Ánh nắng chiều tà đẹp vô hạn, chỉ tiếc đã gần lúc hoàng hôn.
Trên các con phố, đường hẻm của Bạch Long Trấn thi thoảng lại vang lên làn điệu êm ả và tiếng hát của trẻ con, có người nghe được cũng tỏ vẻ mình biết, ngân theo một hai câu phụ họa.
Hứa Tuyên đưa tiễn vị bệnh nhân cuối cùng của ngày hôm nay khỏi Bảo An Đường, sau đó trở lại quầy thu dọn tủ thuốc. Nghe thấy tiếng đồng ca loáng thoáng ngoài cửa, y chợt hiện thần sắc cảm kích, sau đó là bộ mặt gượng gạo chẳng biết phải làm sao.
Đã năm ngày kể từ khi Từ Hiền đến chẩn bệnh, nhớ sáng hôm đó hắn còn nói trả cho y một truyền thuyết dân gian, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào thì hôm sau đã có ít người đến hỏi:
“Hứa Tiên, thê tử của ngươi thật là rắn hóa thành người à?”
Hứa Tuyên: “…”
“Hứa Tiên, mau chỉ cho ta Đoạn Kiều ở đâu, ta cũng muốn gặp nhân duyên thiên định.”
Hứa Tuyên: “…”
Hỏi ra mới biết, vào chiều hôm đó, lúc lên lớp dạy học Từ Hiền có kể một câu chuyện gọi là Bạch Xà Truyện cho đám học trò nghe, sau đó còn viết sách truyền đến chỗ người thuyết thư ở quán trà.
Vì vậy mà Hứa đại phu phải giải thích cho rất nhiều người biết rằng y tên Hứa Tuyên, không phải Hứa Tiên, nương tử nhà mình không phải yêu quái, cả nhà y cũng không quen tên hòa thượng nào gọi là Pháp Hải, lại càng không có bản lĩnh dâng nước làm ngập núi.
Nếu không phải ngày hôm qua bắt đầu có khách xem bệnh đến từ các thôn trấn xung quanh, thậm chí là từ trên huyện xuống, e rằng Hứa đại phu đã đến nhà tranh của Từ tiên sinh để hỏi tội rồi.
Ngày hôm nay y đúng là bận đến tối tăm mặt mũi, vừa phải chẩn bệnh cho nhiều người, còn phải hao tổn miệng lưỡi giải thích phu thê nhà y không liên quan gì đến câu chuyện truyền thuyết kia.
May là Tiểu Quế đã trở lại Bảo An Đường phụ việc, Tiểu Thuận cũng đi thăm họ hàng về, lại thêm nương tử nhà mình đến hỗ trợ, nếu không Hứa Tuyên phải mệt chết.
Y để hai tên học đồ đi đóng cửa tiệm thuốc rồi để bọn họ về nhà, sau đó đi trở vào trong hậu viện của Bảo An Đường.
Chợt nghe một giọng nói trong trẻo ôn nhu đáp lại: “Quan nhân.”
Chỉ thấy thân ảnh ấy xoay người lại, tóc búi trên đầu, mang lược cài tóc màu bạch ngọc, xiêm y lụa trắng, váy vải trơn mịn. Nàng như xuất thủy phù dung, thanh lệ cao nhã, oánh diện như ngọc, trong hai mắt đều có chứa một phần linh động, mỹ lệ, mềm mại.
Nhẹ nhàng phất tay một cái, các loại thảo dược đã qua bào chế liền rời khỏi cái sàng trong tay nàng, phân biệt chui vào các hũ đựng khác nhau.
Đối diện nương tử nhà mình, dù đã bên nhau nhiều năm nhưng Hứa Tuyên vẫn thoáng ngẩn ngơ giây lát, sau đó nhăn mặt cười khổ:
“Nương tử chớ gọi ta thế. Từ tiên sinh này, thật là… khiến ta không biết phải nói gì.”
Hứa phu nhân nghe vậy liền che miệng cười khanh khách, nhưng lúc nói chuyện vẫn không đổi giọng.
“Quan nhân chớ nên như vậy, Từ tiên sinh sáng tạo ra cách xưng hô này cũng thật thú vị, thiếp định từ đây đổi sang gọi chàng như thế rồi.”
“Ây…” Hứa Tuyên nghe vậy há hốc mồm, cuối cùng phủi tay chịu thua: “Tùy nàng vậy.”
Hứa phu nhân bước đến cầm lấy tay y, nhẹ nhàng đung đưa qua lại, âm thanh dịu mát như gió chiều thu:
“Lại nói Từ tiên sinh cho Bạch nương tử là yêu xà xuất thân, e rằng là muốn ám chỉ thiếp có tâm địa độc xà. Quan nhân thấy thiếp có nên tức giận hay không?”
Hứa Tuyên nghe vậy liền có chút hoảng, vội bào chữa thay Từ Hiền:
“Nương tử chớ có nghĩ lầm, Từ tiên sinh hắn chỉ là giúp ta vực dậy Bảo An Đường, một mảnh lòng tốt. Hơn nữa Bạch nương tử dù nguyên hình là xà, nhưng thiện lương, thánh khiết, còn được Bồ Tát thừa nhận, ai nghe qua Bạch Xà Truyện cũng đều yêu thích.”
Không vội không được, thành thân đã mười năm, dù nương tử nhà mình luôn luôn dịu dàng hòa nhã nhưng y hiểu nàng như vậy chỉ vì mình. Nhớ đến năm ấy, lần đầu gặp gỡ, y còn nhìn thấy máu tươi chảy dọc theo sóng kiếm của nàng.
Hứa đại phu cũng không muốn máu trên thân kiếm lúc ấy chuyển thành của Từ tiên sinh bây giờ, vách tường Bảo An Đường sắp bị thư họa của hắn lấp kín rồi, y không có nhu cầu nhận thêm nữa.
Thấy quan nhân nhà mình gấp gáp nói đỡ cho Từ Hiền như vậy, Hứa phu nhân mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó thì hỏi:
“Nếu đã như vậy, sao thiếp thấy quan nhân lại có vẻ bất mãn?”
Bàn tay bị nương tử nhà mình cầm chặt, Hứa Tuyên có chút xụ mặt đáp lại: “Chỉ là không thích Từ tiên sinh hắn để Hứa Tiên nhu nhược như vậy mà thôi.”
Nghe vậy, Hứa phu nhân hơi mím môi lại, trông như đang nhịn cười. Nàng vòng lấy hai tay của Hứa Tuyên, tựa đầu lên vai, dựa vào người y, giọng nỉ non:
“Đúng vậy. Hứa Tiên không có gia thế hiển hách, không có tài sản vạn kim, không có thần thông phép thuật, thấy nguyên hình của Bạch nương tử còn bị dọa chết khiếp…”
Hứa đại phu nghe nàng nói vậy, môi hơi hé ra nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Y chỉ nghe nương tử nhà mình nói tiếp:
“…nhưng thời gian bốn mươi năm, một người một cây dù, hắn vẫn đợi nàng nơi tháp Lôi Phong. Từ sáng đến tối, gió mưa không nghỉ, tới khi tóc bạc da mồi, tai hoa mắt mờ, dù trong tay chẳng còn che được nắng mưa, hắn vẫn không nguyện cùng nàng ly biệt. Như vậy… là đủ rồi.”
Nghe vậy, toàn thân Hứa Tuyên bất giác chấn động, hai tay giang ra ôm chặt nương tử, như muốn hòa tan nàng vào trong ngực mình.
Ánh tà dương rọi vào một góc trong hậu viện, trên đất in hình bóng của hai người.
Trong nhất thời, vô thanh thắng hữu thanh.
Một lúc sau đó, Hứa đại phu mới nghe giọng nói nhỏ nhẹ truyền ra từ trong ngực mình: var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“Quan nhân, thiếp nghĩ nhà chúng ta cũng nên có thêm người thứ ba.”
Thân hình Hứa Tuyên không nhịn được run lên, y buông nương tử nhà mình ra, sau đó nắm lấy bàn tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, xiết chặt không muốn xa rời.
“Nương tử, chúng ta về nhà.”
Hứa Tuyên cất giọng chứa đầy ôn hòa, sắc tím của hoàng hôn chiếu vào bên mặt, khiến nụ cười của y trông càng thêm ấm áp.
…
Từ phía Đông đi ra ngoài, ở ngoại vi Bạch Long Trấn có một gò núi nhỏ, đứng trên gò nhìn về phía tiểu trấn sẽ thấy Tây lâm ẩn hiện từ xa, ngó về phía ngược lại sẽ thấy sông Ngạn Thủy chảy qua.
Trên gò núi chỉ có thưa thớt vài ngọn cây, ngoài một căn nhà tranh đơn sơ ra thì không còn gì đáng kể.
Cộc! Cộcc! Cộccc! Cộcc!
Lý Tự Thành lom khom gõ búa, giúp tiên sinh nhà mình dựng một cái hàng rào nhỏ qua nhà tranh.
Từ Hiền cũng không rảnh rỗi, sáng nay câu được vài con cá, vừa rồi lại có một thợ săn trong trấn gửi tặng hai con thỏ rừng, hắn đều đem ra cho lên lửa nướng.
Đây là một trong hai nghề mà hắn mới kích hoạt gần đây, vì vậy dù lúc trước chiên quả trứng cũng không xong, bây giờ hắn lại rất tự tin chuyện bếp núc.
Chuyện dựng hàng rào cũng là hôm nay nổi hứng liền làm, dù sao gian nhà tranh của hắn cũng quá đơn điệu, có thêm chút gì đó tô điểm cũng tốt.
Nhớ lúc mới đến Bạch Long Trấn, thời gian đầu hắn phải ở nhờ trong Bảo An Đường của Hứa đại phu. Sau khi tài học lộ ra, trở thành tiên sinh dạy học cho đám trẻ con trong trấn, hắn lại ngủ tạm phòng nghỉ của học đường.
Đợi đến khi luyện được ít công phu trong người, Từ Hiền mới ra khỏi trấn tự dựng nhà riêng. Bởi vậy tuy ốc xá đơn sơ nhưng hắn lại rất quý trọng, dù gì cũng là tự tay mình tạo nên.
Không phải chưa từng có hộ giàu trong trấn mời hắn đến nhà mình ở, thậm chí chịu hiến nơi cư xá riêng cho hắn, nhưng đều bị Từ Hiền chối từ.
Chẳng phải hắn tỏ ra thanh cao, chỉ là trên thân mang nhiều bí mật nên Từ Hiền mới chọn nơi thanh vắng làm chỗ ở.
Ví dụ như việc luyện【Đạn Chỉ Thần Thông】,môn chỉ pháp này sau khi luyện đến cảnh giới cao tất sẽ có tư thái thi triển vô cùng phiêu dật, khiến người ta sáng mắt.
Không tin không được, bởi người dùng môn võ công này là những ai cơ chứ?
Phái Tiêu Dao, Đông Tà Hoàng Dược Sư, Quang Minh Tả Sứ Dương Tiêu, Ma Thiên Cư Sĩ Tạ Yên Khách, v.v…
Võ công của họ đa phần là biểu tượng của sự đẹp đẽ, hoa lệ mà vẫn không mất đi uy lực và tính thực chiến.
Nhưng đấy là khi luyện được đến mức độ cao thâm, chứ vừa nhập môn như Từ Hiền thì chẳng hoa lệ đi đâu cho được.
Hắn cũng không muốn để người ta thấy cảnh tượng Từ tiên sinh như một đứa trẻ trâu nghịch ngợm, thích búng sỏi lung tung.
~o0o~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT