Editor: Bell Huỳnh
Phượng Cẩn Nguyên không dám trễ nãi, vén áo bào quỳ xuống đất: "Thần Phượng Cẩn Nguyên, tiếp chỉ!”
Phía sau một đám nữ quyến cũng cùng quỳ xuống, Diêu thị cũng vòng tới trước người Phượng Vũ Hoành quỳ xuống. Ai nấy thấp thỏm trong lòng, ai nấy đều đang đoán nội dung thánh chỉ này rốt cuộc gì.
Nhưng trong thực tế, nội dung thánh chỉ rất đơn giản, chỉ một câu ngắn gọn đã tuyên bố tình hình Phượng phủ phải thay đổi lần nữa: “Nhi nữ Diêu Hiển, Diêu Thiên Nhu, trẫm ban cho ngươi quyền hòa ly với Phượng Cẩn Nguyên.”
Phượng Cẩn Nguyên nghe chợt ngẩng đầu lên, liền hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Diêu thị cũng cả kinh, lúc trước còn đang suy nghĩ chuyện làm chủ mẫu, sau này phải ở chung với Phượng Cẩn Nguyên thì nên làm gì, nếu Phượng Cẩn Nguyên muốn ngủ ở Đồng Sinh Hiên nàng cũng không đuổi được. Nhưng chỉ chớp mắt, Phượng Vũ Hoành cho nàng quyền lợi to như vậy.
"Phụ thân quá lời." Phượng Vũ Hoành chuyển thánh chỉ trong tay, đối diện tầm mắt Phượng Cẩn Nguyên, "Là phụ hoàng nói, cũng không phải ý của A Hoành."
"Chuyện này..." Phượng Cẩn Nguyên hoàn toàn không ngờ Hoàng đế Đại Thuận này bốc đồng đến độ có thể ban một đạo thánh chỉ như thế này! Ban cho nữ tử cùng trượng phu của nàng có thể hòa ly, đừng nói là Đại Thuận, chỉ sợ trong lịch sử từ trước tới giờ cũng chưa từng có.
Phượng Cẩn Nguyên không còn gì để nói.
Người nhà họ Phượng cũng không nói được gì.
Lão thái thái nằm ở trên giường há hốc mồm không phát ra được một tiếng, Nhị tôn nữ này không trở lại thì thôi, sau khi trở lại mang đến Phượng gia một tia sấm sét giữa trời quang như thế này. Quyền hòa ly trong tay nữ tử, không phải nói cũng biết đối với nam nhân là nổi sỉ nhục cỡ nào!
Đương nhiên, có người mừng thì có người sầu, có người sầu tự nhiên cũng có người mừng. Tỷ như Trầm Ngư cùng Phấn Đại còn có Hàn thị sau khi nghe đạo thánh chỉ này thì rất hài lòng. Hàn thị lại cười Phượng Vũ Hoành thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cư nhiên lại thỉnh một đạo thánh chỉ như thế cho mẫu thân nàng, thật không biết là đang giúp Diêu thị hay đang hại Diêu thị.
Nàng không biết, đối với Diêu thị và Phượng Vũ Hoành danh phận chủ mẫu Phượng gia căn bản không đáng một xu, Phượng Vũ Hoành tuyệt không cho phép vận mệnh của mình và Diêu thị bị Phượng phủ này chi phối. Mệnh ta là do ta quyết định, không phải do trời, ngay cả trời cũng không làm gì được thì Phượng phủ dựa vào cái gì?
“Mẫu thân.” Phượng Vũ Hoành nhìn Diêu thị: "Thánh chỉ này người cất kỹ, tương lai... "
"Chắc chắn rồi!" Diêu thị đưa tay nhận lấy thánh chỉ, còn không chờ Phượng Vũ Hoành nói xong, đã ra quyết định: "Ta, hôm nay cùng Phượng Cẩn Nguyên ly hôn! Ta dùng thân phận chủ mẫu ly hôn, con cái của ta vẫn là đích tử đích nữ của Phượng gia. Đương nhiên, nếu Phượng tướng quân có sắp xếp khác, ta cũng không thể nói gì, ta tin các nhi tử của ta có thể sống mà không dựa vào vinh quang của Phượng gia, bọn họ một là huyện chủ được Hoàng thượng tự tay tấn phong còn có đất phong, một là đệ tử nhập thất của đế sư Diệp Vinh, còn sợ không có tiền đồ sao!”
Diêu thị đây rõ ràng là uy hiếp, nói thẳng thân phận của nhi tử mình, Phượng Cẩn Nguyên ngươi suy nghĩ kĩ một chút, nhi tử như vậy ngươi dám động vào không?
Phượng Cẩn Nguyên tức đến gần như thổ huyết! Trong lòng hắn rõ ràng, mặc dù cùng Diêu thị ly hôn, nhưng một đôi nhi tử này vẫn nhất định là đích tử và đích nữ của Phượng gia, cả đời này trừ khi Hoàng thượng mở miệng, nếu không hắn cũng không dám động để tỷ đệ kia chút nào.
"Thiên Nhu!" Lão thái thái lôi kéo khàn cổ họng gọi nàng: "Phải suy nghĩ thật kĩ!"
Ngay cả An thị cũng giật nhẹ tay áo Diêu thị: “Tỷ tỷ, thật vất vả mới hết khổ, tội gì tỷ lại làm vậy?”
Tưởng Dung hơi lắc đầu, lôi An thị nói nhỏ một phen: "Mẫu thân làm không sai."
An thị không hiểu, oán giận nhìn Tưởng Dung: "Con nít con nôi biết cái gì?" Tiếp tục khuyên Diêu thị: "Khổ nhiều năm như vậy cũng chịu được, bây giờ vị trí chủ mẫu đã về lại tay tỷ, vì sao tỷ còn nhường?”
Diêu thị nhàn nhạt cười, đứng lên, hướng mọi người trong Phượng gia, trực tiếp giơ thánh chỉ trong tay lên, cao giọng nói —— "Ta, nhi nữ Diêu Hiển Diêu Thiên Nhu, hôm nay tuyên bố cùng Phượng Cẩn Nguyên ly hôn, từ nay về sau nam cưới vợ nữ lấy chồng hai bên không liên quan đến nhau!"
Thánh chỉ trong tay, Phượng Cẩn Nguyên vạn lần không muốn nhưng hắn có thể nói được gì? Chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Diêu thị, cắn răng nói: "Chỉ mong ngươi không hối hận!"
"Tuyệt đối không hối hận."
Một câu nói, nàng cùng Phượng Cẩn Nguyên đoạn tuyệt toàn bộ tình nghĩa.
Phượng Vũ Hoành nhẹ nhàng cười nhìn Diêu thị, lập tức sửa lại: "Mẫu thân, từ nay về sau, A Hoành cùng Tử Duệ bảo hộ người."
Tưởng Dung cũng đứng lên đi tới trước mặt Diêu thị, hành lễ: "Diêu di nương, chúc mừng."
"Hỗn trướng!" Một tiếng chúc mừng của Tưởng Dung, làm Phượng Cẩn Nguyên nổi trận lôi đình. Huyện chủ hắn không đánh được, nhưng nữ nhi này hắn có thể đánh. Vì thế đứng lên, liền muốn giơ tay lên đánh Tưởng Dung.
"Phụ thân." Ngay trước khi bàn tay hắn hạ xuống, Phượng Vũ Hoành lại mở miệng: “Tốt nhất ngài không nên đắc tội với tất cả nhi nữ của mình, nên suy nghĩ trước khi động thủ.”
Tay Phượng Cẩn Nguyên miễn cưỡng ngừng lại, Phượng Vũ Hoành nói không sai, đánh Tưởng Dung, hắn lại làm mất tâm của một đứa con gái. Tam nữ nhi này vốn là một lòng với các nàng Phượng Vũ Hoành, nếu hắn động thủ, sẽ làm tình hình xấu hơn. Còn lại hai nữ nhi, Trầm Ngư đã thành người tàn phế, mà Phấn Đại, căn bản không thể lên được bàn tiệc.
Hắn bực bội, run cầm cập, hất tay lên liền lúng túng thả xuống, nhìn Tưởng Dung lại nhìn Diêu thị, rốt cục, ánh mắt rơi trên người Phượng Vũ Hoành.
Phượng Cẩn Nguyên bắt đầu hối hận, hối hận trước kia đuổi Diêu thị, hối hận trước kia đưa ba người các nàng đến Tây Bắc, chẳng qua ban đầu không ai nghĩ đến thái độ Hoàng thượng đối với Diêu gia sẽ hòa hoãn? Ai nghĩ được hôm nay Phượng Vũ Hoành sẽ có tiền đồ như bây giờ? Còn có ai nghĩ được, Cửu hoàng tử, người luôn nổi hứng làm bậy, cư nhiên đối với Nhị nữ tử của hắn lại quan tâm như thế?
Đáy lòng Phượng Cẩn Nguyên vô cùng tuyệt vọng, nhìn Phượng Vũ Hoành kinh ngạc mà hỏi: "Nếu như lúc trước vi phu không đưa các ngươi đến
Tây Bắc thì hôm nay sẽ không có kết quả như thế này phải không?”
Phượng Vũ Hoành bỗng nhiên nở một nụ cười xán lạn, y hệt phượng hoàng dục hỏa trọng sinh, triển khai lấy hai cánh chói mắt boong boong nói cho Phượng Cẩn Nguyên một sự thật: "Nếu không có ba năm ở Tây Bắc trước kia, cũng sẽ không có ta hôm nay. Phụ thân, nữ nhi của ngươi, đã không giống trước kia."
Phượng Cẩn Nguyên được Trầm Ngư đỡ ra khỏi Thư Nhã viên, Trầm Ngư càng không ngừng nói với hắn: "Phụ thân không nên thương tâm, dù như thế nào, Trầm Ngư đều vĩnh viễn đứng bên cạnh phụ thân, Trầm Ngư sẽ không rời phụ thân."
Nhưng đối với hắn, Trầm Ngư còn tác dụng gì?
Tam Hoàng phi đã hết bệnh, quặng ngọc của Tam hoàng tử cũng đã mất, những tên binh mã nuôi bên ngoài mắt thấy liền muốn cướp lương thảo, Phượng gia hắn cũng mất đi sự chống đỡ của Thẩm gia, trận chiến này gần như còn chưa chính thức bắt đầu hợp tác, lẽ nào cứ phải kết thúc như thế? Hắn thiên tuyển vạn tuyển chọn Tam hoàng tử, không nghĩ đến kết quả lại như thế này.
"Phụ thân." Hai người đi ở phía trước, Trầm Ngư lại gần Phượng Cẩn Nguyên thấp giọng mở miệng: "Từ lúc ở Phượng Đồng huyện, Tam cữu cữu tới thăm Trầm Ngư, đưa chút ngân phiếu, nếu phụ thân cần thì nói với Trầm Ngư.”
Hắn sửng sờ, theo bản năng hỏi: "Có bao nhiêu?"
"Một trăm vạn lượng."
"Nhiều như vậy sao?" Phượng Cẩn Nguyên có chút giật mình: "Chuyện làm ăn của Thẩm gia ở kinh thành chẳng phải đỗ bể rồi sao, làm sao có thể có được món tiền lớn như vậy?” Sâu hơn thì hắn chưa nói, nhưng trong lòng lại tính toán, một số tiền lớn vậy mà trực tiếp đưa cho Trầm Ngư, xem ra của cải của Thẩm gia vẫn còn sung túc.
"Tuy ở kinh thành là vậy, nhưng chuyện làm ăn ở các tỉnh thành khác vẫn còn.” Trầm Ngư bầu bạn cùng Phượng Cẩn Nguyên đến cửa Tùng Viên viện, không đi vào trong: "Trầm Ngư không biết nên làm gì để giúp đỡ phụ thân, trong lòng cũng có chút buồn, hi vọng phụ thân có thể bảo trọng thân thể, có khó khăn gì có thể nói với Trầm Ngư.” Nàng nói xong thì xoay người đi.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn bóng lưng Trầm Ngư, lại nghĩ đến những năm nay bồi dưỡng nữ nhi này, trong lòng hận không thể đào thi thể Phượng Tử Hạo lên lấy roi đánh. Nếu không phải vì tên nghịch tử kia, Trầm Ngư vẫn sẽ là đích nữ, Phượng Vũ Hoành không có cơ hội trở thành Huyện chủ, Diêu thị lại càng không có bản lĩnh hòa ly với hắn, Phượng gia vẫn sẽ như cũ.
Hết thảy mọi thứ đều do Phượng Tử Hạo mà thành!
Đúng! Sự việc trở thành như bây giờ là do Phượng Tử Hạo, phải tìm hắn để tính sổ nhưng hắn đã chết, hắn do Thẩm thị sinh, món nợ này tính trên đầu Thẩm gia đi! (T_T Thẩm thị chắc tự sinh)
Thẩm gia có thể lấy ra một trăm vạn lượng cho chất nữ, hắn tuyệt đối có biện pháp moi móc nhiều hơn từ Thẩm gia.
Tiếc thay, hắn nghĩ cũng không sai, nhưng giờ phút này ở Đồng Sinh Hiên, Phượng Vũ Hoành cũng đang phân phó Vong Xuyên, Hoàng Tuyền làm chuyện có liên quan mật thiết đến suy nghĩ của Phượng Cẩn Nguyên—— "Các ngươi đi thăm dò Thẩm gia tại Đại Thuận có những chuyện làm ăn nào, dạo này chắc do chuyện làm ăn quá tốt nên mới có thời gian rảnh đến Phượng Ngô huyện chặn ta. Người thù dai như ta sao có thể quên dễ dàng như vậy?”
Hoàng Tuyền, Vong Xuyên; hai người đối với Phượng Vũ Hoành là phụ tùng tuyệt đối, đặc biệt Hoàng Tuyền, ngay lập tức biểu thị: “Tra được một cái thiêu một cái.”
Phượng Vũ Hoành vỗ trán: "Các người Ngự vương phủ đều thích phóng hỏa sao?"
Vong Xuyên đáp: "Điện hạ từng nói, phóng hỏa là bớt phiền nhất."
Nàng vội lắc đầu: "Vậy không được, Vương phủ cái gì cũng thiêu được từ chuyện làm ăn tuyệt đối không được thiêu. Trước hết chúng ta điều tra, điều tra được tin tức thì đưa cho Thanh Ngọc, để nàng ta suy nghĩ làm sao có thể biến tiền của Thẩm gia thành tiền của chúng ta là được.”
Hoàng Tuyền, Vong Xuyên cảm thấy ý này rất tốt, cười hì hì ra ngoài làm việc.
Diêu thị ngồi cạnh bên Phượng Vũ Hoành, nghe các nàng nói chuyện, cảm thấy vừa mới mẻ lại dọa người, càng làm nàng hơi sốt sắng.
Thấy hai nha đầu kia ra ngoài, nàng liền nhanh chóng hỏi: "Làm như vậy được không? Người nhà họ Thẩm người người là hảo thủ trong nghề, bọn họ làm tới mấy chục năm trong nghề, làm sao có thể nói phá là phá được?”
Phượng Vũ Hoành cười cười nói cho nàng biết: "Mẫu thân yên tâm, tuy đúng người nhà họ Thẩm là thủ hảo nhưng Thanh Ngọc của chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc. Lại nói, chẳng phải còn có Vong Xuyên và Hoàng Tuyền sao, các nàng ở trong Vương phủ nhiều năm như vậy, đi tỉnh ngoài dùng một chút thủ đoạn thì có đáng là gì.”
Diêu thị thấy nàng nói chắc chắc, cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Mẫu thân tin tưởng con bất kể làm cái gì, đều có thể thành công." Vừa nói vừa than nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn Đồng Sinh Hiên này, vẫn cảm khái: "Từ nay về sau không cần qua lại với bên kia, tòa phủ trạch kia ta ở gần hai mươi năm, rốt cục cũng bước ra được.”
Phượng Vũ Hoành đứng dậy đi tới gần Diêu thị, nắm chặt tay Diêu thị nói: "Lúc tại cung yến Hoàng thượng đã nói, đem Đồng Sinh Hiên đổi thành huyện chủ phủ, mở cửa chính, mẫu thân về sau có thể tự do ra vào, không cần nhìn sắc mặt người nhà họ Phượng nữa. Lam di rất nhớ mẫu thân, không có chuyện gì thì người qua đó thăm nàng ấy.” Thấy Diêu thị vẫn có bộ dáng chán nản, nàng nghĩ một lát, lại nói: “Nhìn ý định bây giờ của Hoàng thượng, bên ông ngoại sớm muộn gì cũng có ngày hồi kinh. Mẫu thân lại không thể như trước kia chỉ phụ thuộc vào Phượng gia, sau khi Diêu gia hồi kinh có thể lập tức đứng vững hay không thì phải xem mẫu thân rồi. Cho nên người cần lên tinh thần, cho dù là vì bản thân, hay vì Diêu gia, vì ta hay Tử Duệ, chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho mình một tương lai thật tốt.”
Lời của nàng lây nhiễm Diêu thị, cảm thấy có một loại kích động khó mà nói nên lời. Dường như nữ nhi đã vẽ cho nàng một tương lai đầy ánh hào quang.