Từ Hiền nào dám nghĩ bản thân đã chắc thắng cơ chứ, mặc dù【Giá Y Thần Công】đột phá đến cảnh giới Đại Thành đúng là cho hắn cảm giác mình đã vô địch, nhưng Từ Hiền biết đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Ở thế giới này, đừng nói một quyển nội công tâm pháp Sử Thi, dù cho có là phẩm chất Thần Thoại sánh ngang Tuyệt Thế Thần Công, luyện tới Đại Thành vẫn chưa chắc đã vô địch thiên hạ.
Bởi vì ngoại trừ nội công còn có ngoại công, còn có Kỳ Công Dị Thuật, còn có cảnh giới võ đạo, còn có thần binh bảo vật, v.v… đủ loại nhân tố ảnh hưởng đến thực lực của một người.
Cửu châu Trung Nguyên từ xưa đến nay vẫn chưa có ai dám tự xưng vô địch, dù là minh chủ Võ Lâm Minh hay đại tông sư Hoàng Sam, rất nhiều người tôn họ là thiên hạ đệ nhất, nhưng chính bản thân họ vẫn không hề thừa nhận.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, rất nhiều bậc đại năng đều lấy tám chữ này làm lời răn, bởi vì những vị ấy đều biết một khi tự cho rằng bản thân đã vô địch, vậy thì võ đạo của họ cũng không còn tiến bộ được nữa.
Từ Hiền còn lâu lắm mới phải bận tâm về chuyện liệu mình đã vô địch hay chưa, thứ mà hắn quan tâm hơn lúc này đó chính là có lẽ bản thân nên tìm một môn bộ pháp mới thay cho【Trục Nhật Thần Bộ】.
Lúc còn ở Bạch Long Trấn còn chưa có vấn đề gì, nhưng trong khoảng thời gian này, trước thì thấy【Túy Tiên Bộ Pháp】của Lý Bất Mặc, nay lại gặp【Tháp Thiên Bộ】của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, Từ Hiền mới nhận ra rằng【Trục Nhật Thần Bộ】đã sắp không theo kịp bước chân của mình.
Có lẽ nếu luyện đến Đăng Phong Tạo Cực sẽ cải thiện phần nào vấn đề này, nhưng cũng chỉ là giải pháp nhất thời, trị ngọn không trị gốc, trừ phi hắn có thể khiến【Trục Nhật Thần Bộ】đạt tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa hay thậm chí Phản Phác Quy Chân thì may ra mới khác được.
Đó tất nhiên là cảnh giới mà Từ Hiền theo đuổi, hắn vốn tự đặt ra cho bản thân một mục tiêu “nhỏ” là tất cả võ học của mình phải luyện đến ít nhất đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa,【Trục Nhật Thần Bộ】tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là đó không phải mục tiêu mà hắn có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, cho nên Từ Hiền vẫn muốn một môn khinh công tốt hơn lúc này.
【Côn Bằng Độ Hư Thuật】đúng là vượt xa thân pháp thông thường, thỏa mãn yêu cầu của hắn, nhưng khổ nỗi nó lại có không ít hạn chế.
‘Sắp tới ta lại tranh thủ tích trữ Võ Đạo Tinh Hoa vậy, ngày mai đến Hồng Lộ thành, nên thử tìm mua chút bí tịch võ công. Phải rồi, nhà Bao huynh là đại gia tộc, chắc hẳn tàng kho không ít mật tịch võ đạo, nếu có cơ hội ta cũng nên ghé mượn đọc xem sao.’
Nhất tâm nhị dụng, Từ Hiền vừa suy tính chuyện tương lai vừa cẩn thận đối chiến Tiểu Lộc Nữ Hiệp.
Hắn bây giờ đã học khôn, trước những đòn trọng kiếm lực tựa thiên quân của nàng, Từ Hiền hoặc là mượn đệ nhị đoạn – Nội Nhược phá giải chiêu thức, hoặc là tìm đường tránh né, chẳng bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như lấy cứng đối cứng nữa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Dù là như vậy, tình cảnh của hắn vẫn lao đao vô cùng.
Trước những cú giậm chân làm cho đại địa chấn động của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, khí huyết trong người Từ Hiền nhộn nhạo cả lên, nếu không phải【Giá Y Thần Công】vừa đạt tới Đại Thành, cương khí thể nội đạt tới tình trạng không gì có thể dao động, e là kinh mạch của hắn đã bị chính nội lực trong người mình chấn vỡ, thảm bại trong tích tắc.
Để đối phó với tình hình này, Từ Hiền cũng có biện pháp.
Sau một hồi tự thân trải nghiệm, hắn đã nhận ra môn bộ pháp này của Tiểu Lộc Nữ Hiệp sử dụng một loại sóng vô hình nào đó thông qua đại địa để khuếch tán, tạo thành tầng tầng chấn động công kích kẻ địch, thế nên phương thức tốt nhất để chống lại nó chính là… bay.
Trăm năm công lực, Lăng Không Độ Hư, võ tu có thể tùy ý đi lại trên không trung tựa như đất bằng, nội lực của Từ Hiền còn lâu mới đạt tới trình độ này, nhưng【Thiên Vân Bảo Y】với công năng “ngự không phi hành” lại có thể giúp hắn ăn gian.
Một đao đánh tan kiếm khí của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, Từ Hiền nhân lúc dư chấn vừa qua liền thi triển Phiên Sơn Quá Hải chạy đi.
Gặp Tiểu Lộc Nữ Hiệp giậm chân mà đến, thừa dịp địa chấn còn chưa lan đến chỗ mình, Từ Hiền thầm mặc niệm một tiếng ‘ngự không phi hành’.
Ngay lập tức, bốn phương tám hướng có hàn phong thổi tới, tà áo tung bay, hắn chẳng cần làm gì đã có gió nâng lên khỏi mặt đất, tự do lơ lửng giữa không trung.
“Tiểu hồ ly ngươi mọc cánh rồi?” Tiểu Lộc Nữ Hiệp kinh ngạc thốt lên, giọng điệu ngơ ngác nghe ra có chút đáng yêu, mặc dù đối với Từ Hiền thì cô nàng này và đáng yêu hoàn toàn không hề liên quan gì đến nhau cả.
“Chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, có gì đáng nói đâu, nữ hiệp ngài chớ quá ngạc nhiên.”
Tỏ vẻ bất cần, trong âm thanh có ba phần tự cao và ba phần trêu ghẹo, Từ Hiền cười khẽ một tiếng liền đạp gió bay tới trước mặt nàng, Phi Hiệp đao một lần nữa chém tới huyệt Ngoại Quan nơi cổ tay nàng.
“Hừ, tiểu hồ ly chính là thiếu khuyết dạy dỗ, bổn nữ hiệp vừa cho ngươi chút sắc mặt, ngươi đã muốn mở phường nhuộm. Xem ra nếu ta không dùng tới vài phần bản lĩnh chân chính, con mắt của ngươi sẽ đổi nhà lên trán mất.”
Quát nhẹ một tiếng, Tiểu Lộc Nữ Hiệp nghiêng người né đi một đao này, cương khí trong Đan Điền tuôn ra như không biết giới hạn là gì, khiến uy lực của một thức Túy Ảnh Chiếu Thiên Trường so với trước đó còn mạnh hơn gấp bội, kiếm thế càng thêm nặng nề, ép cho khí huyết trong người Từ Hiền phải chảy ngược dòng, lục phủ ngũ tạng như muốn lộn tùng phèo cả lên.
Nhìn kiếm quang nháy qua trước mắt, Từ Hiền thầm cả kinh trong lòng: ‘So với trước đó còn mạnh hơn, mà cũng… nhanh hơn?’
Đúng vậy, mặc dù đối với hắn vẫn còn khá chậm, nhưng so với trước đó, tốc độ xuất kiếm của Tiểu Lộc Nữ Hiệp đã tăng lên gấp hai lần.
Tăng một, hai thành đã chẳng khác nào thay trời đổi đất, nay lại tận gấp đôi, Từ Hiền quả nhiên không kịp đề phòng, chưa chọn được tơ hồng thì kiếm khí đã ập tới trước mặt, khiến hắn chỉ còn biết nâng đao đỡ lấy.
Oành!
Phụt!
Một lần nữa bị đánh bay, Từ Hiền chẳng kìm được nữa, trực tiếp phun ra một ngụm tụ huyết vốn đang dồn nén ở ngực, tạng phủ chấn động không ngừng, nhưng trạng thái so với trước đó lại càng thêm tốt đẹp, cảnh giới Đại Thành của【Giá Y Thần Công】càng thêm vững chắc.
Tu luyện【Giá Y Thần Công】sẽ khiến cường độ thân thể đạt tới tình trạng kim cương bất hoại, bất phá minh vương, Như Lai hộ pháp, này cũng không phải nói chơi.
Nhưng cũng có câu: Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai.
Hắn muốn đạt tới cảnh giới đã nói, đương nhiên cũng không thiếu được một phen khổ tâm rèn luyện, mà trên đời này lại có loại rèn luyện nào tốt hơn thực chiến đây?
Thế nên Tiểu Lộc Nữ Hiệp càng mạnh thì Từ Hiền lại càng khoái, gặp nàng ngự kiếm bay đến chỗ mình, hắn chợt nở nụ cười thích thú.
Lấy tay áo lau sạch máu nơi khóe miệng, sau đó phóng một đóa Thất Diệp Phi Hoa tới trước mặt nàng, Từ Hiền theo sát phía sau, đao trong tay vẽ ra một đường vòng cung, lấy một quỹ tích hết sức ảo diệu chém tới huyệt Nhật Nguyệt thuộc mạch Đới, một trong ba mạch mà Tiểu Lộc Nữ Hiệp còn chưa khai phá.
Thấy hắn lại công kích điểm yếu của mình, hơn nữa còn là vị trí hiểm yếu nằm gần vùng ngực, Tiểu Lộc Nữ Hiệp liền nũng nịu hô to: “Tiểu hồ ly tìm chết!”
“Nữ hiệp tha mạng, tại hạ sợ lắm cơ!” Vẻ khiêm tốn giả tạo lúc đầu nay đã chẳng còn được thấy, giọng điệu của Từ Hiền lúc bấy giờ tràn đầy châm chọc, dù là một chút nghiêm túc cũng không, e rằng có là người quen cũng chẳng thể nào nhận ra tên Thiên Hồ Hiệp này chính là vị Từ tiên sinh mà mình biết.
Đêm đã về khuya, khí trời càng lúc càng lạnh, nhưng ở nơi rừng cây hoang dã này, ngoại trừ thi thể sắp mất hết nhiệt khí của Lang Nha Lão Tổ, hai vị hiệp khách đeo mặt nạ vẫn đánh đến nóng bỏng vô cùng, tinh lực dồi dào, nội lực thâm sâu, đao quang kiếm ảnh không ngừng, dọa cho đám động vật nhỏ không dám ngủ yên, hốt hoảng tìm đường bỏ chạy.
…
Hồng Lộ Thành, Minh Nguyệt Lâu.
Ánh nến chập chờn, rèm châu buông xuống, sau bức bình phong, một thân ảnh phong hoa tuyệt đại đứng trước khung cửa sổ, ngọc diện hướng về trăng.
“Thật là hồ nháo…”
Đơn giản chỉ là một câu cảm khái bâng quơ, thế nhưng âm thanh này lại có thể khiến lòng người say, nghe như gió thổi vi vu qua kẽ lá, như mưa rơi lất phất trên mặt hồ, khác nào thiên lại chi âm?
Chủ nhân của tiếng trời ngự tại nhã các nơi tầng chín của Minh Nguyệt Lâu, đơn độc hiu quạnh, không người làm bạn.
Trong khi đó, tại một gian phòng cũ nát nơi hậu viện, so về độ cũ nát cũng chỉ thua kém phòng chứa củi ngay cạnh nó, lại có hai người thiếu niên đang thì thầm to nhỏ.
Một trượng vuông đầy tối tăm, chút ánh sáng lờ mờ của trăng rọi qua song cửa là hoàn toàn không đủ.
Trong không gian chật hẹp này, hai chiếc giường xập xệ gần như chiếm sạch chỗ trống trong phòng, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ để bước ra cửa.
Mà gọi giường cho oai mà thôi, thật ra đấy chỉ là hai tấm phảng cũ kỹ, trên mỗi tấm lại có một vị thiếu niên đang nằm, tâm tư từng người khác nhau, nhưng đều chung cảnh ngộ là không ngủ được.
“Tiểu Bạch, ngươi ngủ chưa?”
“Bẩm… Tiểu Nguyên, ta vẫn chưa ngủ.”
“Thế tán gẫu một chút vậy.”
“Tiểu Bạch xin nghe.”
“Tiểu Bạch, chúng ta tới đây đã bao lâu rồi?”
“Thưa, đã ba tháng có hơn.”
“Ngươi có hối hận không? Khi mà đi theo ta tới đây?”
“Tiểu Bạch vô hối.”
“Vậy ngươi thấy chúng ta cứ chờ như vậy là cách sao, khi mà ta cũng không biết mình đang chờ cái gì.”
“Tiểu Nguyên chớ lo lắng, gia gia đã nói đây là cơ duyên của ngươi. Chính ngươi cũng đã nói, cơ duyên khả ngộ bất khả cầu, có cố chấp tìm kiếm cũng chỉ là công dã tràng, tĩnh quan kỳ biến mới là thượng sách.”
“Ha, ngươi cảm thấy như vậy là đúng sao?”
“Đương nhiên là đúng, Tiểu Nguyên không thể sai.”
“Ta lại cảm thấy mình sai rồi.”
“…”
“Ta còn trẻ lắm, không sợ phải chờ đợi…”
“…”
“Cái mà ta sợ, là không biết mình đang chờ thứ gì.”
“…”
“Cái mà ta sợ, là khi thứ ta đang chờ xuất hiện trước mắt mình, ta lại không biết chính là nó, cuối cùng để vụt mất.”
“…”
“Tiểu Bạch, ngươi ngủ rồi sao?”
“…”
Không có tiếng trả lời, Tiểu Bạch giống như đã ngủ thật rồi.
Cũng bởi vì hắn ngủ rồi, cho nên sẽ không nghe được tiếng thút thít của Tiểu Nguyên.
~o0o~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT