“Trương đại nhân?” Từ Hiền đáp một tiếng, lập tức để lộ thân phận của người này, không phải một trong hai tên Huyền Kiếm Vệ được hắn cứu mạng trong hầm mỏ bỏ hoang thì còn ai vào đây.

“Từ tiên sinh, là ai khiến ngươi ra nông nỗi này?” Từ Hiền vừa ngoái đầu lại, liền thấy Trương kiếm vệ hùng hổ chạy đến, mặt đầy lửa giận chỉ vào chiếc Thiên Cơ Xa của hắn.

Gặp họ Trương phẫn nộ ra mặt, Từ Hiền liền biết kẻ này hiểu lầm, thế là đành giải thích: “Trương đại nhân hiểu lầm, tại hạ vốn không hề gì, chỉ là sử dụng công cụ thay đi bộ mà thôi, coi như là ngựa.”

Nói xong còn đung đưa hai chân cho Trương kiếm vệ thấy rõ chân mình vẫn được vẹn nguyên.

Không chờ Từ Hiền giải thích xong thì Trương kiếm vệ cũng biết là bản thân hắn hiểu lầm, chẳng qua trước đó vì quá phẫn nộ nên không để ý, chứ dựa vào sự nhạy cảm của cao thủ Tiên Thiên cảnh, sao hắn lại không cảm nhận được sức sống mãnh liệt từ đôi chân của Từ Hiền cơ chứ.

Nhưng nghe Từ Hiền nói lấy xe lăn làm công cụ thay đi bộ, lão Trương không cách nào giấu đi vẻ quái dị trên mặt mình, chỉ có thể chắp tay than rằng: “Từ tiên sinh quả là bậc kỳ nhân, con ngựa này của ngươi cũng thật… đặc biệt.”

Từ Hiền giống như không thấy nét mặt quái dị của Trương kiếm vệ, chỉ khoát tay mà rằng: “Chút trò vặt, không đáng nhắc tới. Trương đại nhân…”

Họ Trương vội cắt lời hắn: “Ta sao dám làm đại nhân trước mặt Từ tiên sinh, chẳng phải đã nói rồi sao, ngươi cứ gọi ta một tiếng lão Trương là được.”

Thấy Trương kiếm vệ nhăn mặt nhíu mày, Từ Hiền cũng đành đổi giọng xưng hô: “Vậy Từ Hiền đành mạo phạm gọi ngươi một tiếng Trương lão ca vậy. Trương lão ca, ngươi cưỡi ngựa lao nhanh mà tới, có phải là còn có công vụ gì? Nếu thế, ngươi vẫn là tranh thủ thời gian giải quyết đi thôi, chờ tại hạ và đồ đệ nhập thành, chúng ta lại ôn chuyện sau cũng được.”

Nghe Từ Hiền nói xong, họ Trương liền nở nụ cười đắc ý vỗ vỗ vào cái rương gỗ treo bên hông ngựa, hí hửng nói rằng: “Trước đó quả thật có công vụ, nhưng giờ thì xong rồi, chỉ cần về phủ ty bàn giao chi tiết nữa mà thôi.”

Liếc mắt đến cái rương gỗ, dựa theo kích thước của nó, Từ Hiền đoán rằng bên trong rất có khả năng là thủ cấp của một tên tội phạm truy nã.

Trong lúc Từ Hiền đoán già đoán non, Trương kiếm vệ lúc này mới nhìn về phía Lý Tự Thành, chắp tay lại khách khí gọi một tiếng “Lý thiếu hiệp”. Họ Trương đã từng được lĩnh giáo qua thần lực của gã, biết tên đồ đệ này của Từ tiên sinh cũng hết sức lợi hại, nên nào dám lãnh đạm.

Có điều nghe Từ Hiền nói tới chờ hắn và Lý Tự Thành vào thành rồi lại ôn chuyện, Trương kiếm vệ có vẻ kinh ngạc hỏi rằng: “Từ tiên sinh ngươi muốn xếp hàng chờ đăng ký sao?”

Rồi nhìn một hàng dài người xếp đằng trước sư đồ Từ Hiền, lão Trương chợt vỗ trán một cái, sau đó chắp tay lại tỏ vẻ hối lỗi, nói:

“Từ tiên sinh ngươi trợ giúp Huyền Kiếm Phủ truy diệt hung phạm, vốn nên được nhận Phủ Ngoại Lệnh, không cần phải xếp hàng chờ xác minh thân phận khi ra vào trọng thành. Chỉ là hôm đó từ biệt đến nay ta và lão Lý vẫn chưa gặp lại ngươi, vậy nên không thể dẫn ngươi đến phủ ty nhận lệnh bài được.”

Từ Hiền khoát tay ý bảo đó nào phải lỗi của lão Trương, chỉ cười nhạt nói rằng: “Hóa ra còn có thứ tiện lợi như vậy, đa tạ Trương lão ca nhắc nhở. Chờ tại hạ và Tự Thành vào thành, đành phải nhờ ngươi dẫn tiến phủ ty nhận lệnh bài rồi.”

Trương kiếm vệ lại lắc đầu bảo: “Không cần chờ, không cần chờ! Có lão Trương ta ở đây, Từ tiên sinh và Lý thiếu hiệp không cần xếp hàng, cứ theo ta vào thành là được.”

Nói xong lại cười có chút đắc ý: “Hắc, không giấu gì Từ tiên sinh, nhờ ơn của ngươi mà lão Trương này đã kiếm đủ công huân, được thống lĩnh đề bạt lên làm đội trưởng, tiểu tử đang thủ vệ cửa thành hôm nay chính là do ta quản lý.”

Thấy Trương kiếm vệ đưa tay làm tư thế mời, Từ Hiền liền khiển Thiên Cơ Xa rời hàng, song hành cùng hắn, mỉm cười nói rằng: “Hóa ra là Trương đội trưởng, thất kính, thất kính!”

“Hắc hắc…”

Lý Tự Thành không nói gì, chỉ thoát khỏi trạng thái quan tưởng, theo sát đằng sau hai người.

Chờ cho bóng dáng của ba người biến mất sau cổng vòm, đám nhân sĩ giang hồ đang xếp hàng mới bắt đầu xôn xao bàn tán.

“Ta phi, lại là ưng khuyển triều đình!”

“Nhỏ giọng thôi, Huyền Kiếm Đội Trưởng, ít nhất cũng là cao thủ Tiên Thiên. Kẻ được trao tặng Phủ Ngoại Lệnh, hoặc có bản lĩnh hơn người, hoặc cũng có tu vi như thế, không phải chúng ta có thể trêu chọc.”

“Phi! Ta mới không sợ, sống có gì vui, chết có gì buồn, khoái ý ân cừu mới là thứ mà kẻ hiệp khách chân chính theo đuổi, khiếp sợ cường quyền thì đáng gì bậc trượng phu?”

“Tiểu huynh đệ, ngươi là trộm tiền cha mẹ ra lăn lộn giang hồ phải không, Hậu Thiên nhị trọng như ngươi chỉ là tôm tép, nói gì hiệp khách, tranh thủ về nhà đi thôi.”

“Hừ, chớ khinh thiếu niên nghèo. Võ công thấp kém có thể đề thăng, nhưng đạo tâm hèn yếu sao xứng danh cường giả? Cho ta thời gian ba năm, nhất định có thể trở thành cao thủ muôn người ngưỡng mộ.”

“Bằng tính khí này của người, có thể sống được ba tháng đã là tạ ơn trời Phật. Huynh đệ, nghe ta khuyên, ngươi không thích hợp lăn lộn giang hồ, đừng vì hoang ngôn của mấy bộ tiểu thuyết mà uổng tánh mạng.”

“Thiên Hạ Kỳ Văn hại người, Võ Phá Vân Tiêu hại người a! Biết bao thiếu niên vì đó ôm mộng giang hồ, cuối cùng đều chết yểu mạng. Giang hồ là hiểm ác, tàn khốc, trên đời này làm gì có ai được linh hồn của võ lâm thần thoại chỉ điểm, học toàn Tuyệt Học, Chân Kinh cơ chứ.”

Một vị hảo thủ Hậu Thiên thập nhị trọng lắc đầu than thở không thôi. Y lại không biết rằng, kẻ vừa lăn bánh ngang qua bên cạnh mình khi nãy, tuy không có linh hồn võ lâm thần thoại chỉ điểm, nhưng lại sở hữu một loại bàn tay vàng còn đáng sợ hơn.



Không biết có người đang mắng chửi chuyên mục do Bao huynh sáng lập, Từ Hiền và đệ tử nhà mình lúc này đã vào thành một cách dễ dàng.

Quả đúng như Trương kiếm vệ nói, quan thủ vệ chính là cấp dưới của hắn, chẳng cần thủ tục gì rườm rà, lão Trương chỉ cần nói đôi ba câu là giải quyết gọn gàng.

Vậy mới thấy, dù là thế giới nào đi chăng nữa, chỉ cần có quan hệ thì làm chuyện gì cũng khó gặp trở ngại.

Bước vào nội thành, nói thế nào đây nhỉ, Hồng Lộ Thành quả thật là nơi phồn hoa nhất mà Từ Hiền từng thấy. Đương nhiên chỉ giới hạn ở Đại Xương, bởi hắn từng một lần đặt chân đế đô Đại Vĩnh rồi.

Đường trải đá xanh đều thẳng tắp, hai bên đường kiến trúc san sát, nhà gạch mái ngói, cửa gỗ thượng hạng, nhiều tầng lầu cao, dọc đường có đủ loại cửa tiệm lớn, tửu lâu, trà các, châu báu, gấm vóc, trang trí hết sức cao đại thượng, dù là bán hàng rong thì quầy hàng cũng hết sức sạch sẽ, gọn gàng.

Khắp phố người qua kẻ lại, tuy không đến mức đông nghìn nghịt nhưng cũng hết sức náo nhiệt, bậc đại phú thì mặc cẩm y hoa phục, vàng bạc đeo đầy người, kẻ bình dân thì dù áo vải nhưng cũng không hề sờn rách, trong tay cũng có ít bạc để tiêu xài đây đó.

Nhân sĩ giang hồ càng là nhiều vô số kể, ước chừng cứ ba, năm thường dân lại lẫn một người biết võ công, nhưng không kẻ nào gây gổ sinh sự, ai cũng dắt ngựa đi đường, chậm rãi từng bước, bộ dạng rất là tuân thủ vương pháp.

Cả thành tận phồn hoa, bách tính được an bình, Hồng Lộ Thành trong mắt Từ Hiền lúc này chỉ có thể miêu tả bằng hai câu ấy.

“Người giang hồ nếu ai cũng chịu thủ quy củ như thế, vậy thiên hạ này lại biết bao tốt đẹp!”

Nghe Từ Hiền khẽ thán, Trương kiếm… giờ phải gọi là đội trưởng, Trương đội trưởng khịt mũi một tiếng, giọng điệu khinh thường:

“Hừm, Từ tiên sinh không biết đó thôi, không phải bọn chúng chịu thủ quy củ, mà là không thể không thủ quy củ. Hồng Lộ Thành thiết lập Huyền Kiếm phủ ty, thường có Huyền Kiếm Vệ xuất hành tuần tra, ba năm trước lại bắt tay hợp tác với Hồng Anh Hội duy trì trị an, đừng nói là Tiên Thiên cảnh, dù là Huyền Tàng nếu dám gây chuyện cũng phải bị cạo một lớp da.”

Nói đoạn lại bổ sung thêm:

“Từ tiên sinh, ban nãy ngươi xếp hàng chờ vào thành, chắc cũng thắc mắc tại sao quá trình đăng ký lại lâu như vậy chứ? Đó là bởi vì quan thủ vệ phải dùng Vấn Tâm Sách để tra xét tội lỗi, dùng Khắc Diện Thư để lưu lại thông tin của nhân sĩ giang hồ nhập thành, quả thật có chút lằng nhằng, nhưng lại cần thiết.”

“Vấn Tâm Sách chính là…”

Nhất tâm nhị dụng thành thạo vô cùng, Từ Hiền vừa lấy tai trái tiếp thu nội dung Trương đội trưởng giải thích, lại vừa dùng tai phải nghe bách tính trong thành rao hàng, mời khách.

“Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô đây! Ăn không tiểu đường không lấy tiền!”

“Cơm chiên hoàng kim chính tông đây, thịt là thật, tôm cũng là thật, đảm bảo tươi mới, ăn vào không cần tìm đại phu, một chén cơm chiên gặp thần tiên!”

“Ai mua quan tài, ai mua quan tài không! Nhà có người già sức yếu, kẻ bệnh nan y, sao không chuẩn bị quan tài? Quan tài đại hạ giá, mua ba cái chiết khấu hai thành, mua mười tặng một, chết an yên ngậm cười hồn nhiên, lội chín suối không sợ chết đuối!”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play