàn thô sử: "Nếu ban tên cho các ngươi, vậy lấy một chữ đằng sau trong tên cũ của các ngươi đi."

Năm nha đầu cùng nói lời cảm tạ.

Mặt khác ba nha đầu thân cận, Diêu thị muốn tự cho Phượng Vũ Hành quyết định, đồng thời nàng nói với Phượng Vũ Hành: "Đây là quy củ, phàm là nha đầu thân cận đều là nhất đẳng, lẽ ra còn có hai bậc nữa, là hầu hạ chút nước trà linh tinh, nhưng A Hành không thích nhiều người, để lại từng này cũng đủ rồi."

Phượng Vũ Hành gật đầu, đối với chuyện này nàng thật sự không biết nhiều lắm, may mà bên cạnh còn có Diêu thị.

Nhìn ba nha đầu mới tuyển này, nàng cũng không có hứng tú đặt tên cho người ta, liền hỏi các nàng: "Các ngươi vốn gọi là gì?"

Mấy nha đầu theo thứ tự đáp: "Nô tỳ vốn tên là Thiên Lan, nô tỳ là Linh Nhi, nô tỳ là Hàm Ngọc."

"Cũng không tệ lắm." Nàng hài lòng với mấy cái tên này, "Không cần sửa lại, cứ gọi vậy đi."

Ai biết ba nha đầu này vừa nghe, bùm một tiếng liền quỳ xuống: "Cầu tiểu thư khai ân lưu lại nô tỳ! Cầu tiểu thư khai ân lưu lại nô tỳ!"

Phượng Vũ Hành không hiểu, "Khi nào ta nói đuổi các ngươi?"

Diêu thị giải thích cho nàng: "Nô tài nhận chủ, ban tên đối với các nàng là quan trọng nhất, đặc biệt là nhất đẳng thân cận, ban tên có ý nghĩa quá khứ đối với các nàng đều đã kết thúc, từ nay về sau chỉ là nô tài của chủ tử mới."

Phượng Vũ Hành lúc này mới hiểu, hóa ra để người ta sửa tên là tôn trọng người ta, nàng hoàn toàn còn nghĩ ngược lại, tên là cha mẹ đặt, không thể tùy tiện sửa.

Nghĩ sơ một chút, thấy có chủ ý: "Vậy thế này đi, ngươi cùng chọn một chữ trong tên các ngươi, ta ban chữ "Thanh" đằng trước, được không?"

Mấy nha đầu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, theo thứ tự nói: "Nô tỳ Thanh Lan tạ chủ tử ban tên, nô tỳ Thanh Linh tạ chủ tử ban tên, nô tỳ Thanh Ngọc tạ chủ tử ban tên."

"Tốt." Phượng Vũ Hành nhìn một lượt nha đầu mới tới trong phòng, lại cầm khế ước bán thân trong tay, mà Phượng phủ thân yêu cuối cùng cũng cho nàng cảm giác có chút lòng thành. "Về sau các ngươi là hạ nhân của chúng ta bên này, qua hai ngày nữa chúng ta sẽ đến tiểu viện cách vách. Tòa trạch tử mặc dù không lớn, nhưng trước mắt nhân công vẫn thiếu một chút. Ta trời sinh thích yên tĩnh, các ngươi sẽ vất vả một chút, về phần tiền tiêu hàng tháng, ngoài việc công trung trả cho các ngươi, mỗi tháng ta sẽ đưa thêm cho các ngươi một phần."

Tám nha đầu vừa nghe lời này đều vui bẻ, nhất tề ứng tạ.

Phượng Vũ Hành khoát tay chặn lại, ánh mắt nhìn ba người Lý ma ma và Mãn Hỉ, Bảo Đường: "Về phần ba người các ngươi, nói như vậy chủ tử các ngươi rất nhanh sẽ có an bài mới, Liễu viên ta là tiểu miếu, thật sự không sắp xếp được." Nói hết, không dấu vết cho Mãn hỉ một ánh mắt an tâm chớ nóng vội, Mãn Hỉ mới thầm thở ra.

Vì có hạ nhân mới tới, Liễu viên nho nhỏ căn bản không chưa đủ. Mấy rương sính lễ để đầy trong viện, Hoàng Tuyền và Vong Xuyên chủ động thay nhau canh giữ, những người khác được Tôn ma ma an bài đến sương phòng và nhĩ phòng.

Về phần ba người Lý ma ma, cũng không biết nên làm thế nào, tình nguyện ở cùng một chỗ với những hạ nhân này, cũng không nói muốn về Kim Ngọc viện.

Các nàng không đề cập đến, Phượng Vũ Hành cũng không đuổi đi, vẫn gọi Mãn Hỉ hầu hạ nàng tắm rửa.

Chuyện này ở trong mắt Lý ma ma, là Phượng Vũ hành nàng cố ý khó xử Mãn Hỉ, Bảo Đường còn thay Mãn Hỉ ủy khuất, chỉ có trong lòng Mãn Hỉ biết, Nhị tiểu thư nhất định muốn nói riêng với nàng.

Được Phượng Vũ Hành giao phó, Vong Xuyên mang Thanh Ngọc được an bài trong phòng Phượng Vũ Hành cùng kiểm kê vật phẩm trong sân, Mãn Hỉ vẫn bê từng thùng gỗ vào phòng đổ nước, chuẩn bị tắm rửa.

Phượng Vũ Hành đã sớm lấy thuốc trị giáp triển đặc hiệu từ trong không gian, bóc vỏ bên ngoài, lại tìm thêm bình sứ đem chất lỏng đổ vào, thoạt nhìn giống đồ cổ đại.

Tắm rửa thay y phục xong, nàng gọi Mãn Hỉ đến trước bàn, trước dùng nước trị giáp tiển đổ lên trên, rồi buông hai tay ra, tự mình lấy bàn chải nhỏ, cẩn thận xoa trên đó.

Mãn Hỉ dĩ nhiên không biết thứ vừa đổ trên móng tay là cái gì, chỉ cảm thấy rất thoải mái, mang theo cảm giác mát nhè nhẹ, nguyên bản từng trận ngứa móng tay một lát sau liền dừng lại.

Nàng vạn phần ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hành mang theo tia cảm kích, Phượng Vũ Hành lại không giải thích thuốc này nhiều, chỉ hỏi nàng: "Lý ma ma có nói khi nào mang các ngươi về Kim Ngọc viện hay không?"

"Có." Mãn Hỉ nói với Phượng Vũ Hành, "Nàng nói đêm nay ở lại trước, theo dõi xem bên này có động tác gì không, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sáng mai liền đi về."

Phượng Vũ Hành cười lạnh, "Là muốn nhìn ta an bài sính lễ này như thế nào đi?"

Mãn Hỉ gật đầu, "Chắc chắn là vậy. Đại phu nhân cực kỳ để ý tiền tài, bên này Nhị tiểu thư bỗng có nhiều thứ tốt, nhất định nàng muốn lấy làm của mình."

"Vậy cứ để nàng tự giày vò cho tốt." Phượng Vũ Hành không nói thêm nữa, thấy thuốc đã ngấm vào tay Mãn Hỉ, lại xoa một lần nữa, thế này mới nói: "Vậy sáng mai ngươi trở về theo, hết thảy cứ giống như trước, để ý Trầm thị, nếu ta có việc sẽ tìm ngươi."

Mãn Hỉ rất thông minh, lập tức hiểu ý tứ Phượng Vũ Hành, "Nhị tiểu thư yên tâm, nô tỳ ở bên kia nhất định vì tiểu thư mà làm tốt."

"Ừ." Nàng rất hài lòng, "Cứ cách năm ngày ta lại đưa thuốc cho ngươi một lần, ngươi để ta ở trong ngày nghỉ ngơi một lát, sau nửa canh giờ nữa, ta cho ngươi sơn móng tay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play